Yêu phải tổng tài tàn phế
Chương 361
Chương 361: Đột nhiên cảm thấy bất ngờ
“Em đừng nói cái gì mà có hay không có nữa, mau ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi hay là tìm chuyện gì đó để làm đi, tùy vào em đấy” Trong lòng cô không biết là đang vui hay không vui.
Có một số chuyện không thể nói lên lời, nhưng dù sao như vậy vẫn tốt hơn một chút.
“Được rồi chị gái à, chị xem mà xử lý đi. Chỉ cần chị cảm thấy vui là được rồi” Thật sự không biết nên làm thế nào mới đúng, Hoắc Minh Dương và Hà Vân Phi lựa chọn không giống nhau, hơn nữa cô cũng không hiểu người đàn ông như Hoắc Minh Phương cuối cùng cùng lại lựa chọn một người phụ nữ như Hà Vân Phi.
Hà Vân Phi mạnh mẽ như vậy, hơn nữa làm chuyện gì cũng đều có chủ kiến của mình. Cuối cùng Hoắc Minh Dương vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô, chiều theo tính cách của cô.
“Chị không biết nên nói với em thế nào mới tốt, mà thôi chị không thèm để ý đến em nữa, tùy em cảm thấy vui vẻ là được” Cô nói rồi không nói gì với Hoắc Minh Dương nữa. Đối với Hà Vân Phi mà nói, tất cả những chuyện xảy ra với cái tên Hoắc Minh Dương này đều là một điều cấm ky.
“Cô đừng nói với chị gái cô có hay không cái gì nữa, có chuyện gì cần phải làm thì mau làm đi” Lữ Hoàng Trung nói rồi ngồi xuống bên cạnh Hà Vân Phi, cũng không nói thêm gì nữa.
Ai mà biết Hà Vân Phi nghĩ như thế nào, anh ta không muốn để cho Diệp Thiến Nhi bị chỉ phối bởi cách suy nghĩ của Hà Vân Phi.
“Tôi vừa nói chị tôi cái gì? Anh không thấy vui thì cũng đừng có nhỏ mọn như vậy chứ. Yên tâm đi, anh phải tin tưởng chị tôi. Con người của chị ấy thật sự rất tốt, điều đó khỏi phải bàn” Cô ta nói rồi lại nở nụ cười, không nói thêm gì nữa.
Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của cô, Diệp Thiến Nhi không nói gì. Những điều lo lắng vẫn còn đọng lại trong lòng cô ta lúc trước đến bây giờ cũng không còn nữa.
“Tối nay ở lại đây ăn cơm đi” Cô vẫn là người đưa ta quyết định chuyện ở lại nhà họ Hoắc ăn cơm.
Cô vẫn không nỡ để Diệp Thiến Nhi rời khỏi đây, đã lâu lắm rồi cô không gặp cô em gái của mình.
“Không được đâu, nếu như ở nhà họ Hoắc thì lại phải làm phiền đến bà Hoắc” Thiến Nhi rất kiêng dè bà Hoắc, vì vậy cô ta không định ở lại nơi này để gây thêm phiền phức.
Nhưng thật ra Hà Vân Phi vốn không để ý gì nhiều. Bây giờ cô đã mang thai rồi, tất cả người trong nhà họ Hoắc đều vô cùng cung kính, kính cẩn với cô, ngay cả bà Hoắc như vậy mà cái gì cũng nghe theo cô.
“Không sao đâu, em ở lại đây ăn một bữa cơm cũng đâu phải là chuyện gì to tát” Cô nói rồi nở nụ cười, không biết tại sao Diệp Thiến Nhi lại xấu hổ sợ hãi như vậy.
“Em biết, nhưng em thật sự phải về nhà. Em còn phải dọn dẹp nhà cửa, không biết đến bao giờ mới có thể ngủ được” Đã rất lâu rồi cô ta chưa về nhà, chỗ ở cũng là một vấn đề khó.
Họ có thể ở lại nơi mà Hà Vân Phi ở trước kia, nhưng ít nhất cũng phải dọn đẹp lại căn nhà một chút.
“Nếu không thì em ở lại đây đi, chị cũng chỉ chuẩn bị thêm một căn phòng mà thôi” Nhà họ Hoắc có rất nhiều phòng không kém gì căn nhà đó.
“Không tiện lắm đâu chị ạ. Chị yên †âm đi, em thật sự không sao đâu” Hà Thiến Nhi nói rồi bảo Hà Vân Phi mau chóng đi nghỉ ngơi, các cô quay về trước, không muốn làm khó Hà Vân Phi nữa.
