Chương 46: Cảnh cáo cô, ít gây phiền phức đi Hoäc Minh Dương ngồi đó không có phản ứng nào, cứ giống như là mẹ Hoặc không phải đang nói chuyện với anh. “Mẹ còn muốn gì nữa đây? Con thích Từ Thanh Lam. Nếu như mẹ không đồng ý thì con sẽ đưa cô ấy bỏ trốn”. Hoắc Minh Vũ bị dồn ép đến cả bỏ trốn cũng nói ra được. “Con… Trong mắt con còn có người mẹ này không hả?” Mẹ Hoäc đưa tay võ ngực để bình ổn tâm trạng lại: “Nếu như con dám rời khỏi nhà họ Hoắc thì coi như đã chết, Từ Thanh Lam cũng không để ý tới con đâu”. Lời nói của mẹ Hoắc vô cùng sắc bén, ngay đến Diệp Tĩnh Gia cũng cảm nhận được sự tàn nhẫn. Bả vai của Hoäc Minh Dương bị nắm chặt lại có hơi đau. Anh liếc nhìn Diệp Tĩnh Gia, chỉ thấy ánh mắt cô đang nhìn chằm chằm mẹ Hoắc. “Chính bởi vì vẫn luôn nhìn mẹ mà làm nên đến bây giờ con vẫn không có được hạnh phúc đấy”. Hoắc Minh Vũ nói lớn giống như cậu đang muốn giải tỏa áp lực ra. Lúc trở về cậu không thoải mái mà hiện tại đã xả hết những cái đó ra với mẹ Hoắc. Cậu cảm thấy người nhẹ nhõm hơn nhiều. “Con… Tại sao mẹ lại có đứa con trai như con cơ chứ?” Mẹ Hoặc đánh mạnh lên người Hoắc Minh Vũ một cái, bà ta đã dùng toàn bộ sức lực vào cái đánh đó. “Mẹ còn muốn như thế nào nữa hả? Con đã không có nhiều hạnh phúc rồi sao mịj còn đối xử với con như vậy nữa?” Cùng là con nhà họ Hoắc mà anh trai có thể hưởng hết mọi yêu thương, cho dù chân anh có bị thương hay không thì chỉ cần là anh trai thì đều có được mọi thứ. Mà cậu có làm bất cứ chuyện gì cũng phải nhìn anh trai để làm tốt hơn anh mới được. “Mẹ có yêu cầu gì nhiều với con sao? Con nhìn anh trai con đi, nó đều có thể làm, con cũng rất thông mình nhưng vì sao không thể chứ?” Khi nói chuyện, mẹ Hoắc lại đánh mạnh vào Hoäc Minh Vũ. Bà ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hoắc Minh Dương không chịu phối hợp trị liệu, bà ta đã không có cách nào lay chuyển mà giờ tới cả Hoắc Minh Vũ, bà ta cũng không thể kiểm soát được. Không sớm thì muộn, nhà họ Hoắc cũng bị tụt dốc thôi. “Đừng có nói nữa, rất lãng phí đấy”. Cậu rất hiểu bản thân mình, không hề mơ ước mình có thể trở thành người chống đỡ cho nhà họ Hoäc. “Được rồi, bà đừng có nói nữa, con nó cũng đã trưởng thành rồi có còn nhỏ đâu mà dạy dỗ như vậy.” Thời điểm quan trọng thì ông Hoắc đứng ra nói chuyện. Ông nhìn Hoắc Minh Dương biết anh sẽ không giúp đỡ Hoắc Minh Vũ. “Mẹ mặc kệ, con phải cắt đứt với Từ Thanh Lam. Cho dù không thể ngừng lại thì bằng mọi cách mẹ cũng không muốn nhìn thấy con và cô ta trên các mặt báo nữa”. Đứa con này bà ta không thể quản được, chỉ có thể buông thả. Lời nói của chồng so với Hoắc Minh Vũ càng khiến bà ta tức hơn: “Còn có ông nữa, đừng cứ thiên vị con nữa, đều do ông hết, giống ông như đúc”. Nói xong Hoắc Minh Vũ và bố Hoắc, mẹ Hoắc vẫn chưa hết giận nói tiếp: “Minh Dương, bác sĩ đã nói chỉ cần chấp nhận trị