Yêu Phải Tình Địch

Chương 247 : Có Chút Bản Lĩnh

Sau nhiều ngày xa cách, Trì Giai Lệ đến kiểm tra tình huống. Hai bảo bối sống đã lâu không gặp mẹ, đều hưng phấn quá mức, không ngừng vây quanh Trì Giai Lệ hoan hô, miệng giống như súng liên thanh nói hoài không dứt. Trì Giai Lệ nhìn bộ dạng hai đứa, biết chắc đảm bảo không sống tốt đẹp. Đương nhiên thôi, hai tên đàn ông có thể chăm sóc con nít tốt thế nào được? Năm ba ngày còn được, nhưng lâu rồi thì ai kiên nhẫn nổi chứ? Cho nên đối với Trì Giai Lệ, Trì Sính và Ngô Sở Úy không đưa Đâu Đâu và Quyển Quyển về đã coi như rất đáng nể. “Có muốn cùng mẹ về nhà không?” Trì Giai Lệ cố ý hỏi. Không ngờ, Đâu Đâu và Quyển Quyển nghe thế, vẻ mặt vui sướng lập tức sụ ra. “Mẹ, con không muốn về.” “Con cũng không muốn về.” “Cho tụi con ở đây thêm vài ngày đi.” Điều này hoàn toàn ngoài dự đoán của Trì Giai Lệ, ban đầu còn lo cho con, lo lắng hai đứa này ở đây chịu uất ức, khóc la đòi về nhà. Cô còn ở nhà xoắn xuýt có cần tiếp tục bắt con cực khổ không, lỡ con sống chết không chịu, cô có nên kết thúc kế hoạch này giữa đường không? Đổi cách khác không? Vậy mà, hai đứa rất biết quan tâm, căn bản không tốn lời với Trì Giai Lệ, chỉ nhất trí biểu đạt muốn tiếp tục canh chừng trận địa. Trong lòng Trì Giai Lệ nổi lên vị chua xót, không lắc đầu cũng không gật đầu. Hai đứa bắt đầu kéo tay Trì Giai Lệ nài nỉ, cho đến khi Trì Giai Lệ gật đầu đồng ý. “Được được được, cái này là hai đứa yêu cầu, đến lúc đó chịu khổ chịu tội đừng có oán mẹ, chịu không nổi cũng phải ngủ ở đây cho mẹ.” Đâu Đâu nói: “Tụi con không chịu khổ chút nào cả, cậu đối với con rất tốt. Mẹ coi, cậu còn mua một cái quần hở đáy viền ren cho con.” Nói xong giơ một chân lên cho Trì Giai Lệ nhìn. Trì Giai Lệ không biết nghĩ đến cái gì, sau khi nhìn xong sắc mặt không những không tốt mà còn kém đi. Quyển Quyển lại nói: “Mẹ, nhà cậu rất thú vị, đặc biệt có trứng gỗ cỡ lớn, còn có jj lớn có thể run. Đúng rồi đúng rồi, con còn nhặt được một cái bao jj trong phòng cậu, bao lên cái này, thì sẽ không còn phải lo lắng tiểu dính lên tay nữa.” Nói xong lôi chim sẻ nhỏ ra, trưng vòng tình thú không lớn không nhỏ, đủ tính đàn hồn cho Trì Giai Lệ xem. Sắc mặt Trì Giai Lệ lập tức biến thành màu tương, lột cái “thứ bẩn thỉu” đó ra. Trong lòng nghiến răng nghiến lợi, hai tên dâm đãng này cũng quá thiếu tiết chế rồi, thứ này cũng có thể ném lung tung? Đang thầm mắng, Đâu Đâu và Quyển Quyển kéo Trì Giai Lệ nói: “Mẹ, tụi con còn học được một đoạn kịch.” Trong lòng Trì Giai Lệ có một dự cảm không tốt. Đâu Đâu và Quyển Quyển lập tức vào vị trí, Quyển Quyển đeo mắt kính đen lên, Đâu Đâu ngồi đối diện nó. “Tự giới thiệu bản thân đi.” Quyển Quyển nói. Đâu Đâu nghiêm túc nói: “Tôi tên Đâu Đâu, năm nay ba tuổi, cao chín mươi sáu cm, nặng mười bảy cân. Hy vọng mọi người ủng hộ tôi, thích tôi, cảm ơn.” Nghe đến