Yêu phải tổng tài tàn phế
Chương 386
Chương 386: Tôi là Diệp Tĩnh Gia
Thẩm phán ngồi vào vị trí,bị cáo Tô Thanh Anh cũng ngồi vào chỗ của mình. Hà Vân Phi nhìn thấy Hoắc Minh Dương ngồi trên ghế khách mời cô thở dài một hơi Thẩm phán đứng dậy tuyên bố phiên tòa bắt đầu.
“Mời bị cáo Tô Thanh Anh” Tất cả mọi người hướng mắt về phía cửa ra vào, Tô Thanh Anh chậm rãi đi về phía này, vẻ mặt tự tin, bộ dạng không hề sợ hãi, cứ như thể cô ta mới là người tố cáo.
Hà Vân Phi nhìn thấy Tô Thanh Anh, cô trở nên lãnh đạm hơn. Giờ cô đã học được cách bình tính trước mọi việc, hơn nữa với bằng chứng rong tay, cô tự tin nằm chắc phần thẳng,
“Mời nguyên đơn Hà Vân Phi” Hà Vân Phi lặng lẽ đứng dậy và đi đến bục nguyên đơn.
Những bước đi của cô uyến chuyến và mạnh mẽ, giờ cô không còn giống như bốn năm về trước nữa, có lẽ cô nên cảm ơn ngọn lửa vì đã cho cô được sinh ra thêm lần nữa.
Cô tự cười chính mình, sao lại có suy nghĩ ngu ngốc như vậy? Ngọn lửa đã lấy đi tất cả mọi thứ của cô nhưng đồng thời cũng cho cô tất cả Hà Vân Phi đứng trên bục của nguyên đơn, liếc nhìn bị đơn Tô Thanh Anh, nắm chặt bàn tay, trong lòng thầm nghĩ: Tô Thanh Anh, món nợ bốn năm trước cô cũng nên trả hết vào ngày hôm nay đi Thẩm phán trưởng tra thân phận của bị cáo và tuyên bố phiên tòa bắt đầu thụ lý. Công tố viên đứng lên đọc bản cáo trạng, các bên đều không có ý kiến gì Chính thức bước vào thời gian trình bày.
Luật sư của bị cáo Tô Thanh Anh trình bày trước: “Chúng tôi tin rắng có nhiều nghỉ vấn trong vụ án lần này, nạn nhân mà bên nguyên đơn đề cập, cô Diệp Tĩnh Gia đã chết cách đây bốn năm, đây là băng chứng do chúng tôi cung cấp để chứng minh cô Diệp Tĩnh Gia đã chết.
Bây giờ chỉ dựa vào lời kể của nguyên đơn cũng khó mà xác định được tính chính xác của sự việc, hơn nữa nguyên đơn Hà Vân Phi cũng không có mối quan hệ pháp lý gì với Diệp Tính Gia, do đó lần này tôi thấy không thế thiết lập.
Nguyên đơn Diệp Tĩnh Gia đã chết thế nên sự ủy thác mà luật sư nguyên đơn nói đến không thế được thiết lập và việc ủy thác này đồng thời không có hiệu lực pháp lý.
Việc trình bày của chúng tôi trên đây đã xong, xin hết” Hà Vân Phi nghe luật sư của đối phương trình bày, cô nắm tay thật chặt, lời anh ta nói quả thực. không phải không có lý. Thân chủ của cô đã chết, có thể nói cô không thể nhận sự ủy thác này, như: vậy chẳng khác gì cô đang nói dối trước tòa.
Hà Vân Phi thẳng thần nói.
“Không phải đã nói thân chủ đã chết rồi vậy thì vụ án lần này nên khép lại. Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, hơn nữa còn là một việc phi pháp, chúng ta nên nâng cao cảnh giác để kẻ xấu không lọt thoát khỏi vòng pháp luật.
Lẽ nào bên bị cáo có thể xuất trình được chứng cứ chứng minh bản thân không làm những chuyện như vậy không?” Thẩm phán ra hiệu cho bị cáo đưa bằng chứng ra.
“Theo thời gian nguyên đơn cung cấp, địa điểm xảy ra vụ tai nạn ô tô bốn năm trước có. trang bị camera giám sát. Chúng tôi đã sao chép. toàn bộ video giám sát, mời thẩm phán cùng xem.
Luật sư của bị cáo đưa cho thẩm phán một chiếc USB, sau khi thấm phán xem xong, nếu như không có sai sót thì đoạn video ghi lại rõ ràng cảnh chiếc xe ô tô của Diệp Tĩnh Gia đâm vào chiếc xe Tô Thanh Anh.
Hà Vân Phi khẽ cười, không ngờ rằng cho tới bây giờ cô ta vẫn muốn che giấu, thật nực cười Cô thật sự rất hận Tô Thanh Anh, từ khi cô ta xuất hiện, cuộc sống của cô không còn bình yên nữa, không chỉ mẹ ruột bỏ cô mà đi, cô ta còn đẩy cô vào tù khiến cô mang tiền án.