liệu thì vẫn còn có cơ hội chữa khỏi, con phối hợp đi”. Gần như là cầu xin, mẹ Hoắc nói với Hoắc Minh Dương. Hoắc Minh Dương không để ý tới. Trong lòng Diệp Tĩnh Gia lộp bộp. “Còn có con, mẹ đã nói biết bao lần là mẹ không tìm bảo mẫu chăm sóc cho Minh Dương vì nó đã lớn rồi. Thế mà đến con còn chưa có, con khiến mẹ lo lắng nhiền đấy”. Hoắc Minh Dương không để ý tới bà ta đã chọc giận bà ta, vậy nên bà ta đã giải tỏa hết lên người của Diệp Tĩnh Gia. Diệp Tĩnh Gia hơi hoảng sợ, cô không biết làm gì chỉ biết cúi đầu xuống. Một câu cô cũng không dám nói, nghe mẹ Hoắc trách mắng. Sinh đứa nhỏ đâu phải là chuyện cô có thể làm một mình đâu, cô cũng không có biện pháp nào: “Vâng ạ”. “Chân của Minh Dương có thể trị khỏi, con nên biết phải làm gì. Chẳng lẽ con định để cho người đàn ông của con cả đời không thể đứng dậy lần nữa à?” Lúc nói xong câu này, mẹ Hoắc còn cố ý nhìn sang Hoắc Minh Dương. Anh vẫn không có phản ứng nào, chẳng biết là chuyện tốt hay là xấu. So với chuyện của Hoắc Minh Vũ thì Hoắc Minh Dương mới là người nắm trong tay toàn bộ trên dưới nhà họ Hoắc. Bên này là một Hoắc Minh Vũ binhg thường, bên kia phải cần tới Hoắc Minh Dương mới có thể chống đỡ nổi. “Rốt cuộc thì con làm vợ kiểu gì vậy, không nên chỉ chuyển bé xíu cũng đi tìm Hoäc Minh Dương. Đây không phải lần thứ nhất mẹ cảnh báo con, tới khi tái phạm thì đừng có trách mẹ sử dụng gia pháp”. Tính tình của mẹ Hoäc chỉ có thể phát tiết trên người của Diệp Tĩnh Gia, hai đứa con thì đều là lòng bàn tay, mu bàn tay của bà ta. “Con biết rồi ạ”. Hoắc Minh Dương nhìn bộ dáng cô vợ nhỏ bị khinh bỉ của Diệp Gia không nói gì, nhưng trong lòng anh cảm thấy đau. “Không có việc gì nữa, mọi người cũng nên trở về nghỉ ngơi đi”. Nói đúng lúc, anh đã giúp Diệp Tĩnh Gia. Mẹ Hoắc nhìn Hoắc Minh Dương, vừa nấy, anh không có nói câu nào hay tỏ thái độ gì. Hiện tại, bà ta nói Diệp Tĩnh Gia thì anh lại cắt ngang. “Hôm nay và ngày mai, Hoắc Minh Vũ không được ra ngoài, cơm cũng không được ăn”. Gia pháp của nhà họ Hoặc không chỉ áp dụng trên người của Diệp Tĩnh Gia. Dù sao thì Hoắc Minh Vũ cũng không muốn ăn nên trừng phạt này anh ta không có chút kháng nghị. Diệp Tĩnh Gia nhìn Hoắc Minh Vũ càng khẳng định lại địa vị của mẹ Hoäc trong nhà này là cao nhất. Bố Hoắc ngáp một cái, nếu đã định trừng phạt xong rồi thì ông muốn đi nghỉ sớm một chút. “Đây là lần cuối cùng mẹ cảnh cáo con, nếu cứ như vậy thì nhà họ Hoắc cũng không thể dung chứa con được”. Giới hạn của mẹ Hoäc dành cho Hoắc Minh Vũ đã đến cực hạn, bà ta không thể bao dung thêm lần nữa. “Đừng có nói con nó nữa” Bố Hoắc hiểu rõ tình tình của Hoäc Minh Vũ, lời này của mẹ Hoắc đã đánh mất con trai của mình rồi. “Đều do ông mà ra, nhanh trở về đi ngủ. Hôm nay tôi đã nói rồi, mấy người chú ý tới điểm xấu đó đi. Nếu không thì đừng có trách nhà này không chứa