“ Tôi không phải chồng của cô.” Thanh âm dễ nghe vang lên, thế nhưng ngữ khí lại lạnh như băng, hoàn toàn mang theo ý khinh thường. Trong chiếc xe xa hoa, âm nhạc vang vang, tràn ngập mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, hệ thống điều hòa chạy rì rì thổi ra một trận hơi lạnh, tài xế lão luyện nắm vô lăng lái xe, bảo trì thói quen trầm mặc. Trong kính chiếu hậu,một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc lễ phục đám cưới đang sóng vai ngồi hàng ghế sau. Vừa nói chuyện là một chàng trai khoảng 25 tuổi gì đó, mặc âu phục màu bạc sang trọng, cổ mang cà vạt vát xanh, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất hắn là một loại thiên bẩm cao ngạo, phảng phất như thể hắn có thể coi thường hết thảy. Lại xem xét người con gái bên cạnh, áo cưới ôm lấy khuôn ngực trắng toát, lộ ra hai vú no đủ như ẩn như hiện, lập lòe một chuỗi kim cương sáng loáng chói mắt vừa vặn trên cổ, làn da non mịn như trẻ con khiến cho người ta hâm mộ, nhưng ánh mắt lại hướng lên trời, có chút không phù hợp với nam nhân tiêu sái lạnh lùng bên cạnh cùng chiếc xe sang trọng đắt tiền. Làn da thì đẹp, nhưng này mắt một mí, cái mũi bẹt, cái cằm tròn trịa, còn có gò má như bí đỏ, thật sự có chút xin lỗi người xem…., cũng khó trách vừa rồi chàng trai kia nói chuyện ngữ khí lại khinh thường như vậy. Trong lòng cô dâu chấn động, giật mình nhìn chằm chằm vào nam tử khí suất, kinh ngạc vô cùng khiến cô lắp bắp, nói không nên lời: “ Anh, anh nói cái gì?!” Cô dâu thật muốn tự tát mình một cái, trong lúc này lại phi thường có thể nói lắp…… Sai lầm, sai lầm, tuyệt đối là sai lầm! Lông mày chàng trai không khỏi nhăn lại nhướn lên, hiện rõ thái độ không vui, ánh mắt kia lạnh lùng liếc qua khuôn mặt của cô dâu, quả thực chướng mắt nói: “ Cô không nghe thấy sao? Tôi nói tôi không phải chồng của cô!” Đừng nói là không phải chồng, trông thấy cái mặt như thế này, hắn cũng sẽ không nghĩ cùng cô phát sinh quan hệ gì. Thật sự là chán ghét, vừa rồi tại hôn lễ, vì ngũ quan cô dâu xấu xí như vậy nên người ta rúc rích cười thầm rồi chỉ trỏ bĩu môi, hắn đều là thu trong đáy mắt, tức giận đến cực điểm, chưa từng mất mặt như vây! Nay lại còn nói lắp, nữ nhân này rốt cục sao lại là vị hôn thê của anh hai cơ chứ ?! Cô dâu tim đập loạn cả nửa ngày, sau đó, dần dần mới bắt đầu khiếp sợ, nội tâm nặng nề, vì cái gì mà lại có cảm giác… Ách… một chút…. Đau nhói? Đã sớm đoán trước được là sẽ có kết quả này,không phải sao? Bởi vì ngũ quan cô, từ nhỏ đến lớn, đối với cô mà nói, loại ngữ khí này, vẻ mặt này, ít nhiều luôn mang theo ngữ khí châm chọc, khinh thường, cô đã tập mãi thành thói quen, cô thường tự nói với chính mình, vì cuộc sống chính là được sinh ra trên đời này, nhất định phải sống sao cho vui vẻ, tiêu sái, bề ngoài tính làm gì? Hừ, dù sao thân thể cô cũng có thể thỏa mãn dục vọng nam nhân ( ngoại trừ bl hắc hắc), a, nhưng điều kiện tiên quyết là, trước đừng nhìn mặt cô….. Nhưng không thể phủ nhận, hôm nay, cô phát hiện chú rể này, người chồng tương lai này quả thật là vĩ đại như thế, nếu mang ra so với cô, quả thực chính là một trời một vực, thậm chí căn bản là không có cách nào để so sánh, kết quả như thế nào, nghĩ tới lại thấy đau lòng, nhưng mà, cô cũng không nghĩ tới hắn lại vung cho cô một nhát đau như vậy. Nếu không muốn cùng cô kết hôn, vừa rồi trong hôn lễ tại sao không đại khái vứt bỏ cô luôn đi, lúc ấy hắn lại làm ra vẻ không có việc gì, thế nhưng đợi đến lúc trên đường về nhà, mở lời nói những câu này! “Nhưng chúng ta