Chương 340: Nhất định phải kiện “Được rồi, anh đừng lo nghĩ nhiều nữa, đợi tôi có thời gian chúng ta sẽ đi chơi” Biết Lữ Hoàng Trung tâm trạng không tốt, cô vội vàng an ủi một chút. Nói xong trông nét mặt anh ấy đã khá hơn nhiều. “Tôi không sao cả, chỉ là có chút lo lắng cho cô nhất thời không chịu được.” Hà Vân Phi ở bên cạnh Hoắc Minh Dương rõ ràng là không đủ vui vẻ. Nhiều lúc không có cách nào để đưa ra được quyết định cuối cùng phải làm như thế nào mới đúng, đặc biệt là người đàn ông như Hoắc Minh Dương, sự ích kỷ và tính toán của anh ta nằm ngoài sức tưởng tượng của Hà Vân Phi. Đến nỗi hiện tại thời gian hai người ở bên nhau Hoäc Minh Dương vẫn còn suy nghĩ vê điêu gì đó. Rõ ràng là đã kết hôn rôi mà anh ta vẫn bụng dạ hẹp hòi như vậy, rõ ràng là đã nói rõ rồi, sẽ không vì chuyện như thế này mà lo lắng nữa. “Hai người ở trước mặt tôi không cần phải tỏ ra thân mật như vậy, tôi sẽ ghen tị đó.” Hoắc Minh Dương ngay cả loại lòng dạ hẹp hòi này cũng có sao, điều này khiến cho Hà Vân Phi không kịp thích ứng, thậm chí cô còn nghỉ ngờ về quyết định kết hôn của mình với Hoắc Minh Dương. Chợt nhớ lại, cô và Hoắc Minh Dương ở bên nhau lâu như vậy dường như cô đều không có được thứ mà mình muốn, ngược lại cô còn mỗi ngày vì anh ta mà càng thêm gánh nặng. “Em không muốn nói với anh nhiều lời vô dụng, bản thân anh hiểu rõ nhất thứ mình muốn, chỉ cần anh cảm thấy có thể, thấy cần thiết, em sẽ đồng ý” Rõ ràng Lữ Hoàng Trung không phù hợp với hai điều này. Mọi người đều là bạn bè, anh ta không nhất thiết phải quay lại tức giận như vậy. Nhìn thấy thái độ kiên định của Hà Vân Phị, Hoắc Minh Dương cũng lười phải nói những lời vô nghĩa. Hôm nay nhà họ Tô có lẽ không quá tự tin, chỉ có Tô Thanh Anh và đoàn luật sư đến, không nhìn thấy cha của Tô Thanh Anh đâu. Tô Thanh Anh nhìn thấy Hoắc Minh Dương thì liếc mắt một cái, nước mắt lưng tròng. Tám mươi phân trăm là không ngờ tới Hoắc Minh Dương cuối cùng lại bỏ cô ta mà chọn Hà Vân Phi. Không thể hiểu được người đàn ông này nghĩ gì mà lại có thể biến thành như bây giờ, hoàn toàn không hề để ý đến cảm nhận của cô lại cùng một người phụ nữ khác ở bên nhau. “Thả lỏng một chút đi, sẽ không sao đâu” Lữ Hoàng Trung ở phía sau an ủi Hà Vân Phi. Cô gật đầu, chuyện này vốn dĩ cô không cần phải bận tâm đến, căn bản không có vấn đề gì, bất luận là cô ấy hay là Hoắc Minh Dương cũng thế thôi. Bây giờ cũng nên hiểu rõ được lập trường của bản thân, nếu như anh ta giả bộ không hiểu, hoặc là trong lòng anh thật sự không có cô. Đúng như dự đoán, không lâu sau đó Hoắc Minh Dương liên bước đến và sờ lên đầu cô: “Đừng căng thẳng, bất kể kết quả có như thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em” Lời hứa hẹn của anh ta rất thân mật, thật không dễ dàng để có thể nói ra được những lời như vậy trước mặt Tô Thanh Anh, cô không còn gì để đòi hỏi hơn nữa. Tô Thanh Anh nhìn thấy vậy đôi mắt cô ta cũng đỏ cả lên. “Minh Dương, anh đến rồi” Cô uất ức bước đến trước mặt Hoắc Minh Dương và nói. Anh quay lại rồi gật đầu, như một