Yêu phải tổng tài tàn phế
Chương 368
Chương 368: Hoặc Minh Dương là kẻ lừa đảo
Nghĩ như vậy, bé liền đồng ý, vậy nên lúc này Hoắc Minh Dương bế bé Hiền lên, bé cũng không từ chối.
Dù sao cũng không phải đi bộ lên tâng, đỡ mệt.
Thấy Hoắc Minh Dương đáp lại lạnh nhạt như vậy, Hà Vân Phi có chút kinh ngạc: “Cô ta là vì anh.” Là không muốn đi gặp Tô Thanh Anh, hay là vì cô ở đấy nên không đi! “Sao vậy, em ghen rồi?” Trong lòng Hoắc Minh Dương vui mừng một trận, đây là lần đầu tiên Hà Vân Phi nói với anh những lời như thế, trước đây cô sẽ không nói như vậy.
Bị đoán trúng suy nghĩ trong lòng, Hà Vân Phi mặt mũi đỏ bừng, hơi quay đầu, không muốn Hoắc Minh Dương nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của cô.
“Chỉ…làm gì có, em … em sao có thể ghen được” Mặc dù cô nói như vậy, nhưng đầu lưỡi của cô như bị thắt nút rồi, nói cũng lắp bắp.
Hà Vân Phi đưa tay lên vỗ vỗ miệng mình.
Tại sao vào lúc quan trọng lại nói lắp chứ! Đây không phải càng làm cho anh thêm chắc chắn là cô đang ghen sao.
Nếu để anh biết, anh sẽ càng đắc ý hơn.
Hoắc Minh Dương rất không nể tình mà vạch trân lời nói dối của cô: “Biểu hiện rõ ràng như vậy rôi mà còn muốn ngụy biện” Lời vừa nói ra, mặt Hà Vân Phi càng đỏ hơn, nhưng hơn nửa là bị lời vừa xong của Hoắc Minh Dương chọc giận.
Người đàn ông này, cô đã nói đến thế rồi, chẳng nhẽ không biết ân cần chút, cho cô bậc thang đi xuống.
Hà Vân Phi giọng nói lộ chút thẹn thùng gọi Hoắc Minh Dương: “Hoắc Minh Dương” Ánh mắt cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi nhìn Hoắc Minh Dương, nhìn đến mức Hoắc Minh Dương cảm thấy trong lòng nở hoa, nếu như hiện tại Hà Vân Phi không có thai, bé Hiên không có ở đây, anh sẽ không ngại phạt cô.
Để cô mê hoặc người.
Hoắc Minh Dương vạch trần cô: “Biết em thẹn thùng rồi, đừng ngại nói” Ai bảo cô nhiều ngày như vậy không quan tâm đến anh, cô không biết anh nhịn khổ như thế nào.
Dù mỗi lần đều cùng cô có tiếp xúc thân thể, nhưng vẫn giới hạn trong tiếp xúc thân thể thôi, cô không nói với anh.
Biết rõ anh là người sĩ diện, ngại mặt mũi không nói chuyện với cô, cô còn xem như không có gì không tìm anh nói chuyện. Mỗi ngày chỉ biết chơi cùng bé Hiền, còn anh chỉ có thể bình tĩnh ngôi bên cạnh xem tài liệu, đọc sách.
Ghen tuông vô cớ với anh, lúc anh cần mới đến giúp anh.
Hà Vân Phi trừng mắt nhìn anh, hai ba bước đi về phòng ngủ, bỏ hai người lại sau lưng.
Lúc Hoắc Minh Dương và bé Hiền đi vào phòng, Hà Vân Phi đang ngồi trên sô pha thở hổn hển.
Nhìn thấy hai người đi vào, tức khắc hít vào, bày ra vẻ lạnh lùng nhìn hai người.
Hoắc Minh Dương thả bé Hiền trên tay xuống, xoa đầu bé: “Đi đi, theo lời bố nói mà làm” Bé Hiền gật đầu liền hướng về phía Hà Vân Phi chạy nhanh tới.
Bé Hiền chạy hơi nhanh, Hà Vân Phi luôn nhìn bé chạy đến, sợ bé không cẩn thận vấp ngã.
Bé Hiền ôm chân Hà Vân Phi bán manh: “Mẹ ơi, người mẹ xinh đẹp của con ơi, mẹ đừng tức giận được không, bé Hiền kể cho mẹ nghe một truyện cười” Hà Vân Phi nhướng mày, ánh mắt lại liếc nhìn Hoắc Minh Dương.
Lúc này Hoắc Minh Dương hai tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân, làm như không có gì thong dong nhìn cô.
Trực giác nói cho cô biết, bây giờ bé Hiền đã là đồng bọn với Hoắc Minh Dương.
Quả nhiên, bé Hiền vừa kể truyện, Hà Vân Phi liền đen mặt.
