Chương 143: Anh ta thay đổi, không còn quan tâm cô nữa!   “Làm sao vậy?” Lữ Hoàng Trung nhận được Hoắc Minh Dương điện thoại, hắn vừa lúc muốn đánh cấp Hoắc Minh Dương . “Diệp Tĩnh Gia biết chuyện của Diệp Thiến Nhi, chuyện này cậu có thể xử lý tốt không?” Anh nói với thanh âm thấp một ít, sợ bị Diệp Tĩnh Gia phát hiện. Hiện tại anh sợ nhất Diệp Tĩnh Gia lo lắng Diệp Thiến Nhi, nhanh chóng để Lữ Hoàng Trung xử lý tốt. Cô biết nhanh vậy sao? Hiện tại còn chưa có công khai tin tức quá. Lữ Hoàng Trung có chút lo lắng, là ai đem tin tức tiết lộ cho Diệp Tĩnh Gia? “Chuyện của cô ấy, cậu không cần lo lắng, tôi muốn tìm được Diệp Thiến Nhi trước, rốt cuộc có một số việc vẫn muốn cùng Diệp Thiến Nhi nói chuyện, mới biết được kết quả như thế nào, hiện tại còn chưa phải chẩn đoán chính xác.” Người kia mang bệnh, nhưng cụ thể khi nào, Diệp Thiến Nhi rốt cuộc có nhiễm hay không, có lấy ai không. “Diệp Bách Niên đâu?” “Chắc cũng bị dọa sợ, không có gì lớn” Diệp Bách Niên hiện tại cả ngày nằm trên giường không dậy nổi, nhưng ông ta kiểm tra không ra bệnh gì xấu. “Hơn nữa, Diệp Bách Niên cảm thấy không thể làm gì, cho nên đối với sống chết đều không để ý.” Anh ta nói bằng lương tâm, Diệp Bách Niên xác thật là sinh bệnh, sao lại dễ dàng sinh bệnh, chỉ là cụ thể thế nào, ai cũng không biết. “Được, tôi không lo lắng, tôi ở bên này an ủi Diệp Tĩnh Gia, cậu xem có chuyện tốt xấu thế nào, nhanh nói cho tôi.” Anh vẫn thực lo lắng Diệp Tĩnh Gia , nghe ý Lữ Hoàng Trung, Diệp Bách Niên đã tiếp nhận sự thật, anh cũng không cần phí sức cứu Diệp Bách Niên. Lữ Hoàng Trung ở bệnh viện còn có một chút chuyên cần xử lý, Hoắc Minh Dương còn dặn dò anh đến nhà Diệp Bách Niên: “Bác sĩ Lữ, lần này chuẩn bị thứ gì?” “Mang nhiều dụng cụ, lần này làm kỹ càng tỉ mỉ, cậu xem nên mang cái gì đi thì mang, tôi bây giờ còn có việc cần xử lý.” Xác định việc quan trọng, trước mắt là †ìm được Diệp Thiến Nhi, so với những người trong nhà họ Dip, Diệp Thiến Nhi càng nguy hiểm. “Được, cậu cứ chuẩn bị, xong thì kêu tôi.” Hộ sĩ vừa ra khỏi cửa, Lữ Hoàng Tâm điện thoại tới. “Anh, vì sao không để anh Minh Dương và chị Thanh Anh ở bên nhau.” Lữ Hoàng Tâm tức giận gọi điện thoại Lữ Hoàng Trung, đều là anh trai, không cho cô nói với chị Thanh Anh, làm mọi chuyện đều trễ. “Hoàng Tâm, em đừng vì chuyện bọn họ mà nháo lên.” Thật là phiền, hiện tại luôn như vậy, một lần hai lần đều bởi vì Tô Thanh Anh. Như vậy thật khó khăn cho anh ấy. “Chính chị Thanh Anh vẫn thích anh Minh Dương.” Lữ Hoàng Tâm ủy khuất không được, Tô Thanh Anh gọi điện thoại cho cô nói Hoắc Minh Dương không tha thứ cho cô, cô biết là do anh trai nói gì đó. “Minh Dương đã kết hôn, em khiến cho Tô Thanh Anh hết hy vọng đi, anh còn phải khám bệnh, đêm nay không trở về nhà.” Lúc nói chuyện, trong tay anh còn cầm ống nghiệm, dùng lỗ tai kẹp điện thoại, nhưng tư thế đó cũng không có biện pháp tắt điện thoại, đem điện thoại ném trên, mở to âm thanh. “Minh Dương thích chị Thanh Anh, Diệp Tĩnh Gia kia là cái gì, tiểu nhân thừa cơ hội.” Ngoài miệng không ngừng nhắc mãi Diệp Tĩnh Gia không tốt, trong lòng sai lầm đều đẩy cho Diệp Tĩnh Gia . “Dù sao thì anh cũng phải giúp em.” Lữ Hoàng Tâm cũng hết cách, chị Thanh Anh vẫn luôn nhờ cô, muốn tìm cách, nói cách khác, phải có cách giúp chị Thanh Anh. “Em đừng nghĩ đến chị Thanh Anh gì đó, nếu có chuyện