lời chào. “Chuyện này thật sự không phải là em làm đâu, anh phải tin em” Cô tỏ thái độ với Hoắc Minh Dương, nhưng lại bị Hà Vân Phi liếc mắt coi thường. Anh ấy đã biết được bây giờ điều gì là quan trọng nhất. Nếu như không có chuyện gì khác xảy ra thì bây giờ Hoắc Minh Dương hoàn toàn tin tưởng Hà Vân Phi và Lữ Hoàng Trung. Cũng tin tưởng rằng Hà Vân Phi và Lữ Hoàng Trung là trong sạch, không có quan hệ gì, ban đầu anh còn lo lắng, sợ Hà Vân Phi thật sự thích Lữ Hoàng Trung nhưng bây giờ xem ra thì hoàn toàn là do anh đã nghĩ quá nhiều rồi, hai người họ không có nét nào giống thích nhau. Bình thường hai người cũng không gặp nhau riêng, hầu hết thời gian thì đều có anh ở đó. Chỉ là thỉnh thoảng có một chút khó chịu. “Nếu như trước đây thật sự không có xảy ra chuyện gì, em có thể trực tiếp nói với anh, anh hy vọng anh là người được biết đầu tiên, như vậy thì anh sẽ giúp em giải quyết hết tất cả khó khăn” Anh ta còn hứa hẹn như vậy với một người phụ nữ khác, Hà Vân Phi không khỏi có chút thất vọng. “Được rồi, có gì thì nói trước tòa, cũng không cần phải nói giúp ở đây” Cô để Hoắc Minh Dương đứng đó, tự mình bước tới chỗ mà cô nên ngồi. Nói không thất vọng thì cũng không đúng, kết hôn đã lâu như vậy, nhìn thấy người tình vẫn cứ nhớ mãi không quên thậm chí hoàn toàn không để tâm đến người vợ của mình trước đây đã chịu biết bao nhiêu uất ức. Điều này khiến cô rất thất vọng. Nhìn trên bục, Lữ Hoàng Trung nhìn cô bằng một ánh nhìn khích lệ, hành động nhỏ này đã bị Hoắc Minh Dương nhìn thấy. Dự định là lúc về nhà sẽ trừng phạt cô. Thẩm phán bắt đầu tuyên bố tất cả những sự việc đáng chú ý, còn khái quát lại những việc đã xảy ra. Vụ án này đã bị treo nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên lật lại vụ án thì không phải một hai câu là có thể nói hết được. Luật sư bào chữa cho đối phương đề ra rằng đương sự không có mặt ở đó nên vụ kiện này không được thiết lập. Giằng co tranh cãi nhất thời không xong, nhìn về phía Lữ Hoàng Trung, anh ta ra hiệu cho hai người rời khỏi trước, hôm khác lại nói sau nhưng mà đã làm ầm ï đến mức này rồi tuyệt đối sẽ không có chỗ để hòa hoãn. Ngay lúc Lữ Hoàng Trung cau mày lo lắng thì cũng là lúc tất cả mọi người đều đã chuẩn bị rời khỏi. Hà Vân Phi liếc mắt nhìn quan tòa, phát hiện ông ấy đang nhìn Tô Thanh Anh với chút cười cợt đưa tình, cô thốt lên: “Đợi một chút” Hoắc Minh Dương mở to hai mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi bên dưới, cô ấy đứng lên, giơ tay lên cao, như có một thứ gì đó đang dẫn dắt cô khiến cô nhất định phải đối mặt với quá khứ của mình. Hoàn toàn không để ý đến Hoắc Minh Dương đang ở hiện trường, Hà Vân Phi chậm rãi. Không nghĩ đến chuyện khác, nhất thời đầu óc cô nóng nảy, chỉ chú ý đến tất cả những thứ trước mắt, không ai hiểu được lòng cô, cũng không ai biết được quyết tâm của cô lúc này. Dường như chỉ có một tia cơ hội, cô đã nhiều năm âm thầm chịu đựng như vậy chính là bởi vì để tất cả mọi người biết được chuyện này, đã đến nước này cũng không có khả năng quay