Dù sao trong nhà họ Hoắc có rất nhiều phép tắc, cho dù các cô không để ý cũng không được.
Điều này khiến cho Hà Vân Phi không biết nên nói thế nào mới được, vì vậy cô chỉ có thể gật đầu đồng ý và để cho các cô ấy rời đi trước.
Khi bọn họ định rời đi nhưng đột nhiên lại dừng lại. Họ vẫn chưa nhìn thấy bé Hiền, không nhìn thấy đứa trẻ thì họ không thể đi như vậy được.
“Em vẫn chưa nhìn thấy bé Hiền nhà chúng ta đâu cả, như vậy thì sao có thể đi như vậy. Vẫn phải làm phiền chị một chút” Diệp Thiến Nhi nói với vẻ trêu đùa, trong lòng cô ta thật sự rất nhớ bé Hiền.
“Em nói điều ngốc nghếch gì vậy, chẳng phải Hoắc Minh Dương vừa mới bế đứa trẻ xuống sao?” Hà Vân Phi không biết Diệp Thiến Nhi đang nói cái gì, cô luôn cảm thấy bây giờ cho dù mình làm cái gì cũng sẽ †hu hút sự chú ý của cô ta.
Ngay từ lúc đầu đã có một số thứ thay đổi, đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục lại.
Cho dù là Hoắc Minh Dương cũng được hay là tôi cũng được, hai chúng tôi đều nghĩ làm thế nào để giúp cho cuộc sống hiện tại của bé Hiền và tôi trở nên đơn giản hơn và hạnh phúc hơn.
Chúng tôi chỉ hy vọng một điều vô cùng bình thường giản đơn, đó chính là sống một cuộc sống như một gia đình bình thường. Bây giờ Diệp Thiến Nhi đến thăm đứa trẻ một lần cũng rất khó, cô ta luôn cảm thấy không thoải mái cho lắm và cũng cảm thấy hơi hối hận.
Nhưng sự hối hận này kéo dài không được bao lâu, nếu như cô ta không quay về nhà họ Hoắc thì tất cả đã tốt rồi.
Quay về nhà họ Hoắc giống như địa ngục nhân gian, dường như toàn thân cô ta đều tan vỡ. Cô ta căm ghét tất cả mọi thứ và căm ghét tất cả mọi thứ mà nhà họ Hoắc cho mình.
Nhưng không một ai có thể nói cho người khác những lời này, nếu như để cho Hoắc Minh Dương biết thì anh sẽ rất đau lòng.
“Chị à, chị đừng nghĩ lung tung như vậy. Nhìn chị như vậy, tám mươi phần trăm là đang nghĩ chuyện không tốt đẹp gì” Diệp Thiến Nhi quá hiểu tính cách của Hà Vân Phi, bây giờ chắc chắn trong lòng cô đang nghĩ điều không hay gì đó. Bây giờ cô đang sống những tháng ngày tốt như vậy, rất xứng với tiếng mợ chủ nhà họ Hoắc. Như vậy cô còn có điều gì không hài lòng.
Đợi sau khi sinh đứa trẻ này ra rồi, nếu như đứa trẻ đó là con gái vậy thì cô đã có cả trai lẫn gái rồi.
Cô không có chuyện gì để phải phiền lòng lo nghĩ cả. Theo như Hà Thiến Nhi thấy, Hà Vân Phi chính là một người sinh ra ở vạch đích, dường như chuyện gì cũng thuận lợi như trong sự đoán của cô vậy.
Cô ta vốn cho rằng cuộc sống thoải mái không vướng bận này chỉ có ở trong tiểu thuyết. Cô ta biết hóa vẫn còn có người hoàn mỹ như Hoắc Minh Dương ở trong đời thực nên vô cùng ngưỡng mộ và cũng mong muốn mình có thể gả cho Hoắc Minh Dương.
“Chị à, chị biết không? Trước kia em rất ngưỡng mộ chị. Anh rể thật sự là người vô cùng tốt, nhưng em không biết tại sao dường như điều chị đang theo đuổi không giống với em. Em luôn cảm thấy chị không vui vẻ như vậy” Diệp Yến Nhi cầm lấy bàn tay của Hà Vân Phi, hơi lo lắng một chút.
Cô ta không biết chị mình đã xảy ra chuyện gì mà luôn có dáng vẻ buồn bã khổ sở như vậy, điều đó khiến cho cô ấy cũng lo lắng không hề thoải mái gì.
