Yêu Phải Tình Địch
Chương 246 : Độ Cuồng Loạn Của Người Đàn Ông Ghen Tuông
Ngô Sở Úy vô thức lùi hai bước.
Đầu gối như bị búa gõ mạnh vài cái, tê dại run rẩy, vì không chống nổi thân thể mà ngã ra sau.
Tuy cuối cùng vẫn đáp lên giường lớn mềm mại, nhưng mắt vẫn nổ đom đóm.
Trì Sính thò tay vào quần Ngô Sở Úy, chạm vào nơi yếu ớt của y, nghiêng người nói một câu bên tai y.
Ngô Sở Úy đỏ mặt tía tai, đẩy Trì Sính ra liều mạng giãy dụa.
“Không được, không được, dâm đãng quá.”
Bàn tay thô sần của Trì Sính cọ lên đỉnh vật cứng của Ngô Sở Úy, giọng điệu đầy tính xâm phạm chà đạp gương mặt gần sát của Ngô Sở Úy.
“Cậu còn chê dâm đãng? Có gì dâm đãng bằng cậu chứ? Yêu cầu đơn giản như vậy cũng không đáp ứng, còn dám mang dáng vẻ lẳng lơ mặc tôi giày vò đến chọc tôi?”
Thân thể nhiều ngày chưa được tưới nhuần bị Trì Sính trêu chọc thở phì phò, mặt nóng bỏng như nham thạch, còn chưa bắt đầu đã mồ hôi đầm đìa.
“Lấy roi quất tôi, lấy sáp nhỏ tôi đều được, cần gì phải chơi cái này chứ?”
“Chính vì cậu luôn không cho tôi chơi, cho nên tôi mới muốn chơi.”
Ngô Sở Úy cố sức giãy dụa, ngặt nỗi chỗ yếu hại đều nằm trong tay Trì Sính.
Trì Sính hoàn toàn không cho phép kháng cự, thô bạo mà thành thạo hoành hành tại chỗ yếu ớt của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy rên rỉ mất khống chế, mông cọ tới cọ lui trên giường, không bao lâu đã tuyên cáo đầu hàng.
Trì Sính tạm thời thả Ngô Sở Úy ra, để y đi tắm, sau đó vào phòng sách lấy thiết bị quay chụp.
Hoàn thành tâm nguyện hạ lưu đã nhiều ngày của hắn, tự đạo tự diễn một bộ GV hàng đỉnh cho một mình hắn thưởng thức và cất giấu.
Không bao lâu, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, thân hình điển trai của Ngô Sở Úy xuất hiện trong ống kính.
Trì Sính đóng tất tần tật các vai đạo diễn, thợ quay phim, ông chú mắt kính đen.
Ống kính chậm rãi lại gần, Ngô Sở Úy không tự nhiên tránh né, muốn khóc lại muốn cười, trong lòng không ngừng rối loạn.
Vì cái quái gì tôi phải biến thái như vậy? Vì cái quái gì tôi phải thỏa mãn đủ loại yêu cầu dâm loạn hạ lưu của anh, sống cuộc sống không dám gặp người này.
“Tự giới thiệu bản thân đi.” Trì đạo diễn nói.
Ngô Sở Úy cũng đã xem không ít GV, cụ thể giới thiệu cái gì y cũng rõ ràng, bèn dứt khoát nói một đống vấn đề không quan trọng như chiều cao, cân nặng, tuổi tác.
Giọng nói thấp trầm gợi cảm của Trì Sính lại vang lên.
“Bình thường có hay làm tình không?”
Ngô Sở Úy nhìn vẻ mặt nghiêm túc làm bộ làm tịch của hắn, thật muốn tát cho một cái, mẹ nó tôi có hay làm không anh còn không biết hay sao?
“Cũng được.”
Trì Sính lại hỏi: “Lần làm tình trước là lúc nào?”
Ngô Sở Úy nghĩ nghĩ, nói: “Bốn ngày trước.”
“Hình dung một chút.”
“Hả?”
Chú Trì yêu cầu: “Hình dung giản lượt tình trạng làm tình hôm đó.”
Cái… cái này phải hình dung sao chứ? Ngô Sở Úy đỏ mặt, cố sức hỏi một câu: “Tôi có thể tránh vấn đề này không?”
“Đương nhiên không thể.”
Ngô Sở Úy nghẹn một hồi, mới rặn ra hai chữ.
“Kịch liệt.”
“Kịch liệt?” Chú Trì cười nhẹ: “Kịch liệt cỡ nào? Cậu là bên bị công sao?”