nổi mấy người”. Mẹ Hoắc nói chuyện hung hắng nhưng Hoắc Minh Dương không quan tâm, anh tùy ý để mẹ Hoắc phát tiết. Tô Thanh Anh cũng đã trở lại, nẹ Hoäc có biết đến. Nhưng mà trước mắt Hoắc Minh Dương, bà ta không dám nhắc tới. “Diệp Tĩnh Gia, trước tiên, con đưa Minh Dương về đi đã”. Mẹ Hoắc có chút mệt mỏi, đối với chuyện của Hoắc Minh Dương thì mẹ Hoắc một chữ cũng không muốn nói đến. Nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh Dương cũng nhau đi lên tầng, mẹ Hoắc mới thả lỏng đi tới trước mặt của Hoặc Minh Vũ: “Anh trai con đã như vậy mà con còn không để cho mẹ yên tâm. Con để Diệp Tĩnh Gia nhìn sao chứ, uy nghiêm của nhà họ Hoắc con đặt ở vị trí nào rồi?” “Mẹ à, con xin lỗi, cái gì con cũng có thể đồng ý với mẹ nhưng duy nhất chuyện này, con không thể rời khỏi Từ Thanh Lam được. Cho dù mẹ có thế nào với con thì chỉ hy vọng mẹ có thể chấp nhận Từ Thanh Lam. Cô ấy tốt lắm, giống như cô gái dưới ánh mặt trời vậy.” Hoắc Minh Vũ hiểu biết về Từ Thanh Lam cũng không ít, ở trong lòng anh ta, Từ Thanh Lam chính là nữ thần. “Tại sao con có thể ngu ngốc như vậy, truyền thông vẫn luôn theo dõi mới có thể chụp được ảnh. Hơn nữa mẹ cũng biết bạn trai của Từ Thanh Lam còn già hơn so với bố của con. Người ta cũng đã thừa nhận rồi mà tại sao con vẫn không ngoan ngoãn nghe lời vậy hả?” Lời này của mẹ Hoắc giống như tia chớp giữa trời xanh. Ngay lập tức, Hoắc Minh Vũ không thể nói gì, trong lòng anh ta sợ nhất chuyện này bị vạch trần, công khai hết cho mọi người biết. Anh ta tuyệt đối không tin, Từ Thanh Lam là người như thế. “Mẹ đừng nói vậy. Con tin tưởng cách làm người của cô ấy”. Anh ta chắc chắn, cho dù tất cả mọi người trong nhà đều phản đối thì anh vẫn rất kiên định. Nhìn đứa con này vẫn là bộ dáng không đụng khó khắn cũng không chịu quay đầu lại, bố Hoắc sợ mẹ Hoäc lại kích thích anh ta nói: “Được rồi, con nó cũng lớn rồi, nó biết nó phải làm gì, bà ít quan tâm tới đi”. “Còn không phải là tại ông”. Mẹ Hoắc dời sự chú ý đi, hai đứa con không ai chịu nghe lười bà ta, có con dâu để bắt nạt thì đã được con trai che chở. Bây giờ còn ai để bà ta có thể bắt nạt đây. “Đúng, đúng, đều là do tôi sai, là do tôi.” Bố Hoắc gật đầu với mẹ Hoắc, cái gì cũng nhận. “Ông còn dám nói, nếu không phải do ông thì hiện tại, cũng không chỉ có mình tôi lo lắng mấy đứa nhỏ”. Mẹ Hoắc biết rõ bố Hoắc. Hoắc Minh Vũ đã rời đi nên bà ta cũng không quan tâm gì nữa bắt đầu trách mắng ông. “Đúng, bà đã vất vả rồi, giờ chúng ta nên đi ngủ thôi”. Nói xong, bố Hoắc ôm lấy mẹ Hoäc đi lên trên tầng. “Ông mau thả tôi xuống đi, để bọn nhỏ nhìn thấy còn ra thể thống gì nữa. Đà bao nhiêu tuổi rồi còn không có đứng đắn”. Mẹ Hoắc cố gắng hạ thấp âm thanh, sợ bị người khác nghe thấy. Sự không vui vừa nấy đều mau chóng biến mất thay vào đó là hạnh phúc dạt dào. Gần đây, biểu hiện của Diệp