Chương 131: Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta muốn tìm đường chết   Diệp Tĩnh Gia luôn làm cho những chuyện đơn giản trở nên phức tạp, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của Diệp Tĩnh Gia: “Chị đang suy nghĩ điều gì?” Hoắc Minh Dương thấy Chị Tiết không đi, hỏi một câu. “Cậu chủ, tôi có chuyện muốn nói, kỳ thật cô chủ vẫn luôn cố gắng lấy lòng cậu, cậu có thể đối xử với cô chủ tốt hơn một chút được không?” Lời nói rất thận trọng, thanh âm nhỏ dần như sợ Hoắc Minh Dương không vui. Ngoài dự đoán của anh, không ngờ sẽ có ai đó nói với anh những điều này, trong phút chốc anh không biết nói thế nào: “Đó là chuyện của tôi, tôi muốn có không gian riêng.” Hoắc Minh Dương khéo léo từ chối, chị Tiết ở nhà họ Hoắc cũng được một thời gian lâu, trước giờ cũng không vì ai mà ra mặt nói gì, không biết có phải ở cùng Diệp Gia Tĩnh trong nhà bếp quá lâu nên phát sinh chuyện gì. Tô Thanh Anh xem TV, bấm ngẫu nhiên vài lần thì nhìn thấy tin tức đầu tiên do Từ Thanh Lam đưa tin, cô nói Hoắc Minh Dương cưới Diệp Tĩnh Gia. Đùa sao? Hoắc Minh Dương sao có thể kết hôn, trong nháy mắt lòng cô ta trùng xuống. Cuống quít cả lên, cô không biết nên làm gì, nên gọi điện thoại cho ai. “Alo, Hoàng Tâm?” Sau bản tin kia, Lữ Hoàng Tâm cũng chốc anh không biết nói thế nào: “Đó là chuyện của tôi, tôi muốn có không gian riêng.” Hoắc Minh Dương khéo léo từ chối, chị Tiết ở nhà họ Hoắc cũng được một thời gian lâu, trước giờ cũng không vì ai mà ra mặt nói gì, không biết có phải ở cùng Diệp Gia Tĩnh trong nhà bếp quá lâu nên phát sinh chuyện gì. Tô Thanh Anh xem TV, bấm ngẫu nhiên vài lần thì nhìn thấy tin tức đầu tiên do Từ Thanh Lam đưa tin, cô nói Hoắc Minh Dương cưới Diệp Tĩnh Gia. Đùa sao? Hoắc Minh Dương sao có thể kết hôn, trong nháy mắt lòng cô ta trùng xuống. Cuống quít cả lên, cô không biết nên làm gì, nên gọi điện thoại cho ai. “Alo, Hoàng Tâm?” Sau bản tin kia, Lữ Hoàng Tâm cũng chị biết” Tô Thanh Anh đem tình cảm ra nói, dường như ám chỉ Hoàng Tâm gạt cô, chuyện lớn như vậy sao lại giấu cô ta? Nghe lời nói của Tô Thanh Anh, mặt Lữ Hoàng Tâm nóng ran, cô cũng không còn cách nào khác, một bên là anh trai, mặt khác cô cứ tưởng chị Thanh Anh bỏ đi, cô không thể vì chị Thanh Anh mà chống đối anh trai: “Thật xin lỗi chị, chị Thanh Anh, em không nên làm vậy.” Giọng nói của cô rất nhỏ, cô cảm thấy có lỗi, có một số chuyện cô sợ chị Thanh Anh biết sẽ đau lòng, lại sợ nếu chị ấy không biết cũng sẽ khổ sở trong lòng. “Tốt, cũng vậy, chị không muốn nghe nữa, em nói cho chị biết chị nên làm gì đây.” Cô khó chịu, không có bất kỳ thứ gì có thể làm cô quá để tâm, nhưng khi biết Hoắc Minh Dương đã kết hôn, cả người cô đều ngây ngốc. Trong lòng rất thất vọng về Hoắc Minh Dương, nhưng cô lại không thể đi chỉ trích hay trách Hoắc Minh được. “Không sao cả, chị Thanh Anh, chị đừng quá khổ tâm..” Cô biết hiện tại có nói gì đều vô nghĩa, nhưng cô không thể không nghĩ đến cảm xúc của Tô Thanh Anh: “Em cảm thấy chị vẫn có cơ hội, nhiều năm như vậy mà anh Dương vẫn luôn đợi chị.” Lữ Hoàng Tâm đem những gì mà Hoắc Minh Dương giấu kín trong lòng nói ra, không cho bất kỳ ai nói với Tô Thanh Anh, chính bản thân mình cũng không muốn nói ra, anh yêu Tô Thanh Anh nhiều như thế nào, cũng không muốn bất kỳ ai biết. Chỉ mong cô có thể tự mình cảm nhận, nhưng thời gian quá dài: “Chị không biết làm sao mới tốt.” Tô Thanh Anh cảm thấy tủi thân, khóc lên như một đứa bé. Gô ta đã bỏ lỡ những gì tốt đẹp nhất, điều này cực kỳ đau lòng. “Đừng khóc, kỳ thật anh Dương không thích Diệp Tĩnh Gia, chị đừng lo lắng cũng đừng khóc.” Cô muốn đấu tranh, muốn đoạt lại Hoắc Minh Dương, Lữ Hoàng Tâm tràn ngập ý chí chiến đấu, cô không thể ngờ Diệp Tĩnh Gia lại nhặt được món lời béo bở vậy. “Em nói, chị nên làm sao đây, Hoàng ‘Tâm, em nói đi, chị phải làm sao…” Cô tiếp tục khóc, thậm chí cô không biết làm sao để dừng khóc, cô rất khó chịu, cảm giác như muốn chết đi. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Hoặc Minh Dương kết hôn, hèn gì anh dối xử với Diệp Tĩnh Gia khác hẳn những người khác. Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình như một người vừa tỉnh mộng, lúc đó cô chỉ một lòng lo chuyện khác, không hề nghĩ tới bất kỳ khả năng nào: “Do chị, chị đã quá bồng bột.” “Đừng khóc, chị Thanh Anh, chỉ cần anh Minh Dương vẫn thích chị, chị có thể nắm phần thăng, chủ yếu, bây giờ chị phải nghĩ cách đuổi Diệp Tĩnh Gia kia đi.” Cô vẫn rất coi trọng chị Thanh Anh, dù sao anh Minh Dương có tình cảm với chị nhiều năm như vậy, Diệp Tĩnh Gia kia có vị trí gì chứ, cô nhìn thấy Diệp Tĩnh Gia thì vô cùng khó chịu.. “Chuyện này…Bọn họ đã kết hôn, chị xen vào sợ là không ổn.” Tô Thanh Anh nói chuyện rất khéo léo, muốn Lữ Hoàng Tâm là người chủ động nói ra, bản thân cô không hề nghĩ từ bỏ Minh Dương dễ dàng như vậy. Người đàn ông kia là của cô, nhiều năm qua cô đều đánh cược mọi thứ vào anh, cô không muốn trắng tay. Cô muốn đứng trên cao nhìn xuống mọi người, mà bên cạnh cô chính là người đàn ông này. “Haiz. Chị đừng quá tốt bụng như vậy, không sao cả. Kết hôn thì có thể ly hôn, còn nữa, Diệp Tĩnh Gia kia sao có thể so sánh với chị, cô ta cơ bản không đem lại hạnh phúc cho anh Minh Dương.” Lữ Hoàng Tâm trách móc Diệp Tĩnh Gia, trong mắt cô, Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia không xứng với nhau, lại còn làm chị Thanh Anh đau khổ. Quả nhiên, khi nghe Lữ Hoàng Tâm nói vậy, Tô Thanh Anh nhanh chóng tin tưởng, xác định Diệp Tĩnh Gia không hợp với Hoặc Minh Dương. Chỉ có cô mới hiểu được mọi thứ về anh, từ tính cách, sở thích, tất cả… Nghe những lời nói kia, trong lòng cô càng thêm yên tâm, tạo lòng tin cho bản thân, Diệp Tĩnh Gia dù có làm gì cũng sẽ không có được tâm của Hoắc Minh Dương. Bởi vì Tô Thanh Anh cô đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh, hiện tại trong lòng Hoắc Dương Minh chỉ có một người chính là cô, ngoài cô ra không thể có ai khác. Nghĩ vậy, dường như mọi lo lắng, buồn bã của cô đều tan biến, mọi việc đều bình thường trở lại, người đàn ông kia thích là cô, sẽ không ai ngoài cô. “Được, vậy em nói chị biết phải làm sao, hiện tại chị thực sự không biết phải làm sao.” Đối với chuyện tình cảm cô luôn tự tin, nhưng khi Hoắc Minh Dương bỗng nhiên kết hôn, cô thực sự không biết làm thế nào. Phải biết rằng có một số việc, có một số người dù cô cảm thấy có thể bắt được nhưng không nhất định giữ được: “Chị rất lo Hoắc Minh Dương không thích chị.” Tô Thanh Anh nói như vậy chính là muốn Lữ Hoàng Tâm khẳng định Hoắc Minh Dương thực sự thích cô ta, quả nhiên Lữ Hoàng Tâm không phụ lòng cô ta: “Không thể nào, chị Thanh Anh tốt như vậy, nếu em là đàn ông sẽ yêu chị và chọn chị thôi.” Dù cho Hoäc Minh Dương đã kết hôn, nhưng Lữ Hoàng Tâm vẫn nhiệt tình, trong lòng cô luôn tự tin chỉ có Tô Thanh Anh mới xứng với Hoắc Minh Dương. Giống như câu chuyện tình yêu này