lại nữa rồi. “Quan tòa, tôi có chuyện muốn nói” Nghe thấy cô nói như vậy, Tô Thanh Anh mở to hai mắt, không biết cô đã có cách gì. “Có chuyện gì cô cứ phát biểu đi” “Với tư cách là luật sư trong bản án này, tôi muốn yêu cầu xem xét lại một lần nữa, chuyện này dù sao cũng là một chuyện xác thực” Cô ấy vẫn muốn kiên trì. Nghĩ đến Hà Thúy Mai, bản thân vì muốn học làm luật sư để rửa sạch hàm oan mà cô đã phải trả giá biết bao nhiêu. “Xin lỗi, không có nguyên cáo nên bản án này không thể được thành lập” Quan toàn khẳng định, dù sao thì ông ấy cũng không muốn đắc tội với nhà họ Tô, nhà họ Hoắc cũng sẽ giúp đỡ cho Tô Thanh Anh. Sau khi nói xong liền nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự khinh thường của Tô Thanh Anh. Bộ dạng khiêu khích của cô ta khiến Hà Vân Phi cuối cùng cũng không chịu nổi. Lý trí dần dần sụp đổ, những gì còn lại chỉ là muốn Tô Thanh Anh tự mình hiểu được sai lầm và tính nghiêm trọng của vấn đề. Không ai có thể không chịu trách nhiệm với những việc làm sai trái. Cô nhất định phải làm rõ chân tướng để tất cả mọi người cùng biết, cho bản thân một chút an ủi về những nổ lực suốt bao nhiêu năm qua và cho Hà Thúy Mai được ra đi thanh thản. “Tôi là nguyên cáo, cũng là luật sư, tôi ra tòa bào chữa cho chính mình, như vậy thì được chứ gì.” Nói xong cô lấy ra chứng minh thư và giấy chứng nhận phẫu thuật của nhà họ Diệp. Lữ Hoàng Trung đã sớm giúp cô chuẩn bị sẵn dù bất cứ tình huống nào, chỉ là lúc đó lại không ngờ rằng Hoắc Minh Dương sẽ đến. Mọi chuyện đã đến bước này cô cũng bất chấp tất cả, không thể tiếp tục buông xuôi thêm nữa, tấn công một cách bất ngờ, Tô Thanh Anh không ngờ tới cô sẽ quay ve. Nộp tất cả giấy chứng nhận cho tòa, cô từ đầu đến cuối đầu không dám nhìn về hướng của Hoắc Minh Dương. Trong lòng cô có chút bất an, không biết bây giờ Hoắc Minh Dương đang nghĩ thế nào, khả năng là tám mươi phần trăm anh ta hận không thể giết chết cô. Lữ Hoàng Trung ngồi bên cạnh Hoắc Minh Dương cũng cảm giác được anh ta tiến lên trực tiếp đứng dậy muốn đi xuống tìm Diệp Tĩnh Gia. Chuyện đã lâu như vậy bây giờ cô mới thừa nhận, ở bên cạnh anh bấy lâu nay có biết bao cơ hội nhưng cô từ đầu đến cuối lại không nói một lời. Hay là cô ấy trở về có mục đích khác. Những việc này anh đều không nghĩ đến, chỉ là muốn hỏi xem bốn năm qua cô đã sống như thế nào, năm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có phải là bởi vì không chịu nổi nhiều đau khổ. Cách của Hà Vân Phi rất đơn giản, bây giờ chỉ cần bản án này được thành lập là được, không quan tâm đến Hoắc Minh Dương. Hoắc Minh Dương ngồi phía trên, trong mắt anh ta có thứ gì đó không nói nên lời, Lữ Hoàng Trung ngồi bên cạnh suy nghĩ một hồi thì cũng không biết phải làm thế nào để an ủi. “Cậu đừng ở đó nghĩ lung tung nữa, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi” Cứ lôi kéo như thế này thì cũng không phải là cách mà cần phải đối mặt với nó, có những chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng, tất cả chuyện của Hà Vân Phi anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nếu như Hoắc Minh Dương đã muốn biết thì anh cũng không ngại việc nói ra. Nếu như cậu muốn biết chuyện gì thì có thể hỏi tôi, để cậu biết trước cũng tốt, bất luận thế nào thì sớm muộn gì cậu cũng biết thôi” Lữ Hoàng Trung thở dài và nói. Vốn dĩ anh vẫn lo lắng không biết đến khi nào Hà Vân Phi mới có thể nói ra được chuyện này. “Vậy cậu có thể giải thích một chuyện quan trọng rồi mới nói cho tôi chân tướng sự việc không?” Anh ta có chút tức giận, không ngờ rằng hai người bọn họ lại kết hợp với nhau để gạt anh. Anh sớm đã cảm thấy Hà Vân Phi và Diệp Tĩnh Gia rất giống nhau nhưng thời gian dài như vậy anh mới phát hiện được chân tướng, có phải là đã quá muộn rồi. Thì ra người mà anh ngày đêm thương nhớ luôn ở bên cạnh anh, chưa từng rời xa. Nếu như vẫn còn sống thì vì lí do gì mà bốn năm qua lại không tìm mình? Anh suy nghĩ không ra được câu trả lời. Lữ Hoàng Trung rõ ràng cũng không muốn nói cho anh ta. Nếu như không phải vì vụ án này, nếu như hôm nay anh không đến thì có lẽ cả đời anh cũng không biết được, hoặc cũng có thể là người khác nói cho anh biết. Một người mà trong lòng anh nghĩ rằng đã chết nhiều năm như vậy đột nhiên sống lại thì bất kể là ai cũng sẽ bàng hoàng. Nhưng Hoắc Minh Dương đã đón nhận việc này, anh †a cũng không hề cảm thấy khó chịu, không cảm thấy bất ngờ mà là có một nơi trong tim cảm giác được lấp đầy. Cảm giác chịu trách nhiệm của bốn người, người không mất đi sẽ không hiểu được, anh trước đây chưa từng nghĩ rằng có một ngày bản thân mình sẽ biến thành như vậy. Thái độ của anh ta khiến Lữ Hoàng Trung có chút không chấp nhận được, anh ta bình tĩnh như không hề xảy ra chuyện gì cả. “Có chuyện gì cậu có thể hỏi tôi, tôi nhất định sẽ nói rõ hết cho cậu” Anh không muốn nói thông qua người khác, cũng không muốn để Diệp Tĩnh Gia tự mình đối diện với những đau khổ mà cô đã chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua. “Không cần đâu, một chút nữa sau khi kết thúc tôi sẽ hỏi cô ấy” Hoắc Minh Dương đã từ chối thẳng Lữ Hoàng Trung, muốn tự mình quyết định. “Cậu hỏi cô ấy làm gì, có chuyện gì cậu cứ trực tiếp hỏi tôi, cậu vẫn chưa đủ hiểu hay sao?” Lúc Lữ Hoàng Trung nói lời này thì Hoắc Minh Dương quay lại đối diện với anh ta, muốn nhìn xem hàm ý trong đôi mắt của anh ta. “Mấy năm nay cô ấy đã chịu rất nhiều đau khổ rồi, không muốn cô ấy phải nhắc lại, tôi cũng hy vọng cậu lúc trước mặt cô ấy cũng đừng nhắc lại những chuyện này, đừng để cô ấy phải thêm bất kỳ áp lực nào” Sự bao dung và nhẫn nhịn của Lữ Hoàng Trung chính là thứ mà bao nhiêu năm nay Hà Vân Phi vẫn luôn cảm thấy rất tốt và cũng là thứ mà cả đời này Hoắc Minh Dương không có được. “Vậy cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc là mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì?” Vừa nói dứt lời thì tòa tuyên vụ kiện tiếp tục được tiến hành, hai người họ không nói nữa chuyên tâm cùng đợi xem kết quả của vụ kiện. Mãi cho đến lúc kết thúc Lữ Hoàng Trung mới hẹn Hoắc Minh Dương ngày khác gặp lại.