Chương 3: Ai cho cô lá gan đó? “Ai da, còn biết rời giường hay sao? Con nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?” Dừng một chút, mẹ Hoắc bưng tách cà phê lên, khế nhấp môi, cười lạnh: “Cũng đâu phải thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp gì cho cam, vào cửa nhà này đúng là an nhàn sung sướng hơn hẳn đấy nhỉ”. Lời nói rất khó nghe, không giống như khi chưa kết hôn, mẹ Hoắc không đối xử với cô như vậy, còn tự đưa cô đi chọn trang sức. Ngày đầu tiên kết hôn không nên dậy muộn như vậy, thế nhưng cô có lí do của mình. Thấy mẹ Hoắc vẫn đang bực bội, cô toan muốn mở miệng giải thích, chỉ là mẹ Hoắc không cho cô cơ hội đó. Mẹ Hoắc lạnh lùng liếc mắt nhìn cô: “Điều này cũng do mẹ cả, là mẹ chọn con vào cửa. Trước khi vào cửa, mẹ không nói với con chút quy củ trong nhà họ Hoắc này. Mẹ nhìn thấy con hiếu thuận, ngoan ngoãn nên mới chọn con vào nhà họ Hoắc làm con dâu”. “Minh Dương là chồng con, nhiệm vụ của con là phải chăm sóc thật chu đáo cho chồng con. Về sau thời gian làm việc và nghỉ ngơi của con phải tự điều chỉnh lại đi, dậy sớm hơn Minh Dương nửa giờ mới được”. Về quy tắc trong nhà họ Hoắc, mẹ Hoắc nói từng điều một cho Diệp Tĩnh Gia nghe. Ngoại trừ phải chăm sóc Hoắc Minh Dương, mỗi sáng sớm cô còn phải dâng trà kính bố chồng, mẹ chồng. Những quy tắc trong nhà bình thường cô vân biết chút chút, nhưng quy củ trong nhà họ Hoắc cũng quá nghiêm khắc rồi, trong đó không cho phép cô ra khỏi cửa, càng không cho phép cô nói chuyện với người đàn ông nào khác ngoài chồng ra. Nghe bài răn dạy xong đã tới giờ cơm trưa, vết thương trên trán cô vẫn chưa được xử lí. Ăn cơm trưa, trên bàn ăn có ông hai nhà họ Hoắc, còn có Hoắc Minh Vũ, Hoắc Minh Dương không có ở đây. Nhìn thấy sự nghi hoặc của cô, mẹ Hoắc giải thích: “Bình thường Minh Dương vẫn ăn trong phòng”. Diệp Tĩnh Gia gẩy hạt cơm trong bát, đầu cúi thật thấp. “Mẹ hy vọng con nhớ rõ ràng rằng con là vợ của Minh Dương, cũng không phải người hầu. Mẹ để cho con chăm sóc Minh Dương nhưng nếu chỉ đơn thuần như vậy thì con khác gì với những người giúp việc kia?” Mẹ Hoắc chỉ điểm cho cô xong lại tiếp tục ăn. Đối với lời nói của mẹ Hoắc, Diệp Tĩnh Gia có thể nghe hiểu được. Thông thường, Hoắc Minh Dương đều ở trong phòng trên tầng, là gian trong cùng của phòng cưới hai người. Sau khi cơm nước xong, mẹ Hoắc giục cô lên tầng chăm sóc Hoắc Minh Dương. Diệp Tĩnh Gia mở cửa ra, bên trong là một phòng sách, Hoắc Minh Dương ngồi trên xe lăn, trên đùi đặt một cuốn sách. Rèm cửa trong phòng đều hạ xuống, như buổi tối vậy, tầm nhìn không quá rõ ràng. Diệp Tĩnh Gia đặt đĩa trái cây trong tay xuống: “Anh có muốn ăn chút hoa quả không?” Chuyện tối ngày hôm qua vẫn lưu lại ký ức mới mẻ trong cô, cho nên bây giờ đối mặt với anh, cô vẫn cẩn thận từng chút một, giữ khoảng cách. Hoắc Minh Dương ngước mắt nhìn cô: “Bê qua đây”. Bắt cô bê qua, Diệp Tĩnh Gia lưỡng lự bê đĩa trái cây lên, đi về phía anh. Hoắc Minh Dương lại chậm chạp không nhận lấy, ánh mắt dừng lại ở trán cô. Trong bóng tối, ánh mắt kia khiến cô không tài nào ngó lơ được, cô đưa tay xoa xoa cái trán bị thương, nhỏ giọng nói: ‘Hôm qua anh dùng lực mạnh quá, cho nên…” Trong giọng nói không có ý oán giận, chỉ là đơn thuần đang giải thích lí do vì sao trên †rán mình lại bị thương mà thôi. “Cho nên cái gì?” Anh mở miệng, giọng nói không mang theo chút độ ấm nào. Cô nhìn thấy Hoắc Minh Dương còn biết nhìn vết thương trên trán cô, cô còn nghĩ ít ra anh vẫn còn chút quan tâm tới mọi người, thế nhưng nghe lời anh nói lúc này, cô chợt cảm thấy mình đúng là cả nghĩ quá rồi. “Không có gì cả”. Bầu không khí có chút gượng gạo, Diệp Tĩnh Gia đặt đĩa trái cây xuống, đổi giọng thay đổi chù đề câu chuyện: “Hôm nay thời tiết đẹp lắm, tôi đẩy anh ra ngoài phơi nắng nhé?” Tay cô sát tới xe đẩy của anh thì bỗng bị anh nắm lấy, kéo ra, tay anh bóp cổ cô. Cảm giác đau đớn và thiếu dưỡng khí làm cho sắc mặt Diệp Tĩnh Gia tái nhợt. Diệp Tĩnh Gia vươn tay muốn đẩy tay anh ra, nhưng hai tay cô còn không đủ mạnh bằng một tay anh. Hoắc Minh Dương gằn từng chữ, rít qua kế răng: “Ai cho cô lá gan đó?” Vì sao anh lại tức giận, cô không hiểu được, chỉ là cô muốn đóng vai một người vợ tốt, quan tâm anh, chăm sóc anh mà thôi.