“Tôi xin lỗi thấm phán, về đoạn video, tôi cũng có một bản sao ở đây, hơn nữa bản này chính là phần mà video của họ thiếu, người quay video khi đó cũng đang có mặt ở đây. Nhân chứng vật chứng, cùng có tại đây.
Hà Vân Phi đưa USB qua, sau khi thẩm phán kiểm tra, ai cũng bất ngờ, dường như họ đã phát hiện ra điều gì mới, sau đó họ truyền cho thẩm phán trưởng.
Thẩm phán trưởng xem xong liền yêu cầu người ghi chép bên cạnh ghi lại, sau đó truyền nhân chứng.
Tất cả mọi người đều ngoái đầu ra nhìn nhân chứng đi vào. Anh ta là một dân IT, ăn mặc hơi luộm thuộm, dáng vẻ lấm la lấm ét, sợ hãi nhìn mọi người xung quanh rồi tiến đến bục nhân chứng.
Thẩm phán trưởng hỏi họ tên của anh ta “Tôi tên là Triệu Tiểu Xuyên. Năm nay 36 tuổi, bốn năm trước cô Tô đến và dùng một số tiền lớn để mua chuộc tôi, để tôi cắt video vụ tai nạn mà camera giám sát ghi được và chỉ được phép lưu lại phần cuối cùng của video đó. Lúc đó tôi đã nghĩ sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện thế nên cũng không dám xóa toàn bộ video đó đi. May mà tôi không nghe lời cô ta, nếu không giờ đã xảy ra chuyện lớn rồi” Thấm phán trưởng gõ bàn.
“Nhân chứng Triệu Tiểu Xuyên, tôi xin hỏi, anh có sẵn sàng đính chính lại đoạn video do bên nguyên đơn và bên bị đơn cung cấp là hai cái khác nhau không? Triệu Tiểu Xuyên gật đầu không chút nghĩ ngợi.
“Đoạn video do nguyên đơn cung cấp chính là đoạn video bị đơn cung cấp còn thiếu, lúc đó do. chính tôi chỉnh sửa.” Luật sư bên bị cáo bắt đầu phản biện.
“Video giám sát này căn bản là không thể chứng minh hai chiếc xe cùng xuất hiện trong đó tức là phía nguyên đơn và bị đơn bây giờ. Huống hồ nguyên đơn Diệp Tĩnh Gia đã chết 4 năm rồi, thân phận của cô ấy cũng không có hiệu lực pháp lý nữa, giờ phía luật sư nguyên đơn nói cô ấy là thân chủ của mình, nhưng ủy thác không hợp lệ”
Các thẩm phán chụm đầu thì thầm thảo luận một lúc, nhận thấy những thông tin mà bên bị cáo đưa ra về lý hoàn toàn phù hợp.
Thẩm phán trưởng tuyên bố buổi xử án tạm dừng trong mười phút Mười phút trôi qua, Tô Thanh Anh vẫn nhìn chắm chẵm Hà Vân Phi đang ngồi trên ghế nguyên đơn. tô Thanh Anh cảm thấy người phụ này thật sự lợi hại, có thế tìm ra sự thật bốn năm về trước còn muốn lật tẩy cô.
Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy người phụ nữ kia chính là Diệp Tĩnh Gia.
Tô Thanh Anh giật mình trước suy nghĩ của chính mình, Diệp Tĩnh Gia không phải đã chết rồi sao? Hơn nữa đã chết 4 năm trước rồi, trong vụ đại nạn năm đó sao có thế sống được chứ, chắc chắn là không thể, chắc là do mình nghĩ quá nhiều rồi!
Nhưng nếu như nguyên đơn không phải là Diệp Tĩnh Gia sao lại có thể biết rõ sự việc 4 năm trước như vậy, lại còn lấy ra cả bằng chứng nữa?
Mặc dù đã tự nói với bản thân mình rằng, chỉ cần một mực nói thân chủ đã chết vậy thì việc ủy thác cũng không có hiệu lực, vụ án sẽ không thế tiếp tục xét xử được, thế thì bọn họ không cần đánh cũng sẽ thẳng.
Mười phút trôi qua, tòa tiếp tục xét xử.
Thẩm phán trưởng đứng dậy và nói: “Sau một hồi thảo luận, đúng là như phía bị cáo đã nói, thân chủ bên nguyên đơn đã chết cách đây 4 năm, nếu như bên nguyên đơn không đưa ra được chứng cứ mới thì hôm nay việc xét xử vụ án đến đây là kết thúc, phía nguyên đơn sẽ thua kiện”
Nghe đến đây, khán giả bên dưới xôn xao.