anh còn giúp em, em ở đây cứ nói Tô Thanh Anh, anh sẽ để mẹ đưa em ra nước ngoài, đỡ phiền anh.” Lữ Hoàng Trung hạ quyết tâm đem Lữ Hoàng Tâm đi, lúc trước còn không đành lòng, nhưng là nhìn cô càng ngày càng cùng Tô Thanh Anh giống nhau, đều ích kỷ, anh không thể chịu đựng. “Quyết định thế đi, ngày mai anh nói mẹ.” “Ai, anh dám…” Cái khác cô đều không sợ. Ghỉ sợ anh trai đem cô ra ngoài đi, nơi đó trời xa đất lạ, có khác gì bắt cô chết. “Vậy em hãy ngoan đi, đừng làm phiền anh” Hiện tại mỗi ngày có rất nhiều chuyện xử lý, anh căn bản không có biện pháp quản Lữ Hoàng Tâm. Không có việc gì thì biết Tô Thanh Anh, cái tốt cũng chưa học được. “Anh, sao anh lại như vậy.” Cô ủy khuất, anh trai không thích cô, trước kia anh trai sẽ không như vậy. “Được rồi, không thương lượng, cứ như vậy đi.” Anh ta nói xong liền treo điện thoại, còn có việc cần đi ra ngoài một chuyến. Lữ Hoàng Trung nói xong liền cúp điện thoại, nói cách khác Lữ Hoàng Tâm không dứt, làm anh ta chịu không nổi, không còn kiên nhẫn. Cô tức giận chu miệng, mỗi lần anh trai đều là như thế này, một chút đều không quan tâm cô, chính là không yêu cô! Vẫn là chị Thanh Anh tốt nhất, mặc kệ khi nào đều tìm nàng, cũng không chê nàng phiền: “Chị Thanh Anh , anh trai em muốn ném em ra nước ngoài.” Tô Thanh Anh vừa nghe thì biết ý Lữ Hoàng Tâm, chắc chắn Lữ Hoàng Trung vẫn bất mãn với cô ta. Nhiều năm như vậy, nhìn ánh mắt Hoắc Minh Dương cô hiểu, người đàn ông kia không thay đổi, chỉ là h hiện tại anh luyến tiếc Diệp Tĩnh Gia, sớm hay muộn bên cạnh anh vẫn là cô ta. Chỉ cần cô ở bên anh một thời gian, người đàn ông này cuối cùng sẽ thay đổi ý định, sẽ không muốn Diệp Tĩnh Gia kia trở thành nữ chủ nhân nhà họ Hoắc, tuyệt đối… Nhớ tới Diệp Tĩnh Gia , cô cảm thấy ghê †ởm, người phụ nữ đó có cái gì tốt, không có ưu điểm điều gì cả. Căn bản không xứng với Hoắc Minh Dương. Vừa nói tới đây, cô càng tức giận, bỗng dưng bị một người khác đoạt đi bảo bối. Đây là chuyện cô cảm thấy mua bán không có lời nhất. “Chị Thanh Anh, kỳ thật Diệp Tĩnh Gia cũng không đáng ghét.” Lúc trước muốn đưa anh Minh dương đi xem Tô Thanh Anh vẫn là Diệp Tĩnh Gia, chỉ là hiện tại anh Minh Dương không chấp nhận chị Thanh Anh, cô không nghĩ ra nguyên nhân. “Cô ấy nghĩ như thế nào chị không biết, nhưng hiện tại cái kết cục đã định, cô ấy sẽ không rời khỏi Hoắc gia, chị vĩnh viễn không vào được.” Tô Thanh Anh nói xong, trong lòng còn do dự rốt cuộc nên làm sao bây giờ, tóm lại phải có biện pháp, làm cô ta trở lại bên cạnh Hoắc Minh Dương. “Chúng ta có thể tìm Diệp Tĩnh Gia, khiến cô ta chủ động rời đi.” Lữ Hoàng Tâm là người đơn giản, nên suy nghĩ cung đơn giản, trực tiếp làm Tô Thanh Anh khuyên Diệp Tĩnh Gia đi, mọi chuyện sẽ xong. Cô ta chỉ cười, Diệp Tĩnh Gia không phải ngốc tử, sao có thể rời khỏi nhà họ Hoắc, hiện tại hoàn cảnh của nhà họ Diệp, ai lại không biết. Rời khỏi nhà họ Hoắc giống như rời khỏi đại thụ, cả nhà đều bị thổi bay rồi. “Này…” Anh trai cô đối tốt với Diệp Tĩnh Gia, cô đã sớm cảm giác được: “Đều là anh trai em không tốt, lúc trước sao lại để anh Minh Dương cưới Diệp Tĩnh Gia .” Cô sốt ruột lỡ lời. Lúc đó cô truy vấn, anh trai mới nói, lúc trước Hoắc Minh Dương cưới Diệp Tĩnh Gia, mẹ Hoắc hỏi qua ý kiến anh trai, kết quả anh trai đồng ý. Lần này cô làm ầm lên muốn tìm cách nhưng lại không được, chỉ có thể chờ khi nào Diệp Tĩnh Gia muốn đi, cô mới có cơ hội. “Chị thật sự không biết, làm thế nào mới tốt, Hoàng Tâm, anh trai em nói như thế nào?” Cô ta tràn đầy hoài nghi cùng chờ mong, không biết như thế nào mới có thể trở lại bên cạnh Hoắc Minh Dương, dù Hoắc Minh Dương thích cô, nhìn tình hình hiện tại, trước mắt sẽ không tha thứ nàng. “Anh trai em… Lúc trước dì Hoắc hỏi ý kiến anh trai em về việc kết hôn của anh Minh Dương, việc anh ấy tìm vợ không có gì liên quan đến anh trai em…..