“Không sao đâu, em đừng nghĩ linh tỉnh. Bây giờ chị sống rất tốt” Cô lắc đầu, không muốn tính toán những thứ có những thứ không nữa. Mối quan hệ giữa cô và nhà họ Hoắc cũng không phải nói một hai câu là có thể hiểu rõ.
Vào lúc này, Hoắc Minh Dương ôm đứa trẻ quay về. Bé Hiền nhìn thấy Diệp Thiến Nhi thì lập tức chạy đến ôm chặt dấy dì mình. Cậu bé rất nhớ dì mình.
“Cục cưng ngoan, sao cháu lại nặng lên rồi nè. Bây giờ cháu đã lớn như vậy rồi sao” Chưa được bao lâu mà đứa trẻ đã lớn lên như vậy rồi khiến trong lòng Diệp Thiến Nhi rất tốt. Cô ta nhìn đứa trẻ, trong lòng rất ngứa ngáy.
Nếu như không phải trước kia cô ta không phải chịu bao nhiêu thất bại trong tình yêu thì có lế bây giờ đứa con của cô ta cũng đã lớn như vậy rồi.
Nghĩ đến điều này, trong lòng cô ta lại đau nhói.
“Thấy em thích bé Hiền như vậy chị cũng không biết nói với em thế nào mới được. Em thích trẻ con như vậy thì để hôm nào đây đến trại trẻ mồ hôi nhận nuôi một đứa đi” Hà Vân Phi nói như vậy thật sự là nghĩ cho Diệp Thiến Nhi.
Hai người họ cứ như vậy cả ngày cũng thật nhàm chán, đưa một đứa trẻ về có lẽ cũng sẽ tốt hơn một chút.
“Còn muốn có một đứa con sao? Hai bọn em chăm sóc bản thân mình đã rất khó khăn rồi. Nếu như em là chị, có một đứa con trai ngoan như vậy thì em mới có thể nuôi dưỡng được” Cô ta nhìn đứa trẻ với ánh mắt ngưỡng mộ và vô cùng yêu thích. Đọc full tại truyen.one nhé
Nói thật, cũng có rất nhiều lúc cô ấy chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ trở thành một người mẹ. Mãi đến khi nhìn thấy bé Hiền, cô ta đột nhiên cảm thấy mình cũng muốn làm mẹ, cũng muốn có một đứa con của mình.
Như vậy thật hạnh phúc biết bao.
Nhìn thấy bé Hiền là dường như cô ta nhìn thấy đứa con của mình. Sự đáng yêu thành thật của cậu bé đã làm lay động trái tim của cô ta.
“Chị để lại bé Hiền cho em đi, sau này em sẽ chăm sóc bé Hiền thật tốt giúp chị” Diệp Thiến Nhi nói đùa, nhưng sau đó cô ta đã ngay lập tức nhìn thấy vẻ mặt đang thay đổi của Hà Vân Phi: “Như vậy không được đâu, đây là bé Hiền cục cưng cả chị, sao chị có thể cho em được!” Cô không nỡ để đứa trẻ đi, những thứ khác thì cô có thể không cần, cô chỉ cần hai đứa con của mình là được rồi.
“Hai người cứ đến ở trong căn nhà trọ trước kia chị ở đi, sau này hãy sống thật tốt. Đợi đến khi bố em xuất hiện thì ở cùng nhau” Hà Vân Nhi dặn dò và cũng đã nghĩ ra con đường lui cho tất cả mọi người.
Hoắc Minh Dương nhìn hai người phụ nữ trước mặt mình, không biết nên nói thế nào mới được. Có đôi khi những điều anh muốn rất đơn giản.
Hà Vân Phi là một người mẹ tốt và cũng đối xử với con mình vô cùng tốt.
Nhìn thấy cô thương yêu con mình như vậy, trong lòng Hoắc Minh Dương cảm thấy rất thoải mái. Đã rất lâu rồi anh chưa từng nghĩ còn có cơ hội để ở cùng với người phụ nữ này.
Cảm giác được hồi phục lại những điều đã mất đúng là rất tuyệt vời.
Đương nhiên Hà Vân Phi không biết những điều này, anh cũng không cần để cho Hà Vân Phi biết. Chuyện gì chỉ cần để mình biết là được rồi.
Dường như bé Hiền rất muốn ở cùng với dì của cậu bé nên không chịu thả lỏng đôi tay đang ôm dì, vòng qua cổ bám chặt lấy dì, không chịu thả lỏng dù chỉ một giây.
