Chương 357: Chuẩn bị ra tù Trong khoảng thời gian này, đúng là thiếu hụt rất nhiều chiếu cố và quan †âm, rất nhiều việc đối đãi cũng ít đi một chút nhiệt tình. Vốn nghĩ là hai người sẽ cứ tiếp tục cuộc sống như vậy, kết quả, Diệp Bách Nhiên chuẩn bị ra tù rồi. Chờ tới lúc ra từ thật thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Ngoại trừ chờ mong ra còn có nhiều phần lo âu. “Tôi thực sự không biết nên nói cái gì, nếu như có thể thì tôi mong cô có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút” Mắc nợ quá nhiều, nói gì thì cũng đều muộn rồi, trước kia vẫn có thể xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra, hiện tại không giống nữa. Nếu như có thể thì thật hy vọng tất cả quay trở lại quá khứ. “Domoto, hay là để tôi tự trở về đi, cô ở lại nơi này đi!” Chuyến đi này không biết phải mang theo cô ở lại trong nước bao lâu, cũng không biết Domoto có nhớ nhà hay không. “Tôi không muốn trở về, cô đừng nói nhiều chuyện có hay không có như vậy, tôi không muốn một mình” Cô ở lại chỗ này, càng ngày càng cô đơn nhiều hơn. Mỗi ngày chỉ có giải phẫu với mấy chuyện ở bệnh viện, không có việc gì khác để làm. Một mình cô lại không biết nên đi chơi ở đâu. Hơn nữa sớm hình thành thói quen hai người giờ lại muốn quay lại sinh hoạt một mình, loại thay đổi này rất khó. “Không được, dù sao tôi cũng không dự định đi, sao cô cứ muốn đuổi tôi thế?” Ngẫm lại trong khoảng thời gian này mình đã rất cực khổ, không muốn bởi vì những việc hữu dụng vô dụng này mà khiến cho bản thân rất tâm tình không tốt nữa. Cô ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, cũng không tính toán gì nữa mà chỉ muốn cùng Diệp Thiến Nhi trở lại. Hai người ngồi ở trên bàn ăn thức ăn, nhìn nhau không nói gì, trên bàn đồ ăn cũng không ít, thế mà hai người chỉ không ngừng và cơm. “Tôi nghĩ qua rồi, cô vẫn là nên trở về đi, tôi không thể cứ như thế này mãi được, làm chậm trễ tuổi thanh xuân” Sáng sớm hôm sau, câu nói đầu tiên mà Diệp Thiến Nhi nói với Domoto chính là câu này. Khiến cho cô rất uất ức, không biết mình đã làm sai điều gì. “Tôi, tôi đã làm gì sai chứ ,vì sao cô lại đối với tôi như vậy, vì sao lại nói như thế? Tôi, tôi không muốn trở về, tôi chỉ muốn ở cùng với cô thôi.” Cô ta nói ấp úng, ngay cả dấu chấm cũng không rõ ràng, hoàn toàn không phản ứng được tại sao cô lại bỗng nhiên thay đổi chủ ý. “Tôi không muốn nói nhiều với cô nữa, cô chỉ cần nghe lời là tốt rồi, tôi có sắp xếp của tôi, mong cô có thể tôn trọng sự lựa chọn của tôi.” Nói xong, cô cũng có hơi mất mát, dù sao có một số việc không phải đơn giản nói một chút là có thể rõ ràng được. “Hiện tại có rất nhiều chuyện không có cách nào nói cho cô hiểu, thế nhưng tất cả đều là vì muốn tốt cho cô thôi.” Cô thực sự cũng là vì muốn tốt cho Hà Vân Phi, không có bất kỳ nguyên nhân nào, cũng không có gì băn khoăn. Lúc đầu vẫn nghĩ không có chuyện gì, thế nhưng trong khoảng thời gian này, việc cô lo lắng thật sự nhiều. Bây giờ vừa nghĩ những thứ lo lắng này không phải không có lý, tóm lại sẽ chịu trách nhiệm với cô. “Cô đừng suy nghĩ nhiều như vậy, tôi cầu xin cô