ˆ Lữ Hoàng Tâm thật cẩn thận nói, đều là mẹ nó: “Em không biết nên nói như thế nào mới tốt, dù sao anh trai em nói kết hôn sinh con vẫn là có thể, dì Hoắc lại muốn có cháu.” “Sao em không nói sớm với chị?” Nếu sớm biết rằng, cô đã sớm đã trở lại. Cần gì một mình ở bên ngoài lâu như vậy, sự nghiệp a, vẫn chẳng là gì, cùng Hoắc Minh Dương so sánh cũng không đáng một đồng. “Chị đang ở nước ngoài phát triển sự nghiệp, sao em có thể nói với chị.” Lữ Hoàng Tâm cũng rất ủy khuất, đã sớm cảm thấy chị Thanh Anh không nên đi lâu như vậy, chính là chị ấy kiên quyết, ai có thể nói cái gì. “Mặc kệ nói như thế nào, Hoàng Tâm em nhất định phải giúp chị, bằng không chị cũng không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, chị đã không thể tin tưởng bất kỳ ai, trừ em” Lời này cô ta thể hiện sự thân thiết, may mà cô còn có thể mượn sức người khác, trừ bỏ Lữ Hoàng Tâm, không ai có thể giúp cô ta. “Em biết, chị Thanh Anh, ngày mai em đi tìm Diệp Tĩnh Gia nói chuyện, để cô ấy rời khỏi anh Minh Dương.” Lữ Hoàng Tâm nói với Tô Thanh Anh thể hiện rõ tâm ý, hiện tại cô muốn lúc đó làm Diệp Tĩnh Gia tự bỏ đi, cô không nghĩ được cách khác, cũng sẽ không làm Hoắc Minh Dương áy náy. “Này… Có thể chứ? Nếu Minh Dương biết…” “Không sao cả, em đi nói, sẽ ảnh hưởng gì tới chị, em sẽ nói do em tìm cô ấy.” Lữ Hoàng Tâm nói chuyện trấn an Tô Thanh Anh, chính là vì làm Tô Thanh Anh vui vẻ, hiện tại cô hận chết Diệp Tĩnh Gia, không có Diệp Tĩnh Gia thì sẽ không có nhiều chuyện như vậy. “Được, Hoàng Tâm, chị cúp máy trước, bố chị tới rồi.” Tô Thanh Anh nói xong chạy nhanh lên lầu, nếu bố cô biết Hoắc Minh Dương đã kết hôn, cô sẽ xong rồi. Ngày hôm sau, Lữ Hoàng Tâm đúng hẹn Diệp Tĩnh Gia. Suy nghĩ một chút, rốt cuộc cô cùng Lữ Hoàng Trung quan hệ cũng còn tính tạm ổn, Lữ Hoàng Tâm hẹn cô, thì đi một chuyến. Cô nói dối Hoắc Minh Dương, nói phải về nhà mẹ đẻ, Hoắc Minh Dương căn bản không ý kiến: “Đi đi, về sớm một chút.” Nói xong tiếp tục xem tài liệu, không bao lâu có thể xuất viện, đến lúc đó không cần để ý tới Diệp Tĩnh Gia . Nghĩ đến đây không vui không được. “Anh cũng thế” Cô nói xong còn lưu luyến nhìn Hoắc Minh Dương liếc mắt một cái, cô thật sự không muốn đi, không biết Diệp Thiến Nhi có chuyện gì. Cô có dự cảm, ngày mai chính ngày cuối trong chu kỳ, nếu cô không mang thai, kia… Sắp đến thời gian, lâu rồi cô không cùng Hoắc Minh Dương thân thiết, từ sau khi Tô Thanh Anh tới, Hoắc Minh Dương cũng không chịu chạm vào nàng. Hiện tại, cô không biết cảm giác này là gì, chỉ cần có quan hệ Tô Thanh Anh, Hoắc Minh Dương tựa như thay đổi, hiện tại thái độ kia đã làm cô thấy rõ, rốt cuộc Hoắc Minh Dương không chỉ đơn giản như cô nghĩ. Ngẫm lại hiện tại cuộc sống cũng không dễ dàng… Trong lúc suy tư đã đến nơi hẹn Lữ Hoàng Tâm. Quét một vòng đều không nhìn thấy Lữ Hoàng Tâm, Diệp Tĩnh Gia tìm một bàn bên cửa sổ.