Nhìn thấy bé Hiền như vậy, trong lòng Diệp Thiến Nhi ít nhiều không nỡ rời xa đứa trẻ. Bé Hiền còn nhỏ tuổi như vậy, vẫn chưa hiểu chuyện nhưng lại khiến người ta rất vui vẻ.
Một lúc sau, Diệp Thiến Nhi cũng rời đi.
Vài ngày sau Hà Vân Phi đã khỏe lên rồi, nhà họ Hoắc quyết định tổ chức hôn lễ, không thể làm chậm trễ được nữa.
Hôn lễ được ấn định tổ chức cùng ngày với ngày lễ cắt băng khánh thành.
Hà Vân Phi cũng không nói gì, Hoắc Minh Dương bảo cô đi thì cô đi. Cô không có bất kỳ nguyên nhân nào khác mà chỉ đơn giản là ủng hộ giúp đỡ công việc của chồng mình.
Tất cả người trong nhà họ Hoắc cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy Hà Vân Phi nghe lời như vậy.
Họ cũng rất vui mừng, xắp xếp tất cả để chuẩn bị cho đám cưới.
Bà Charlie đang chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, ngày hôm nay thay rất nhiều bộ váy cưới nhưng cuối cùng vẫn chưa chọn ra được bộ nào phù hợp. Đọc full tại truyen.one nhé
Tìm rất nhiều bộ váy cưới nhưng không có bộ nào phù hợp, cuối cùng bà †a quyết định đích thân mời một nhà thiết kế để thiết kế một bộ cho Hà Phi Vân. Năm đó nhà thiết đó còn là một người thiết kế bé nhỏ, nhưng thoáng một cái bây giờ đã bảy mươi tuổi rồi.
Ông ta đã đến cái tuổi này rồi mà vẫn còn có thể thiết kế váy cưới, điều này khiến cho Hà Vân Phi cảm thấy hơi ngạc nhiên một chút.
Chỉ mất sáu ngày là có thể xử lý xong tất cả mọi chuyện, từ áo cưới, lễ phục, địa điểm cưới. Không cần cô bận tâm lo nghĩ, tất cả mọi người đều có thể giải quyết tất cả những chuyện này giúp cô, mặc dù trong lòng cô không hề muốn như vậy.
Cô hy vọng tất cả mọi thứ tối giản hơn một chút, nhưng không thể làm lay chuyển được những người trong nhà họ Hoắc.
Chưa có ai có thể khiến cho cô thoải mái hơn một chút, tất cả mọi người đều muốn phô trương ra. Ngay cả những công việc mà cô cần phải chuẩn bị vào ngày hôm đó, kể cả mỗi một lời cô nói cũng đều đã có kịch bản.
Mấy ngày này Diệp Thiến Nhi bận rộn làm chuyện ở công ty, vì vậy không có thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với Hà Vân Phi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, cô luôn cảm thấy có một số chuyện không thể nói lên lời được nhưng cũng không phải là điều tốt gì. Tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc đều đang đợi chờ xem Hoắc Minh Dương kết hôn, bây giờ nếu như anh có thể cưới Hà Vân Phi thì nhà họ Hoắc sẽ lập tức tiếp nhận.
Đương nhiên những điều này để sau này hãng nói. Bây giờ đối với nhà họ Hoắc mà nói, chuyện quan trọng nhất không phải là chuyện này.
Sự lựa chọn của Hoắc Minh Dương ít nhiều khiến cho Hà Vân Phi hơi bất ngờ, bởi vì đôi khi người đàn ông này thật sự không có cách nào để có thể làm mọi chuyện sao cho vẹn toàn chu đáo. Anh chỉ có thể cố gắng hết sức để khiến cho mợi người thoải mái hài lòng chứ không hề thật sự giải quyết được hoàn cảnh khó khăn gì.
Hà Vân Phi cũng biết điều gì mới là điều quan trọng nhất.
Cho nên bây giờ điều cô lo lắng không phải là điều này, mà là những thứ còn quan trọng hơn.
“Sao vậy? Sắp đến ngày tổ chức lễ cưới rồi mà anh thấy tâm trạng của em không được tốt lắm” Anh đưa cốc nước cho Hà Vân Phi, mấy ngày nay anh thấy tinh thần và trạng thái của cô trở nên ủ rũ và uể oải hơn.
Không biết có chuyện gì mà trong lòng cô ít nhiều thấy luyến tiếc không nỡ.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
66 chương
20 chương
108 chương
69 chương
130 chương
6 chương