Chương 20: Cầu xin anh, xin hãy giúp tôi Diệp Tĩnh Gia bước vào phòng đọc sách, câu đầu tiên khi nhìn thấy Hoắc Minh Dương là: “Chúng ta có thể không ly hôn được không?” “Lý do?” Hoắc Minh Dương nhướng mi nhìn cô, cô siết chặt bàn tay lại dường như đã hạ quyết tâm, toàn thân căng cứng, có thể thấy được cô có chút thấp thỏm không yên. “Nếu như chúng ta ly hôn, dựa vào quá khứ tôi đã từng gả cho người khác thì sau này nếu có gặp được người đàn ông nào có điều kiện gia đình tốt nhất định sẽ không muốn tôi nữa. Cho dù có ở thành phố Giang Ninh thì cũng không thể nào giàu có hơn nhà họ Hoắc được” Đối với lý do mà anh muốn thì cô chỉ có thể nghĩ đến lý do này, hơn nữa chỉ có lý do này mới có đủ sức thuyết phục. Hoắc Minh Dương nhìn Diệp Tĩnh Gia một lúc sau mới mở miệng nói một câu: “Thì ra cô là một người phụ nữ yêu tiền.” Cô có thiếu thốn gì anh cũng có thể thỏa mãn cô, chỉ cần có tiền là có thể mua được cô, chỉ cần cô ở lại chăm sóc anh thì xem ra không có gì là không thể cả. “Người phụ nữ không yêu tiền, người phụ nữ chấp nhận gả cho một gia đình nghèo khổ chắc là rất ít không phải sao?” Diệp Tĩnh Gia mở miệng nói những lời này xem như là đang biện bạch cho bản thân, cô chẳng qua cũng chỉ là giống như đa số những người phụ nữ bình thường mà thôi. “Ừ” Hoắc Minh Dương thu lại tầm nhìn, phát ra một âm mũi. Diệp Tĩnh Gia không nghe thấy anh nói gì khác liền nghĩ: “Chắc là anh ấy đồng ý rồi.” Nếu đã dễ dàng đồng ý không ly hôn như vậy có phải là việc mà cô nhờ anh giúp đã có một chút hi vọng không? Diệp Tĩnh Gia cắn môi dưới, nói: “Tôi tôi có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không?” Cô ngẩng đầu nhìn anh đợi anh hỏi có việc gì, nhưng anh vẫn không nói gì cô liền có ý định từ bỏ, nhưng cô nhất định phải nói ra: “Em gái tôi lái xe gây ra tai nạn, đâm vào người khác khiến họ bị thương, bây giờ đang ở đồn cảnh sát. Tôi xin anh, hãy giúp em gái tôi”. Giọng nói của cô rất khẽ, mạng một cảm giác cầu xin một cách thấp kém nhưng anh vẫn không có động tĩnh gì. Ở thành phố Giang Ninh, nhà họ Hoắc là gia tộc mà cả hai giới thương nghiệp và chính phủ đều có ba phần kiêng dè, muốn cục cảnh sát thả người ra thì chỉ cần một câu nói mà thôi, nhưng lời đó cần phải là Hoắc Minh Dương nói ra mới được. Không đợi câu trả lời của Hoắc Minh Dương, Diệp Tĩnh Gia biết rằng cầu xin hắn giúp đỡ cũng không có hy vọng gì, cho nên chỉ có ở mẹ Hoắc mới có một tia hy vọng. Diệp Tĩnh Gia không nhìn rõ được mặt của Hoắc Minh Dương, không biết được cảm xúc của anh bây giờ như thế nào, nếu như cô có thể nhìn thấy thì may ra còn đoán được chút gì đó. Cô bất lực cúi đầu xuống, nhìn bàn tay của mình, đột nhiên nhớ ra một việc: “Tôi nay có thể để cho Tiểu Lý chăm sóc anh được không?” Tay của cô không được tiện cho lắm, lúc trước tay không bị thương dìu anh đã phải mất rất nhiều sức rồi, bây giờ còn bị thương thì không còn cách nào dìu anh rồi. Chiếc xe lăn di chuyển đến gần cô, Hoắc Minh Dương đi đến gần Diệp Tĩnh Gia: “Đưa tay ra đây”. Giọng nói lạnh như băng mang theo giọng điệu ra lệnh, cô do dự một chút, duỗi tay trái ra, liền nghe thấy thanh âm của anh vang lên: “Tay phải!” Cô từ từ nâng tay phải lên, một cơn đau nhói truyền đến khiến cô nhíu chặt mày, liên tục truyền đến hơi lạnh, vừa rồi tay cô đã tê dại nên nhất thời cử động tay này cũng không có cảm giác đau đớn như vậy. Hoắc Thiên Kình nhìn tay phải của cô, ánh mắt sâu thẳm như biển, nhưng giọng nói vần lạnh lùng: “Nhớ đi đến bác sĩ khám xem”. Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Vâng”. “Nếu như không biết số điện thoại của bác sĩ gia đình thì nói chị Tiết gọi giúp cho”. Chỉ một câu dặn dò như vậy của anh thôi cũng khiến cô có chút ấm lòng, có thể khiến cho Hoặc Minh Dương mở miệng quan tâm người khác như vậy đã là điều không dễ dàng gì rồi. Hoắc Minh Dương tiếp tục nói: “Còn nữa, chuyện của em gái cô tôi sẽ cho người xử lí”. Nghe thấy lời này, cô ngây người nhìn anh, mãi một lúc lâu sau mới chân thành cảm ơn: “Cảm ơn anh”.