Thậm chí mọi người đều không ngờ rắng, chỉ vì thân chủ đã chết mà vụ án không được xét xử.
Huống hồ, phía nguyên đơn cũng đã đưa ra bằng chứng để chứng minh chân tướng của sự việc.
“Yên lặng!” Thẩm phán trưởng gõ bàn, mọi người lại yên lặng trở lại Thẩm phán trưởng nhìn Hà Vân Phi với ánh mắt sâu lắng. Cô cắn chặt môi dưới và bàn tay của cô giật qua giật lại một cách khó chịu, cô cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi, tại sao?
Lẽ nào cô phải thừa nhận thân phận của mình?
“Thẩm phán!” Hà Vân Phi thốt ra từ tận đáy lòng,
“Mời bên nguyên đơn nói” Hà Vân Phi không ngừng tự động viên mình, trong đầu cô đều hiện lên khuôn mặt của mẹ, đều là do Tô Thanh Anh khiến cô không thể gặp được mẹ trong những giờ phút cuối cùng. Trên đời này liệu có gì đâu buồn hơn nữa? Tất cả đều là do Tô Thanh Anh.
Cô tuyệt đối không thể thua! “Thưa thẩm phán, tôi không thể đưa ra đủ bảng chứng, chúng tôi xin được trình bày tự do.”
Vừa dứt lời, mọi người trong khán phòng lại bắt đầu xì xào. Xem ra lần này có chuyện hay để xem rồi, vốn dĩ còn tưởng bên nguyên đơn chỉ khởi tố đơn giản như vậy không ngờ còn có thể xoay xở tình hình.
Thẩm phán trưởng ngồi xuống bày tỏ sự đồng ý.
Tô Thanh Anh nhếch mép cười, cô không tin một mực khẳng định thân chủ đã chết thì Hà Vân Phi có thể làm được thêm gì?
Cho dù thế nào thì chỉ cần thân chủ đã chết thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa Hà Vân Phi cho mọi người đến dự và các vị thẩm phán xem cánh tay của mình Mọi người đều nhìn rõ trên tay chẳng chịt vết sẹo xấu xí, đó chính là so bỏng do hỏa hoạn gây ra.
Hoäc Minh Dương ngồi ở phía dưới ngạc nhiên khi thấy điều này.
“Phía bên bị cáo một mực khẳng định thân chủ của tôi đã chết cách đây 4 năm, không có hiệu lực pháp lý. Vậy nếu như tôi nói thân chủ của tôi chưa chết, không biết phía bị cáo có thể nói gì? Tôi muốn hỏi thẩm phán trưởng một câu, nếu như tôi chứng minh thân chủ chưa chết, vậy thì việc ủy thác này còn có hiệu lực pháp lý không?”
“Đương nhiên” Khuôn mặt của thẩm phán trưởng lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp như mọi khi.
“Vậy được, vậy giờ tôi chính thức thừa nhận với mọi người tôi chính là nạn nhân, chính là Diệp.
Tính Gia, cũng chính là thân chủ. Cô ấy không những không chết mà giờ còn đứng ở trên bục nguyên đơn này” Câu nói này khiến mọi người chấn động, không ai ngờ rằng sự việc lại đi tới nước này, Tô Thanh Vân vô cùng kinh ngạc!
Thực ra cô cũng đã nghĩ ngờ từ trước, chỉ là không dám tin, huống hồ Hà Vân Phi đã có chồng và con, sao có thể là Hà Vân Phi chứt Hà Vân Phi tiếp tục nói với những lời lẽ đanh thép.
“Bốn năm trước, tôi và cô Tô đây bị bắt cóc.
Lúc đó cô Tô đã được cứu nhưng tôi vẫn ở bên trong. Khi bọn bắt cóc ném bom vào, khi tôi cứ nghĩ mình chết chắc rồi, nhưng may mản thay tôi phát hiện ra một tầng hầm” Hà Vân Phi chậm rãi nói, vừa nói vừa nhớ lại khoảng thời gian đó.
Việc này luôn là nỗi đau xót trong lòng cô, cho dù đã trôi qua bao nhiêu năm, nhưng mỗi khi nhắc đến nó vẫn xát muối trái tìm cô.
“Tôi đã thoát khỏi trận nổ đó, nhưng mà bản thân tôi đã bị biến dạng. Sau khi ngọn lửa được dập tắt, tôi đã liên lạc với Lữ Hoàng Trung” nói đến đây, Hà Vân Phi dừng lại, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại
“Lữ Hoàng Trung đã đưa tôi qua Mỹ, việc tôi phẫu thuật thẩm mỹ anh ấy cũng biết, hơn nữa anh ấy còn giữ bức ảnh của tôi trước khi phẫu thuật” Với những chứng cứ này cũng đã đủ chứng minh cô chính là Diệp Tĩnh Gia.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
66 chương
20 chương
108 chương
69 chương
130 chương
6 chương