Bé Hiền theo lời Hoắc Minh Dương nói mà thuật lại toàn bộ với Hà Vân Phi: “Trước đây có một bé mập, có một ngày bé mập không biết vì sao mà tức giận, sau đó bé mập liền biến thành xấu xí” Nhưng Hà Vân Phi nghe xong sắc mặt càng đen hơn, Ý bé nói là chê cô vừa béo vừa xấu saol Cô biết chắc chắn là do Hoắc Minh Dương nghĩ ra, vì bé Hiền không thể nói ra những lời như vậy được.
Cô từ sô pha đứng lên chuẩn bị bỏ đi: “Chê mẹ xấu, vậy mẹ đi đây” Thật ra cô không thật sự bỏ đi, chỉ là muốn trêu bé.
Nghe thấy Hà Vân Phi muốn đi, bé Hiền và Hoắc Minh Dương lập tức hoảng, chỉ đùa chút mà cô đã muốn bỏ đi.
Bé Hiền ngay lập tức chạy đến trước mặt Hà Vân Phi, ôm đùi cô, nói gì cũng không cho cô đi: “Mẹ ơi, đừng đi ma.
Bé Hiền ấm ức nhăn mũi, lườm Hoắc Minh Dương, ánh mắt tràn đầy hờn giận.
Bố của bé là kẻ lừa đảo, lừa bé.
Bảo làm như vậy mẹ sẽ không giận nữa, nhưng bây giờ đã muốn bỏ đi rồi, còn nói không giận.
Đây rõ ràng là bắt nạt bé.
Hà Vân Phi ở chỗ bé Hiền không nhìn thấy khê câu khóe môi, lại ra vẻ không bị đả động.
“Không phải chê mẹ vừa xấu vừa béo sao? Không đi thì ở lại làm gì!” Hà Vân Phi vừa nói vừa giả vờ đi lên vài bước.
“Đó là bố xúi con nói, bố nói như vậy mẹ sẽ hết giận” Bé Hiền dù sao vẫn là trẻ con, còn mới qua sinh nhật bốn tuổi, làm sao đấu lại Hà Vân Phi? Hoắc Minh Dương thầm mắng một tiếng, lúc đầu đã nói không được khai ra, bây giờ liền bán cha cầu mẹ.
Hà Vân Phi cố ý kéo dài âm cuối, đuôi mày xinh đẹp nhướng lên: “Ồ..” Cô đã nói con trai cô sẽ không nói ra những lời như vậy mà.
Quay đầu nhìn Hoắc Minh Dương, Hà Vân Phi cười nhẹ, nụ cười mang đầy ẩn ý.
Không biết nói gì mới tốt, Hoắc Minh Dương bị cô nhìn như vậy đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh, nhưng tốt xấu gì anh cũng là người đàn ông của cô, chồng của cô.
Lúc này sao có thể tỏ ra yếu thế.
Hoắc Minh Dương giọng điệu đùa giỡn lưu manh: “Em nhìn tôi như vậy, tôi kìm lòng không nổi” Nhìn dáng vẻ Hoắc Minh Dương như vậy, khóe môi Hà Vân Phi giật giật.
Lời này từ miệng anh nói ra sao cứ cảm thấy quái quái.
Giống như có loại cảm giác cợt nhả.
Hà Vân Phi đã quen nhìn anh bên ngoài cao ngạo lạnh lùng, bụng đầy ý xấu, dáng vẻ bây giờ của anh cô có chút không quen.
Hà Vân Phi ngồi xuống tay xoa lưng bé Hiền dỗ bé: “Ồ…, thật sao?” Thằng nhóc này vừa rồi thật sự bị dọa sợ, hai mặt long lanh nước kiến người khác thương yêu.
Bé nhìn hai người bọn họ, không dám nói chuyện, sợ nói sai Hà Vân Phi sẽ đi mất.
Được Hà Vân Phi dỗ, bé Hiền lập tức yên lặng, giơ hai tay nhỏ trắng nõn, muốn Hà Vân Phi ôm ôm.
Hà Vân Phi ôm bé lên, đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Tay nhỏ của bé túm chặt vào áo trước ngực Hà Vân Phi, Hà Vân Phi thủ gỡ ra nhưng không được liền kệ bé nắm tiếp.
Hoắc Minh Dương để một tay sau đầu: “Là thật!” Hà Vân Phi trợn mắt.
Thấy bé Hiền ngáp, Hà Vân Phi nhẹ nhàng vỗ lưng bé, dỗ bé ngủ: “Anh có thể nói gì có ích được không” Vừa rồi nhiều việc như vậy, bé Hiền không mệt mới lạ. Sáng nay bé dậy sớm, vừa rồi còn nhiều chuyện như vậy, liền càng buồn ngủ.