là của cô viết ra. “Được, Hoàng Tâm, chị thật sự mệt mỏi, em thấy thế nào thì thế đó đi, chị đang muốn nghỉ ngơi, dọn dẹp một chút, ngày mai chị muốn đến nhà họ Hoắc xem thế nào.” Tô Thanh Anh muốn chuẩn bị tốt mọi thứ để đấu tranh giành lại Hoặc Minh Dương, lúc trước dì Hoắc rất thích cô, sau khi cô đi rồi thì mọi thứ thay đổi. “Được, chị chuẩn bị một chút, trang điểm xinh đẹp lên nhé.” Dặn dò Thanh Anh kỹ càng, trong lòng Hoàng Tâm chỉ nghĩ nếu Hoäc Minh Dương cùng Tô Thanh Anh có thể sánh đôi thì không gì tốt hơn rồi. “Hoàng Tâm, em đang nói chuyện điện thoại với ai?” Nghe được Lữ Hoàng Tâm đang nói chuyện với ai đó, Lữ Hoàng Trung kêu cô, trong lòng thầm nghĩ, nói chuyện hăng say như vậy sao. “Anh, sao về nhà rồi?” Tất nhiên không biết được người về là Lữ Hoàng Trung, Lữ Hoàng Tâm cúp máy, cô không muốn anh trai biết cô ủng hộ chị Thanh Anh. Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Lữ Hoàng Tâm, Hoàng Trung biết ngay em gái mình đã làm chuyện gì đó, cười khẽ hỏi: “Có việc gì thì nói với anh trai, chỉ cần có thể anh sẽ giúp em” Hiện tại, chăm sóc Lữ Hoàng Tâm đều là trách nhiệm của anh, ba mẹ anh đều rất bận, đều vì y học mà cống hiến, làm gì còn thời gian quản Lữ Hoàng Tâm. <img width=384 height=456 class="alignnone size-full wp-image-60664" src="https://truyen.one/wp-content/uploads/131-1-1.jpg" alt="" data-pagespeed-url-hash=2293217620 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> “Không sao, cậu vừa về?” Nhận được điện thoại, Hoắc Minh Dương ngây người một lúc, cứ như lâu rồi chưa nhận được điện thoại của Lữ Hoàng Trung. “Ừ, tôi chủ yếu muốn dặn dò chút, bảo Diệp Tĩnh Gia giúp cậu xoa bóp chân, sẽ có triệu chứng sưng lên, đương nhiên là hiện tượng bình thường, cậu không cần quá lo lắng” Hoắc Minh Dương không muốn phụ thuộc, có thể khôi phục nhanh vậy, gần đây chân anh đã tốt hơn, thực sự là chuyện rất tốt. “Nhất định phải xoa bóp ấn huyệt?” Anh dường như muốn cự tuyệt, nhưng trong lòng lại như nở hoa, đang không biết làm cách nào để nói chuyện cùng Diệp Tĩnh Gia, nhìn dáng vẻ kia, cũng biết là cô không để ý đến anh. Hiện tại tốt rồi, có dặn dò của bác sĩ, Diệp Tĩnh Gia không thể không làm theo. “Phải rồi, tôi có tin muốn báo cậu.” Lữ Hoàng Trung uống một ngụm trà, giống như phải uống trà xong mới có thể nói chuyện chính. Hoắc Minh Dương chờ anh ta úp úp mở mở, muốn nghe xem có tin gì hay ho. “Có chuyện gì cậu nói nhanh đi, tôi còn có việc nha.” Hoäc Minh Dương tính toán đi †ìm Diệp Tĩnh Gia xoa bóp chân, đang chờ Lữ Hoàng Trung cúp máy. “Ừ… Tôi đang suy nghĩ có nên nói chuyện này với cậu không.” Anh ta có vẻ do dự, không biết có nên nói cho Hoắc Minh Dương chuyện này không, đây có thể là đả kích: “Thật ra, nói cho cậu cũng không sao, nhưng nhưng tôi sợ cậu không vui.” “Lữ Hoàng Trung, cậu có ý gì?” Anh em nhiều năm, Hoắc Minh Dương nửa đùa nửa thật nói. Chọc cho Hoắc Minh Dương há mồm cười to, anh ta không rõ nếu Hoắc Minh Dương biết chuyện này, sẽ còn tâm trạng đùa giỡn thế sao? “Nếu cậu thật sự muốn biết, tôi sẽ nói.” Nói xong lại ngụm trà, thái độ úp mở. Hoắc Minh Dương nhăn mày tỏ ra nguy hiểm, Lữ Hoàng Trung đang tìm cách đi vào đường chết? “Rốt cuộc cậu có nói hay không?” “Em gái tôi vừa nói chuyện điện thoại với Tô Thanh Anh, hơn nữa lần trước Từ Thanh Lam không cẩn thận đã để lộ chuyện, cho nên, việc cậu kết hôn, Tô Thanh Anh đã biết…..” Lúc Lữ Hoàng Trung nói chuyện này   thái độ rất nghiêm túc.