mà, tôi sẽ chăm sóc cho bản thân mình, mặc kệ cô muốn làm cái gì, tôi cũng không có cách nào ngăn cản.” “Được rồi được rồi, nếu như không có chuyện gì, tôi thấy nên nghỉ ngơi thật tốt đã” Những điều nên nói đều đã nói rồi, những việc khác đã không phải ở trong phạm vi tính toán của cô nữa. “Cô thực sự muốn đuổi tôi đi sao? Cô nghĩ kỹ chưa” Domoto giùng giằng, kiên trì muốn tranh thủ một chút cơ hội. Cô không muốn rời khỏi người phụ nữ này chút nào cả, cho dù có như thế nào thì có thể ở bên nhau được một đoạn thời gian chừng nào, thì hay chừng đó. “Tôi nghĩ xong rồi, mang cô trở về quả thực cũng không phải lựa chọn hay ho gì.’ Domoto phải bỏ ra rất nhiều, mới có thể có được thứ mà mình mong muốn. Cô cũng giống như vậy, không cần bất kỳ lo lắng và suy nghĩ nào, tất cả công việc và chuyện cần làm, hiện tại trên cơ bản chuyện gì cũng đều giải quyết xong cả. “Được thôi, tùy cô.” Anh không nói cái gì, tất cả đều mặc cho tính tình của Diệp Thiến Nhi, muốn thế nào thì thế đó. Domoto rất thất vọng, vốn dĩ đã tính toán hết mọi chuyện rồi, bây giờ nói thay đổi liền thay đổi. “Nếu đã quyết định rồi, vậy tôi cũng không nói gì nữa, được rồi, cô có thể đi rồi” Cô thẳng thắn đuổi người, trong lòng một điểm lưu luyến cũng không có. Diệp Thiến Nhi lúc này ý nghĩ trong lòng: “Nếu như có thể, tôi thật sự muốn thay cô làm mọi chuyện, thế nhưng tôi lại chẳng thể làm gì cả, vậy tôi chỉ có thể để cô đi, mỗi ngày hạnh phúc hơn một chút, đây mới là điều quan trọng nhất: Chỉ là những lời này tuyệt đối sẽ không nói cho Domoto biết. Chờ đến khi Hà Vân Phi đã quyết định xong, anh ta cũng không nói một lời, dáng vẻ tựa hồ như đang có tâm sự nặng nề. “Được, nếu cô đã không để cho tôi đi, vậy tôi liền không đi nữa” Cô bực bội nói, trong lòng có bất mãn nhiều đi chăng nữa, lúc này cũng không thể phát tiết được. Chỉ có thể giận dỗi giậm chân. Trong lòng cô có rất nhiều nỗi ấm ức, thế nhưng cũng tin tưởng cô ấy có nổi khổ khác. Anh cũng không thể diễn tả được cảm giác này khó chịu đến dường nào, có chút bực bội, nhưng càng nhiều hơn là muốn suy nghĩ một chút tâm tình của bản thân. “Dạo này đúng là mệt chết đi, việc nên làm một cái cũng không xong, việc nên suy tính một chút cũng không có gì tiếc nuối” Có lẽ là tâm trạng hiện tại của anh hơi nhiều, việc mà bản thân anh đang phải chịu, đã không cần vì cảm xúc của bất kỳ người nào khác mà buồn nữa. “Tôi thực sự không biết nên nói cô gì thì tốt, dù sao chuyện của bản thân cô thì tự cô nghĩ kỹ là được rồi, tôi c không muốn quản cô nữa đâu.” Domoto bực bội nói, trong giọng nói chẳng hề để ý, thế nhưng biểu cảm đã bán đứng cảm xúc thật của cô, quá nhiều điều không thể dùng từ nói đều biểu hiện ra cả. “Không phải, cô nghe tôi nói đã, tôi không có ý gì khác, tôi đều là vì muốn tốt cho cô” Diệp Thiến Nhi vội nói, cô không biết làm sao bây giờ, mang về thì lại không biết ăn nói thế nào với Diệp Bách Nhiên đây. Kể cả Hà Vân Phi và Hoắc Minh Vương bị phản đối như thế nào đi nữa, tốt xấu gì cũng là tình yêu khác giới… “Tôi không biết nên nói với cô sao cho tốt, dù sao chính cô nhìn rõ sự việc đi, nếu