Hoắc Minh Dương ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn thẳng cô: “Em không phải muốn biết sự việc liên quan đến vụ án của Tô Thanh Anh sao? Biết vì sao mấy ngày qua, không có chút manh mối nào không?” Vụ án? Hà Vân Phi mấy ngày qua cũng có chút lo lắng, theo lý mà nói dựa vào thế lực hùng hậu của nhà họ Hoắc, nhà họ Tô sẽ không dám làm gì.
Nhưng vụ việc này đã qua lâu rồi, sao vẫn không có chút động tĩnh nào.
Hà Vân Phi nói ra nghỉ ngờ của mình, thà tin có còn hơn không: “Lế nào, nhà họ Tô động tay động chân?” Nhà họ Tô cũng vậy, chủ tịch thành phố Tô Thanh Hưng cũng vậy, thương nhất Tô Thanh Anh.
Chỉ sợ lúc đó đã có người động tay động chân.
“Ừ, theo tin anh biết được, lão già họ Tô đó ngay lập tức giải quyết chuyện đó, nhưng do thế lực nhà họ Hoắc chúng ta có sức ảnh hưởng quá lớn, ông ta chỉ có thể tạm thời đem sự việc áp xuống” Những việc này Hoắc Minh Dương đã sớm biết, chỉ là mấy ngày nay hai người họ còn chiến tranh lạnh không nói chuyện, vốn nghĩ nếu Hà Vân Phi chủ động nói chuyện với anh, anh sẽ mềm lòng, thuận tiện nói việc này với co.
Nghe anh nói xong, mặt cô dần dần đen lại. truyên one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Biết sớm như vậy sao không sớm nói cho cô biết, còn hại cô lo lắng như vậy.
Hoắc Minh Dương bày ra vẻ cao ngạo, thật sự khiến người khác muốn đánh anh một trận: “Ai bảo em lúc đó không đồng ý tổ chức lễ cưới với anh” Nhưng cô lại không ra tay được.
“Nếu anh đã biết, sao không giải quyết sớm chuyện đó?” Dựa vào thế lực nhà họ Hoắc xử lý việc kia dễ như trở bàn tay, nhưng tại sao lại trì hoãn đến hôm nay? “Đương nhiên là để lão già kia kiêu căng vài ngày, ông ta cho rằng ông ta ở thành phố Giang Ninh này có thể một tay che trời sao, đúng là mơ tưởng hão huyền” Thật ra đây chỉ là một nửa nguyên nhân, chủ yếu là lúc đó anh là vì Hà Vân Phi không đồng ý tổ chức hôn lễ, còn giận dỗi với cô, cho nên không giúp cô xử lý.
Hà Vân Phi cho ra câu trả lời: Xem ra, lão già kia đối với con gái lão là đặt ở đầu tim” Nếu như không xảy ra sự việc năm đó, hoặc là cô ta bỏ qua cho cô, nhưng sự việc đã đến nước này nói gì cũng không quay lại được.
Hơn nữa cô cũng không phải là thánh mẫu, nếu như là trước đây có thể có sẽ còn suy nghĩ, nhưng đều là trước khi Hà Thúy Mai chết.
Hoắc Minh Dương đứng lên: “Đặt ở đầu tim thì sao, đắc tội với người phụ nữ của anh, chỉ có con đường chết” Thân hình cao lớn đổ xuống một bóng mờ. truyên one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Lúc anh nói, trước mặt mang theo chút dịu dàng, còn đằng sau ngoài lạnh lùng chính là tàn nhẫn.
Có đôi khi, chính vì dáng vẻ Hoắc Minh Dương như vậy, mới có thể làm cô dễ dàng cảm động, cho dù năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, hiện tại cô vậy yêu anh như vậy, hơn nữa còn vô cùng yêu.
Hà Vân Phi cẩn thận hỏi: “Vậy anh định làm như thế nào?” Từ trước tới nay Hoắc Minh Dương luôn cảm thấy có lỗi với Tô Thanh Anh, vì cô ta làm tay mình bị thương, kiến cô †a vĩnh viễn không thể thực hiện được giấc mơ của mình.
Suy cho cùng trước đây anh cũng thích cô ta như vậy.
Hoắc Minh Dương cười nhẹ: “Làm như thế nào?” Đương nhiên là kẻ dám đụng vào người phụ nữ của anh, chạy xa đến đâu cũng không thoát.
Hà Vân Phi không nói, đợi Hoắc Minh Dương nói tiếp câu sau.
Hoắc Minh Dương vừa nói vừa đi đến gần Hà Vân Phi, trực tiếp đến trước mặt cô đột nhiên cúi xuống, từ từ đến gần bên môi Hà Vân Phi: “Làm theo ý em”
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
31 chương
82 chương
238 chương
84 chương
501 chương