đã vào giáo đường…. kết hôn.” Ngữ khí của Tầm Thiên Hoan ung dung, cười nhẹ nhàng, tiếng cười trong trẻo, tràn đầy mùi vị châm chọc, đúng vậy, cô cũng là đang châm chọc bọn họ! Loại người trông mặt mà bắt hình dong này, bề ngoài hoa lệ, kỳ thật phẩm chất bất quá thô bỉ, thông tục, cô khinh thường! Toàn bộ mọi người đều biết, tất cả phương tiện truyền thông cũng đã đưa tin, ngày hôm nay Tổng tài tập đoàn Bắc thị Bắc Khả Hâm cùng con gái của Tầm gia bước vào thánh đường,tuyên thệ những lời hứa hẹn, kết làm vợ chồng….. Việc đã đến nước này, cô cũng muốn xem hắn muốn giải quyết như thế nào chuyện này? Hừ! Hắn khẽ mở môi mỏng: “ Cô nghe kỹ cho tôi, tôi là Bắc Khả Uy, Bắc Khả Uy, không phải Bắc Khả Hâm!” Tầm Thiên Hoan không khỏi buồn cười: “ Anh…không phải đùa tôi đấy chứ?!” Bắc Khả Uy mặt không đổi sắc, chỉ cảm thấy thân hắn càng lúc càng tỏa ra làn khí lạnh lùng, mục quang âm u, thanh âm lạnh như băng: “ Tôi chưa từng cùng cô nói đùa, anh hai của tôi.. anh ấy đã…… qua đời.” “Oanh…” Sắc mặt Tầm Thiên Hoan cả kinh, lập tức câm nín, trong nội tâm phát run, run rẩy kéo dài lan ra toàn thân, tỏa tới từng cơ quan trên cơ thể, tới từng một tế bào….. Tầm Thiên Hoan bật thốt lên: “ Anh gạt người! Muốn vứt bỏ tôi cũng không cần dùng loại lí do này!” Bắc Khả Uy lãnh đạm liếc cô nói:” Cô muốn tin hay không thì tùy!” Giật mình sững sờ một lát, rõ ràng chỉ là vài phút đồng hồ, mọi chuyện lại thay đổi hoàn toàn……. Tầm Thiên Hoan run rẩy khóe môi, thanh âm rời rụng, rung động nói: “ Chuyện khi nào?” “Đêm qua.” “Chết như thế nào?” “Chảy máu não mà chết.” “Tại sao lại như vậy?” “Lần này là ngoài ý muốn.” “Ngoài ý muốn mất một mạng người?” Tầm Thiên Hoan nhướng mày: “ Vậy khi anh ấy chết, có nói gì không? Có người nào bên cạnh không?” Sớm không chết, muộn không chết, hết lần này đến lần khác không chết lại ngay trước ngày đám cưới chết, không phải sợ Tầm Thiên Hoan cô mà chết chứ? Sớm biết hắn chết như vậy cô đã hủy bỏ hôn ước “ Chỉ phúc vi hôn” nực cười này! Đúng vậy, hôn ước của cô cùng Bắc Khả Hâm chính là một hôn ước hoang đường “ Chỉ phúc vi hôn”! Thiệt là, hiện tại đã là thế kỉ 21, vậy mà vẫn còn loại hôn ước buồn cười này, cô dâu cùng chú rể thậm chí chưa gặp mặt qua bao giờ, hết lần này đến lần khác nàng chính là cái cô dâu như vậy, nếu không phải vì mẹ cô lấy cái chết ra để bức bách thì cô sao lại có thể ngoan ngoãn đi chịu tội thế này! Bắc Khả Uy thản nhiên nói :” Có a, tình nhân của anh ấy.” Tầm Thiên Hoan kinh ngạc nhìn Bắc Khả Uy, nhất thời á khẩu không trả lời được. Tình nhân?! Đêm trước tân hôn lại cùng tình nhân ở chung một chỗ? Cái này, cái này tính là cái gì?! “Vậy anh ấy có nói gì không?” Kỳ thật cô muốn hỏi chính là, trước khi chết, có phải là nên giải trừ hôi ước hay không? Bắc Khả Uy không thèm đếm xỉa, rút điện thoại ra, nhìn đồng hồ,từ trong miệng nói ra: “ Cô muốn biết trước khi chết anh hai có nói gì, vậy tốt nhất hãy tìm hỏi tình nhân của anh ấy đi, lúc ấy có mỗi anh ấy cùng tình nhân, khi chúng tôi chạy tới khách sạn thì anh ấy đã chết.” Bắc Khả Uy hời hợt trả lời, Tầm Thiên Hoan lại nghe được rất rõ ràng, cũng đem sự tình để ý ném qua đầu. Thì ra là có chuyện như vậy…….. Tầm Thiên Hoan nghiến răng nghiến lợi, thật đúng là đáng chết a! Đêm trước tân hôn cùng tình nhân thuê phòng khách sạn, tiện đà chết trên giường….. Không phải là không có năng lực sao? Hay là chúng dục quá độ? Hừ….. Bất kể là loại đàn ông đó, vô năng như vậy, chết ở trên giường, thật sự là siêu cấp mất mặt!! Tầm Thiên Hoan tức