có chuyện gì nói thì nói với tôi không có chuyện gì đừng tìm tôi.” Cô bực bội buông tay rời khỏi, không muốn đi đối mặt mấy chuyện thị thị phi phi. Hiện tại việc cấp bách chính là làm thế nào đem việc bây giờ làm cho thật tốt, việc nên nghĩ thì nghĩ rõ ràng. “Quên đi, thôi đi đi, cô đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, còn nói nữa không đuổi kịp máy bay bây giờ.” Không lay chuyển được sự kiên trì của Domoto, cuối cùng cô cũng thôi phản kháng. Rõ ràng nói cái gì cũng vô dụng, vậy thì thôi, không nói nữa. Chỉ hy vọng mọi chuyện đơn giản hơn so với trong tưởng tượng. Ở trên máy bay, Domoto vài lần muốn nói chuyện với Diệp Thiến Nhi, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, nhìn sắc mặt cô không tốt, chỉ biết hiện tại cực kỳ không muốn nói chuyện. Mà cho dù có như thế nào, có thể mang cô quay lại như vậy là tốt rồi. Vừa xuống máy bay, Diệp Thiến Nhi đã nhanh chóng đi ra sân bay, kết quả chỉ có thấy được Lữ Hoàng Trung mà không nhìn thấy Hà Vân Phi đâu. Ngày hôm qua cũng cảm giác hình như chị ấy có việc giấu mình, kết quả hôm nay thật sự không thấy thấy bóng dáng đâu. “Chị của tôi đâu!” Theo lý mà nói chị ấy sẽ phải đến đón mình, dù sao trong nước cũng chỉ có chị ấy là người thân. “Chị cô hiện tại thân thể không tốt lắm, cô ấy mang thai, sau đó cứ phải nằm hoài trên giường, không có cách nào tới đón cô, hơn nữa cũng được đón đến nhà họ Hoắc rồi.” Ngày hôm nay chỉ có thể có anh ta tới tiếp đón hai người thôi. Cũng dễ hiều thôi, trạng thái bây giờ của Hà Vân Phi không được tốt, không có cách nào tự mình đến đón người được. “Cái gì, chị của tôi mang thai? Nhanh như vậy mà đã mang thai rồi!” Cô liên tiếp hỏi trong kinh ngạc. Trong đầu tràn đầy nghi vấn, biết rất rõ ràng có một số thứ không phải một hai đêm là có thể dễ dàng giải thích cặn kế được. Thế nhưng thời gian về sau, những vấn đề cần suy tính hơi nhiều, nghiêm trọng hơn chính là trong lòng bây giờ không biết nên làm như thế nào, cũng không biết có biện pháp nào có thể làm cho mình không phải sầu não nữa không. “Các cô muốn ăn cái gì thì cứ nói với tôi, tôi mang bọn cô đi ăn.” Tâm tình của anh ta rất tốt, không biết phải an ủi bản thân như thế nào, cũng không biết làm thế nào để chiều lòng Hà Vân Phi. Rõ ràng có rất nhiều chuyện, cũng không biết nên xử lý như thế nào, làm sao có thể khiến chuyện tình cảm của Hà Vân Phi ảnh hưởng đến mình. “Tôi mệt chết mất thôi, nếu như ở trong phạm vi khống chế của tôi thì tôi sẽ tận lực giúp anh hoàn thành tất cả tâm nguyện.’Lúc cô nói lời này, tâm tình cực kỳ tốt, giống như chưa từng có chút ảnh hưởng gì. Chỉ là hiện tại có một số việc phải lo lắng, đang không biết nên làm thế nào mới tốt. “Cô không cần suy nghĩ gì cả, toàn bộ công việc gần đây của tôi đều bỏ qua hết, chỉ để phục vụ hai người các cô.’ Lữ Hoàng Trung lái xe, quay sang nói với hai người bọn họ Tất cả những công việc gần đây đều nằm ngoài phạm vi kiểm soát của anh ta. Bao gồm cả những công việc trước kia nữa. “Cám ơn anh, tôi không ngờ lần này trở về còn phải làm phiền anh như thế này, thwujc sự rất xin lỗi anh.” Diệp Thiến Nhi biết, có một số chuyện, bất kể là hiện tại hay là tương lai thì đều không thể thay đổi, chuyện Lữ Hoàng Trung thích HÀ Vân Phi cũng vậy, bởi vì thích Hà Vân Phi nên mọi người xung quanh cô anh ta đều đối xử hết sức bao dung. Nhìn dáng vẻ quan tâm Hà Vân Phi như vậy của Lữ Hoàng Trung, cô cũng không biết nên an ủi như thế nào mới tốt, nghĩ thế nào thì Hà Vân Phi sẽ chẳng bao giờ cho anh ta một kết quả viên mãn được. “Không sao đâu mà, đâu có tốn thời gian gì đâu, các cô mới quay về nước còn chưa thích ứng kịp, không chăm sóc sao được?” Anh ta thản nhiên nói, sau đó tìm một nhà hàng ổn ổn để đưa hai người bọn họ tới ăn bữa ” cơm. “Khi nào thì tôi được đi gặp chị mình đây.’ Chưa gặp được Hà Vân Phi thì có thế nào cô cũng không an tâm được, cứ nơm nớp lo sợ đã xảy ra chuyện gì. “Chị cô hình như cũng không ổn lắm đâu, cô ấy bây giờ trông tiều tụy lắm!” Ngay cả Lữ Hoàng Trung cũng không có cơ hội được gặp Hà Vân Phi chứ nói gì đến người khác. “Thật sao? Bệnh của chị tôi nghiêm trọng đến vậy ư, haizz, đúng là muốn tôi lo lắng đến chết đây mà, tôi nên làm cái gì bây giờ đây!” Diệp Thiến Nhi đáp, giọng nói run rẩy vô cùng, nói cũng không nói nên lời. Domoto lo lắng vô cùng, thuốc chuẩn bị cho cô ấy, cô ấy lại không uống. “Cô đừng quá lo lắng, không sao đâu, chăm sóc tốt một chút là không sao cả đâu.” Dù Domoto có nói gì thì cũng vô dụng, giờ đối với Diệp Thiến Nhi thì lời nào cũng không có tác dụng. “Tôi không sao, hay trở về một chuyến đi, không gặp được chị tôi thì tôi sẽ lo chết mất, hơn nữa tôi cũng lo lắng thân thể chị ấy có vấn đề.” Lần trước lúc mang thai cơ thể của chị ấy cũng rất suy yếu, hơn nữa bác sĩ cũng nói rồi, thể chất của chị ấy không dễ dàng thụ thai được, vậy mà nhanh như vậy đã mang bầu rồi. Cũng không biết có thể giữ được đứa bé này hay không. “Cô yên tâm đi, giờ cô ấy được bảo. vệ cứ như bảo vệ gấu trúc sắp tuyệt chủng vậy, mỗi ngày đều sắp xếp rất nhiều bác sĩ để kiểm tra cho chị ấy, có bất cứ vấn đề gì đều có thể phát hiện kịp thời.” Thật ra anh ta cũng rất yên tâm về chuyện này, không cần hôm nào cũng tới nhà họ Hoắc thăm HÀ Vân Phi. “Vậy sao? Vậy là tốt rồi, có điều, cho dù có thế nào, tôi vẫn rất lo lắng” Dù đang ăn cơm nhưng cô hoàn toàn không ăn vào tẹo nào, không biết Hà Vân Phi kết hôn bao giờ, khi nào sinh con, khi nào thì mình được gặp. “Không sao, không sao đâu mà, cô không cần phải lo lắng, nếu như có tin tức gì tôi sẽ mau chóng nói cho cô biết. Giọng nói của Lữ Hoàng Trung rất nhẹ nhàng, cứ như không có chút bận tâm nào vậy, ít nhiều cũng khiến cô an tâm được phần nào. “Vậy thì tôi yên tâm được chút ít rồi, nếu không thì thực sự không biết nên làm gì với chuyện của chị tôi bây giờ.” Trong lòng của cô hiện giờ rất rối ren, có rất nhiều thứ không biết làm sao cho phải. “Giờ cô suy nghĩ chuyện của mình đi, Minh Dương đối xử với Vân Phi vẫn rất tốt” Lúc nói lời này, Lữ Hoàng Trung cười rất xán lạn, tựa như cũng rất hài lòng về chuyện này. Trong lòng anh ta ngoại trừ việc không thể buông bỏ tình cảm ra thì có càng nhiều hơn sự hy vọng có thể thành toàn cho Hà Vân Phi.