Tĩnh Gia rất tốt, nhưng cô chưa kịp thể hiện thì đã bị Hoắc Minh Dương đưa đi. “Không sao đâu, bọn nó đều đi nghỉ ngơi hết rồi”. “Thật chán ghét, ông đừng có làm loạn…” Giọng nói của hai người vang trong phòng ngủ. Diệp Tĩnh Gia hỗ trợ Hoäc Minh Dương về phòng, sau đó vội vàng giúp anh chuẩn bị nước ấm để tắm rửa. “Chuyện vừa nấy, cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây”. Cô càng nghĩ càng muốn nói lời cảm ơn với Hoắc Minh Dương. “Tôi chỉ thấy mệt mỏi thôi, cô không cần phải cảm ơn đâu”. Người đàn ông nói ngoài miệng như vậy nhưng bên trong lòng lại thầm cười mỉm. Người duy nhất bảo vệ Diệp Tĩnh Gia ở nhà họ Hoäc này chính là anh. Diệp Tĩnh Gia cũng không nói thêm gì, lấy sữa cho Hoắc Minh Dương. Cô phát hiện ra Hoắc Minh Dương luôn thấy buồn ngủ nên theo thói quen chuẩn bị cho anh ly sữa. “Chuyện này cứ để chị Tiết làm cũng được”. Hoắc Minh Dương đang làm việc, anh nhìn đến Diệp Tĩnh Gia khẽ nói. “Không sao, dù sao thì tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm”. Cô nở nụ cười với Hoắc Minh Dương. Dường như là cô rất vui vẻ với việc Hoắc Minh Dương ngẫu nhiên quan tâm tới mình. Đa số những chuyện của Hoắc Minh Dương đều do đích thân cô làm. “Vậy cứ tùy cô”. Nói xong anh lại nhìn xuống tập tài liệu. Diệp Tĩnh Gia ở bên cạnh không dám động sợ sẽ làm rối loạn tài liệu của anh nên cô đi tới giá sách giúp anh sắp xếp lại. “Anh có thể cho tôi mượn sách hay không?” Cô đọc một cuốn sách kinh tế học, bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú. Cô vẫn luôn ở trong nhà làm một mợ chủ, không hề biết tới thế giới của Hoắc Minh Dương rốt cuộc trông như thế nào nên cảm thấy rất tò mò. Hoặc Minh Dương ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Tĩnh Gia, vừa hay quyển sách cô xem là một cuốn sách chuyên ngành. “Cô đọc không hiểu đâu, tới bên kia có mấy tác phẩm nổi tiếng đó.” Hoắc Minh Dương đề nghị bởi vì Diệp Tĩnh Gia không thể hiểu được. “Anh cứ để tôi đọc mấy cuốn sách chuyên ngành đi, tôi muốn học một chút”. Những cuốn sách này đều rất quý, Diệp Tĩnh Gia không dám tự tiện động vào của Hoäc Minh Dương. “Vậy thì cô cứ xem đi, đây là nhà cô nên không cần cái gì cũng hỏi tôi” Công việc vẫn còn đang nhiều mà loại chuyện nhỏ nhặt này Diệp Tĩnh Gia cũng tìm anh khiến anh bị gián đoạn mạch suy nghĩ. Diệp Tĩnh Gia ở trong này, anh vẫn luôn không thể tập trung vào công việc, nên đành dẹp hết sang một bên. “Cô lại đây đi, tôi cho cô xem một chút”. Hoắc Minh Dương nói xong thì để Diệp Tĩnh Gia xem kỹ một lần văn kiện, viết ra mấy cái mà Diệp Tĩnh Gia không biết: “Cô mang theo cái tôi đánh dấu này đi dò văn kiện, đọc được sách này mới có thể hiểu được”. Diệp Tĩnh Gia đọc chữ trên mặt sách có chút luyến tiếc. Sớm biết vậy thì cô sẽ không nhìn, hiện tại chỉ có thể đọc cho tốt mới không khiến anh thất vọng: “Ừ, tôi sẽ cố gắng”.