đây, Trì Giai Lệ tạm thời thở nhẹ ra, hóa ra chỉ là tiết mục biểu diễn bình thường. Quyển Quyển đẩy mắt kinh đen trên mũi, tiếp tục hỏi Đâu Đâu: “Bình thường yêu yêu nhiều không?” Đâu Đâu cố ý chậm lại một chút mới nhỏ giọng nói: “Cũng được.” Trì Giai Lệ không khỏi giật nảy, còn cho là mình nghe lầm rồi. Kết quả nghe cuộc đối thoại sau đó của hai thằng con, mới phát hiện cái này là thật, lập tức hỗn loạn. “Lần yêu yêu trước là lúc nào?” Đâu Đâu giả vờ ngẫm nghĩ, nói: “Bốn ngày trước.” “Hình dung một chút.” “Hả?” Một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, cảnh diễn lại một lần nữa được thể hiện rất hoàn chỉnh. Đâu Đâu sụ mặt đen hỏi: “Vấn đề này có thể tránh đi không?” Quyển Quyển chống nạnh, giọng điệu rất nghiêm khắc. “Không thể!” Đâu Đâu dùng tay đen che mặt nhỏ, hai ngón tay hé ra một khe nhỏ, con mắt lớn nhìn trộm ra ngoài, giả bộ ra vẻ xấu hổ. “Fierce (kịch liệt).” Cảm xúc của Trì Giai Lệ cũng xuất hiện biến hóa kịch liệt. Tiếp đó, Quyển Quyển lại hỏi Đâu Đâu cho đối phương mấy điểm, Đâu Đâu khá hưng phấn dựng ngón cái trước mặt Trì Giai Lệ, lớn giọng nói: “Một trăm điểm.” Quyển Quyển lại hỏi: “Bộ vị mẫn cảm nhất là đâu?” Đâu Đâu chu mông lên, cắm đầu vào ra giường, một ngón tay cố sức chỉ về phía cúc hoa non nớt của mình. Vì tuổi nhỏ nên độ cân đối của thân thể còn kém, chỉ một lát đã chịu không nổi, thân hình ngả lên giường, cười khúc khích một trận. Đầu Trì Giai Lệ kêu ầm ầm, cái này tuyệt đối là ác mộng! Sửng sốt một lúc, Trì Giai Lệ vào nhà bếp lấy ra một con dao, mang gương mặt Bao Công lao vào phòng ngủ của Trì Sính và Ngô Sở Úy. “Trì Sính, tao liều với mày!” Ngô Sở Úy vừa ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn tư thế này, vội lao tới từ sau lưng, kịp thời cản được Trì Giai Lệ. Nhẹ giọng khuyên nhủ: “Chị Giai Lệ, có gì từ từ nói, làm gì phải dùng thứ này chứ?” Trì Giai Lệ nghiêng đầu ném một câu: “Cậu cút xa một chút cho tôi, nếu không tôi chém cậu luôn!” Trong mắt Trì Sính lộ ra cơn giận đã kìm nén, đưa tay siết chặt cổ tay Trì Giai Lệ, rút con dao khỏi tay cô ném xuống đất, tạo ra một tiếng keng. “Mày nhặt con dao lên cho tao!” Trì Giai Lệ tức giận quát. Trì Sính trầm giọng đáp: “Tôi sợ chị chém bản thân.” Sợ dao tổn thương Đâu Đâu và Quyển Quyển, Ngô Sở Úy vội nhặt lên, trước khi đem cất còn không yên tâm dặn dò hai người: “Đừng đánh nhau, đừng dọa con nít, có gì từ từ nói.” Sau đó, chuồn vào nhà bếp, sau khi cất dao thì đi tìm hai bảo bối sống kia hỏi tình hình. Trì Sính nhìn điệu bộ của Trì Giai Lệ, rất khó chịu: “Chị bị gì đấy? Hai chúng tôi bạc đãi hay ngược đãi con chị sao? Con của chị gầy đi hay bị tàn phế? Đến mức phải liều mạng vậy sao?” Trì Giai Lệ gom cơn giận trên người ném vào Trì Sính: “Mày mục ruỗng đến thế à! Cả cháu của mình cũng lừa!” “Tôi lừa tụi nó cái gì?” Trì Sính vặn lại. Trì Giai Lệ không đi lòng vòng, nói trực