giận đỏ cả mặt chuyển qua Bắc Khả Uy: “ Như vậy Bắc Khả Hâm chết, các người vì cái gì còn muốn tiếp tục hôn lễ này?! Các người đem tôi thành cái gì? Đem tôi đặt đất à?” Ánh mắt lợi hại của Bắc Khả Uy liếc qua Tầm Thiên Hoan nói: “ Hôn lễ này phải cử hành đúng hạn!” Đường đường là tổng tài tập đoàn Bắc thị lại chết trên giường trong khách sạn ngay đêm trước ngày cưới, mà người ngủ bên chính là tình nhân của hắn, nếu truyền đi, không phải tất cả báo chí truyền thông sẽ nhân cơ hội tung tin giật gân ngất trời? Thêm mắm thêm muối, nói ngoa, châm ngòi thổi gió, nghe nhầm đồn bậy…… Bắc gia bọn họ sẽ trở thành món điểm tâm trên bàn cơm, mục tiêu chỉ trỏ, thế nào cũng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao? Quả thật như vậy, Bắc gia còn mặt mũi nào nữa?! Bắc thị làm sao còn chỗ đứng trên thương trường? Tầm Thiên Hoan chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “ Sau đó thì sao?” Khuôn mặt hắn tuấn mĩ mà lạnh như băng, tựa như bông tuyết ngoài cửa sổ, thoạt nhìn thì đẹp nhưng lại lạnh buốt: “ Tại một tháng sau, các giới sẽ chảy ra một tin tức: Tân hôn không lâu, tổng tài Bắc thị bạo bệnh mà qua đời!” “Vậy tôi phải làm sao?” Tầm Thiên Hoan nhịn không được ngữ khí phẫn nộ. Bọn họ biết rất rõ ràng Bắc Khả Hâm đã chết rồi, lại còn…lại còn làm cho cô trở thành vợ của Bắc Khả Hâm, cũng chính thức trở thành quả phụ! Cô-Tầm Thiên Hoan-đối với Bắc gia hắn mà nói, rốt cuộc tính là cái gì a?! Đáng giận! Quá mức phẫn nộ!! Không đếm xỉa đến Tầm Thiên Hoan đang tức giận, Bắc Khả Uy đạm mạc nói:” Cô là người thừa kế thứ nhất tất cả tài sản của anh trai tôi.” Tầm Thiên Hoan giờ phút này trong đầu lửa giận tăng đến đỉnh điểm: “ Tiền, tiền, tiền, Bắc gia các người cho là có vài đồng tiền là giỏi lắm à? Các người cho là có vài đồng tiền là có thể giải quyết được mọi việc à? Các người cũng nông cạn quá đi, đây là hạnh phúc cả đời của tôi cả đời mà chống đỡ bằng mấy đồng tiền à?!” Bắc Khả Uy nhìn không chớp mắt về phía trước, đối với Tầm Thiên Hoan bên cạnh tức giận bất bình phảng phất như không khí, chỉ bình thản nói ra: “ Tài sản thừa kế của anh trai tôi là hơn một triệu, mà cô, có thể lấy được ít nhất một nửa tài sản của anh ấy.” Ách….. Tầm Thiên Hoan ngơ ngẩn, đôi mắt một mí ngẩn ngơ chớp chớp, miệng há thật to, nước miếng tùy thời cũng có thể theo khóe miệng chảy ra…….. Một triệu……. Giảm đi một nửa, thì phải là năm trăm ngàn!! Ông trời a!! Năm trăm ngàn!! Cô phải dùng chín ngón tay tiêu sài mới có thể thấm tháp a! Như vậy, có năm trăm ngàn, cô không phải muốn mua cái gì thì mua cái đó sao? Ách…. Không biết năm trăm ngàn chồng lên thì cao bao nhiêu nhỉ ? Tầm Thiên Hoan nghiêm sắc mặt: “ Anh không phải trêu chọc tôi chơi đấy chứ?!” Bắc Khả Uy lạnh lùng liếc Tầm Thiên Hoan: “ Nói nhiều cho cô thêm một câu tôi cũng chẳng lợi lộc gì!” Hắn-Bắc Khả Uy- là người nói một là một, hai là hai, cô lại cho là anh đùa giỡn cô? Thật sự buồn cười đến cực điểm! Cô cũng không nhìn xem mình là cái dạng gì? Tầm Thiên Hoan lúng ta lung túng bĩu môi, nhưng rất nhanh trên mặt lại nở nụ cười, thịt thừa hai bên gò má cũng run lên….. Năm trăm ngàn……. Bắc Khả Uy nhíu mày,khóe môi giật giật, như là rất không nguyện ý nói nhưng lại không thể không nói: “ Còn có, trong một tháng này, thân phận của tôi là Bắc Khả Hâm, chồng của cô.” Có trời biết, nói ra những lời này, hắn là mất bao nhiêu nước miếng, phải biết rằng, chỉ cần nhìn khuôn mặt bí đỏ của cô, hắn đã thấy buồn nôn rồi….. Tầm Thiên Hoan kinh hãi mở to hai mắt: “ Anh nói cái gì?”