Yêu phải tổng tài tàn phế
Chương 372
Chương 372: Đi dạo
Anh ta vừa nhắm mắt vừa nói những lời này với một giọng điệu rất quyết đoán.
Có lẽ Từ Thanh Lam không ngờ Hoắc Minh Vũ lại nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.
Thật may mắn, cô vẫn chưa mất anh.
“Anh không biết rằng nếu anh nói ra thì điêu ước của anh sẽ không thành hiện thực sao?” Thấy anh nói ra điều ước của mình, Từ Thanh Lam không khỏi trêu chọc anh.
“Ngay cả khi nó không thành hiện thực thì anh cũng sẽ giúp em thực hiện tất cả những mong muốn của em”” Bất kể điều ước của cô là gì, anh cũng sẽ giúp cô thực hiện nó.
“Tại sao trước đây em lại không biết anh ngốc như vậy chứ?” Từ Thanh Lam vừa nói vừa nghĩ thâm trong lòng.
Chính vì vậy mà anh mới yêu cô và giữ cô thật chặt.
“Bởi vì…….
Hoắc Minh Vũ cố ý đi tới trước mặt Từ Thanh Lam, kê vào tai cô: “Bởi vì lúc đó em quá ngốc.” Nói xong anh chạy nhanh đi.
Thấy Hoắc Minh Vũ mắng mình là đồ ngốc, Từ Thanh Lam không nói gì mà nhanh chóng chạy đuổi theo.
“Hoäc Minh Vũ, nếu như em bắt được anh thì anh chết chắc rồi. Đến lúc đó em sẽ cho anh quỳ trên tấm ván giặt đồ” Từ Thanh Lam vừa nói vừa chạy đuổi theo Hoắc Minh Vũ.
Sau khi ra khỏi công viên giải trí thì trời đã gần tối. Hoắc Minh Vũ vốn dĩ muốn đưa Từ Thanh Lam đi ăn tối, nhưng cô từ chối.
Từ Thanh Lam chợt nảy ra một ý định, nói rằng cô ấy muốn tự mình nấu ăn.
Hoắc Minh Vũ hơi ngạc nhiên, Từ Thanh Lam trước giờ không biết nấu ăn nên anh vô cùng lo lắng không biết mình có ăn được món cô làm không.
Nhưng anh không muốn từ chối cô ấy, không muốn thấy cô ấy tuyệt vọng.
Anh ấy đã đồng ý.
Hai người họ đi ngang qua siêu thị.
Hoắc Minh Vũ đi đậu xe sau đó cùng Từ Thanh Lam vào trong siêu thị mua đồ.
“Anh có đặc biệt muốn ăn gì không?” Từ Thanh Lam hỏi Hoắc Minh Vũ. Anh đang đẩy xe, đồng thời đặt những thứ anh cần tối nay vào trong xe đẩy.
“Không, em cứ mua những gì em định nấu đi” Hoắc Minh Vũ suy nghĩ một chút rồi trả lời, thật sự là anh không muốn ăn gì.
Từ Thanh Lam nói “Ồ” một tiếng.
Buổi tối, siêu thị rất đông người ra vào.
Hoắc Minh Vũ vừa cao vừa đẹp trai ngời ngời, cộng thêm có gái xinh bên cạnh càng làm vẻ đẹp của anh thêm thu hút.
Từ Thanh Lam có chút khó chịu với ánh mắt của những người đó. Cô lại vừa sợ có người nhận ra mình. Vì vậy, cô giữ khoảng cách với Hoắc Minh Vũ.
Cô có chút lo lắng rằng mình sẽ làm liên lụy đến Hoắc Minh Vũ và đưa anh ta lên đến đỉnh điểm của vụ scandal này.
Hoắc Minh Vũ nhìn ra sự quan tâm của Từ Thanh Lam dành cho mình, anh lạnh lùng đi về phía những người đó.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cảm giác thích thú của họ nhanh chóng tan biến.
Hoắc Minh Vũ tiếp tục đẩy xe đi tới chỗ Từ Thanh Lam, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Từ Thanh Lam giật mình, đánh rơi bịch khoai tây chiên đang cầm trên tay xuống đất.
Nghĩ đi nghĩ lại thì Từ Thanh Lam có giãy dụa đến thế nào thì cũng không gỡ tay ra khỏi tay của Hoắc Minh Vũ được.
“Anh buông ra đi, ở đây có nhiều người như vậy, lát nữa nhỡ phóng viên chụp ảnh anh và em cùng đi mua đồ ở đây thì anh sẽ … Từ Thanh Lam cúi đầu nói khẽ, hai tay không ngừng vùng vẫy.
“Không lẽ anh không được đi mua đồ cùng người yêu sao?” Hoắc Minh Vũ hỏi ngược lại cô, tay anh càng siết chặt hơn.
Thấy không thể thoát ra được, Từ Thanh Lam đành bỏ cuộc.
Cô không sợ người khác nói về cô, nhưng cô sợ anh sẽ bị người ta buông những lời đàm tiếu.
“Chỉ là em…” Từ Thanh Lam định nói tiếp nhưng lại bị Hoắc Minh Vũ cắt ngang lời.
Nhưng cô thực sự không muốn họ lấy anh ra để đàm tiếu.
“Đừng lo lắng, không ai dám nói em đâu” Hoắc Minh Vũ an ủi cô: “Còn nếu có ai dám nhiều lời với em, xem anh có xé miệng ra không” Câu nói đầu của Hoắc Minh Vũ còn có chút nhẹ nhàng điềm đạm, đến câu sau lại vô cùng mạnh mẽ hung dữ.
Từ Thanh Lam nghe anh nói như vậy thì không nói gì nữa. Nhưng sau đó đầu óc cô lại có chút lơ đãng. Hoắc Minh Vũ thì ngược lại. Anh ta lấy rất nhiều thứ, dường như thấy thứ gì ngon hoặc hữu ích anh đều đặt nó vào xe đẩy.
Từ Thanh Lam vẫn lơ đãng và bị Hoắc Thiên Kình kéo đi như vậy. Cô không rõ anh đã trả tiền từ lúc nào, lên xe từ lúc nào, thậm chí cho đến khi trở về căn hộ cô vẫn lơ mơ.
Mãi cho đến khi Hoắc Minh Vũ gọi, Từ Thanh Lam mới chợt nhận ra.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Hoắc Minh Vũ xoa đầu cô: “Từ lúc ở trong siêu thị đi ra anh đã thấy em lơ đãng như vậy rồi. Em đang suy nghĩ gì đó à?” Từ Thanh Lam ổn định lại tinh thần, nhìn Hoắc Minh Vũ bằng ánh mắt rối bời.
“Không có gì đâu!” Cô đáp nhẹ nhàng, cúi đầu xuống rồi hít một hơi thật sâu.
“Vậy em đi nấu cơm trước nhé!”
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
31 chương
82 chương
238 chương
84 chương
501 chương