Chương 11: Hoắc Minh Vũ phải về nhà mẹ đẻ cùng cô Đang lúc Diệp Tĩnh Gia đứng nhìn mẹ Hoắc, mẹ Hoắc quay đầu lại bắt gặp cô: “Diệp Tĩnh Gia, theo phong tục, hôm nay con phải về nhà mẹ đẻ lại mặt. Sáng sớm mẹ con đã gọi điện thoại lại đây. Đợi ăn bữa sáng xong, con và Hoắc Minh Vũ cùng về nhà họ Diệp đi”. Nghe mẹ Hoắc nói xong, Diệp Tĩnh Gia bèn nhìn về phía Hoắc Minh Vũ, quả nhiên đôi mắt anh ta đỏ bừng, như hận không thể Xé Cô ra. Sau đó, chính cô chưa làm cái gì, chưa nói câu nào, thế nhưng cứ mơ hồ đắc tội với người ta như vậy. Suy nghĩ giây lát, Diệp Tĩnh Gia khó xử nói: “Mẹ, con gọi điện thoại về nhà, hôm nay sẽ không về nhà mẹ đẻ. Con lo Minh Dương ở bên này không có ai chăm sóc”. Miệng cô nói là lo lắng Hoắc Minh Dương không có ai chăm sóc, nhưng trên thực tế là cô không muốn lại đắc tội Hoắc Minh Vũ. Hơn nữa Hoắc Minh Vũ phải về nhà họ Diệp cùng cô, ánh mắt lại như hận không thể xé xác cô ra, làm sao mẹ và chú Diệp có thể không nhìn ra điều khác thường được. “Ừ, mẹ biết con có lý. Nhưng không thể vì vậy mà phá hư phong tục tập quán được!” Mẹ Hoắc mở miệng, ngữ khí cứng rắn không chấp nhận phản đối. Hoắc Minh Vũ lại đột nhiên đồng ý: “Được ạ, con sẽ về nhà cùng Diệp Tĩnh Gia”. Nhưng mà Diệp Tĩnh Gia thật sự không muốn trở về, sau khi cô về, không biết có thể giữ được bí mật nữa không, chỉ sợ mọi chuyện đều bị lộ hết. Ở trong nhà này, cô không có quyền tự quyết định, Diệp Tĩnh Gia làm xong bữa sáng, bèn mang bữa sáng lên phòng, muốn Hoắc Minh Dương giúp cô, nhưng cô phải mở miệng như thế nào? Còn có, dù cô nói thì anh có giúp cô không? Phòng sách là nơi mỗi ngày Hoắc Minh Dương sẽ đến sau khi ngủ dậy, giống như hôm qua, hiện tại anh cũng đang đặt một quyển sách trên đùi. Diệp Tĩnh Gia đặt đồ ăn lên bàn, chủ động tiến lên đẩy xe lăn cho anh: “Nghe chị Tiết nói bữa sáng trong nhà đều là mì và cháo. Hôm nay tôi làm mì thì là, đổi khẩu vị cho anh, hy vọng anh có thể thích ăn”. Mì thì là đặt trên bàn, nhìn hình thức cũng không rồi, bên trên có trứng chiến, nhìn rất ngon miệng. Hoắc Minh Dương bưng bát, ăn một miếng, chậm rãi nhai nuốt, hương vị rất ngon. Nhìn vẻ mặt của Hoắc Minh Dương, đáy mắt Diệp Tĩnh Gia hiện ra ý cười, cô khá thích nấu ăn, càng thích nhìn người khác thích ăn đồ ăn của mình hơn. Tuy rằng anh không nói thích, nhưng không nói không khó ăn như ngày hôm qua. “Tôi có thể làm phiền anh một việc được không?” Diệp Tĩnh Gia do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra. Hoắc Minh Dương nhìn về phía cô: ‘Ừ, nói đi”. Anh mở miệng nói chuyện, chính là có hy vọng hơn không chịu nói gì, Diệp Tĩnh Gia nghĩ như vậy, bèn không do dự nữa: “Hôm nay phải lại mặt, tôi không muốn về, anh có thể nói với mẹ một tiếng, để tôi không cần về nữa được không?” “Cô không muốn về nhà sao?” Anh nhìn cặp lông mày đang nhíu chặt của cô, nghi ngờ hỏi. “Không phải không muốn về nhà, mà là… Lại mặt là muốn hai vợ chồng cùng quay về nhà mẹ đẻ của nhà gái, mẹ muốn tôi và chú nhỏ cùng về, nhưng chồng tôi lại không phải chú nhỏ. Tôi không muốn lừa gạt người nhà của mình.” Cô nói thẳng lời trong lòng mình ra. Bàn tay đang cầm đũa của Hoắc Minh Dương ngừng lại, giọng nói lạnh lùng: “Không ai để cô phải lừa gạt người nhà của mình à”. Chuyện lần này là do mẹ anh sắp xếp, mẹ anh đối với anh quả thật là bỏ hết công sức, nếu không phải vì chuyện này mà mẹ cả ngày ưu sầu thì anh đã không thỏa hiệp, đồng ý cưới Diệp Tĩnh Gia. “Vậy chẳng lẽ tôi phải nói thật với bọn họ à? Sao tôi có thể nhẫn tâm nói cho bọn họ được? Bọn họ…’ Cô đột nhiên ngừng lại, thiếu chút nữa là cô đã nói ra, người trong nhà sẽ nghĩ chính tay họ đẩy cô vào hố lửa, sẽ tự trách không thôi. Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén rất nhiều: “Nói đi! Tại sao không tiếp tục nói?” Từ giọng nói của anh, cô nghe ra được sự lạnh lùng đáng sợ, làm sao cô dám nói tiếp đây. Nhưng Hoắc Minh Dương không định để cô yên lặng, anh dựa gần vào cô, lạnh giọng chất vấn: “Cô là sợ bố mẹ mình biết cô gả cho một người tàn tật đúng không?” Nghe ngữ khí này, Diệp Tĩnh Gia ngừng thở, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.