tiếp với Trì Sính. “Hai đứa bây làm chuyện đó trước mặt con nít, mẹ nó tụi bây còn có chút liêm sỉ nào không?” Trì Sính dù cho không có tiết tháo thì tư tưởng cũng bình thường, đương nhiên không thể nào vô sỉ đến mức độ gài con nít, cho nên lời nói của Trì Giai Lệ cũng châm lên lửa giận trong lòng Trì Sính. Ông vì hai thằng nhóc đó mà nhịn đói nhiều ngày, chị còn có mặt mũi chất vấn ông? “Sao chị biết chúng tôi làm trước mặt tụi nó?” Trì Giai Lệ xanh mặt nói: “Hai đứa nó học theo như thật.” “Sao chị biết tụi nó học theo tôi? Mà không phải là học theo hai vợ chồng chị?” Trì Giai Lệ nói chắc như đinh đóng cột: “Hai vợ chồng tao từ trước đến nay ngủ riêng với con!” Trì Sính cũng nói: “Hôm chúng tôi làm chuyện đó cũng không ngủ chung với tụi nó.” “Không thể nào.” Trì Sính híp mắt thẩm vấn Trì Giai Lệ: “Tại sao không thể?” Trì Giai Lệ còn chưa lên tiếng, Đâu Đâu và Quyển Quyển đột nhiên chạy vào, ôm đùi Trì Giai Lệ, khóc đặc biệt thương tâm và ủy khuất. “Mẹ, tụi con nghe lời, tụi con vẫn luôn ngủ chung phòng với các cậu.” “Tối hôm đó tụi con không cẩn thận ngủ mất, nhưng sau khi tỉnh lại liền lập tức đi tìm các cậu.” Quyển Quyển khóc nói: “Con sợ hai người họ phát hiện con, còn cố ý trốn sau lưng Đâu Đâu.” Đâu Đâu cũng lau nước mắt: “Mẹ, con có thể làm chứng. Mẹ đừng dẫn Quyển Quyển về, con sẽ nhớ em ấy.” Quyển Quyển sợ Trì Giai Lệ không tin, còn chạy qua lục túi của cô, lấy cặp mắt kính đen đó ra. “Mẹ, không tin mẹ đeo lên nhìn kỹ đi, nhất định có thể tìm được con!” Trì Giai Lệ vừa tức vừa đau lòng, mẹ nói này, hai đứa có thể đừng thực dụng như vậy không? Các con nói như vậy thì mẹ các con biết giấu mặt vào đâu? Còn có một người không có chỗ để giấu mặt là Ngô Sở Úy, nếu y biết lúc đó còn có hai phó đạo diễn tại hiện trường, y nhất định sẽ không nhận vai diễn đó. Trì Sính cười lạnh, ném ánh mắt chế nhạo sang Trì Giai Lệ. “Khó trách hai vợ chồng chúng tôi tránh thế nào cũng tránh không được, hóa ra là chị bảo hai đứa nó làm khách xem. Trì Giai Lệ, chị mục ruỗng như thế đó, ngay cả con của mình cũng lừa!” Lời Trì Giai Lệ mắng hắn, Trì Sính trả lại không sót một chữ, hơn nữa còn khiến cô nghẹn họng. Câu này, Trì Giai Lệ không chỉ thua mặt mũi, còn thua luôn cả lòng người. Muốn dẫn hai con đi, kết quả hai đứa toàn khóc lóc thút thít, không một đứa nào đồng ý đi với cô. “Rõ ràng mẹ nói chỉ cần tụi con ngủ chung với các cậu, thì sẽ không dẫn tụi con về.” “Hu hu hu… mẹ nói không giữ lời, mẹ gạt người.” Trì Giai Lệ hoàn toàn không bận tâm hai con giãy dụa, cưỡng chế tha ra cửa. Không phải mẹ đây muốn lừa hai dứa, mà ông ngoại của hai đứa muốn lừa hai đứa, muốn trách thì trách ông ngoại đi, là do ông ấy mục ruỗng nhất! Ngô Sở Úy đứng ở cửa, đau lòng nhìn hai đứa bé khóc nháo. Lúc Trì Giai Lệ đi ngang qua y, cố ý dừng lại một chút. Tặng cho Ngô Sở Úy mấy chữ: “Cũng có chút bản lĩnh đó.”