“Nếu bảo cậu chấm điểm cho tiểu công của cậu, cậu sẽ cho bao nhiêu điểm?”
Ngô Sở Úy thật muốn nói không điểm, nhưng sợ nói ra máu sẽ tung tóe màn hình, bèn thành thật đáp: “Một trăm.”
Chú Trì hưng phấn.
“Cao vậy sao? Xem ra cậu rất thỏa mãn với cuộc sống tình dục của mình?”
Ngô Sở Úy thầm nói: Không thỏa mãn đã chia tay từ sớm rồi.
Chú Trì lại hỏi: “Bộ vị mẫn cảm nhất trên người là chỗ nào?”
Ngô Sở Úy ném ánh mắt xin tha sang Trì Sính, vấn đề bùng nổ này bỏ đi được không?
Trì Sính hoàn toàn giữ thái độ chuyên nghiệp, tỏ vẻ trước đó chúng ta đã bàn xong rồi, tôi hỏi cậu cái gì cậu cũng phải trả lời.
Hơn nữa phải thành thật trả lời, không thể che giấu chút nào.
Ngô Sở Úy vốn muốn tìm một chỗ nào có thể nói được để che lấp cho qua, nhưng thợ quay phim và đạo diễn đều là bạn trai của y đó! Chỗ nào của y mẫn cảm nhất, còn có ai rõ hơi vị này không chứ?
“Sao nào? Vấn đề này rất khó trả lời sao?”
Nói xong, Trì Sính còn chỉnh màn hình gần hơn.
Ngô Sở Úy liên tục tránh né, cuối cùng thực sự tránh không được, miệng cố rặn ra hai chữ cúc hoa.
Nói xong mắc cỡ như con tôm luột, tay che mặt nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu lên.
Chú Trì kéo tay y ra, ống kính đuổi theo gương mặt đỏ bừng đó, cười nói: “Vẻ mặt đáng yêu thế này sao lại che đi?”
Ngô Sở Úy âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn, đáng yêu cái đầu anh!
Chú Trì dường như nhìn ra được y suy nghĩ cái gì, bắt đầu những thứ càng làm khó hơn.
“Vạch áo ra cho tôi xem đầu nhũ của cậu.”
Ngô Sở Úy lần chần chậm rãi kéo vạt áo lên, lộ ra đường cơ bắp tinh xảo, rãnh ngực như ẩn như hiện, kèm với nó chính là hai điểm trước ngực, dưới sự tấn công của ống kính, chúng đã hơi căng ra.
Trì Sính dùng ngón tay thô ráp trêu chọc một chút, chế giễu: “Đã hơi cứng rồi này.”
Ngô Sở Úy quay mặt đi, trong ống kính xuất hiện một lỗ tai đỏ bừng.
Trì Sính chấm chút nước miếng lên đầu ngón tay, nhẹ cọ lên đầu nhũ của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy níu lấy ra giường, cắn chặt môi không chịu phát ra tiếng, chú Trì nói đầy dụ dỗ: “Thoải mái thì kêu ra đi, không sao đâu.”
Nói xong, đặt máy quay ngắm đúng vào mặt Ngô Sở Úy, lại gần ngậm đầu nhũ của y ra sức mút.
Ngô Sở Úy lập tức thoải mái ngữa cổ, phát ra tiếng rên khó nén.
Trì Sính tăng sức ảnh hưởng dùng lưỡi linh hoạt đảo vòng trêu chọc trên đầu nhũ, Ngô Sở Úy phát ra tiếng kêu dâm đãng mê người, gương mặt vặn vẹo cố ý tránh né ống kính, nhưng lại bị Trì Sính kéo về liên tục.
Trì Sính vuốt phẳng quần lót của Ngô Sở Úy, lộ ra hình dạng mê người.
Ngón tay thô ráp không ngừng cọ ở bên mép, trêu chọc đến mức phần đỉnh không ngừng rỉ dịch ra ngoài.
“Ướt nhanh như vậy sao?” Ngữ khí trêu cợt.
Ngô Sở Úy muốn ngăn cản động tác tiếp theo của Trì Sính, lại bị cánh tay mạnh mẽ đánh về.
Không cho phép kháng cự lột quần lót của y xuống, để chỗ riêng tư lộ hẳn ra ngoài.
Trì Sính dịch ống kính qua, Ngô Sở Úy vô thức lấy tay che lại.
“Đừng che, lấy ra để tôi thưởng thức nào.”
Nói rồi, lấy tay Ngô Sở Úy ra, đầu cùng máy quay dời vào giữa hai đùi Ngô Sở Úy, đặc tả rõ nét, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng mút hạ lưu: “Thật dâm đãng nha!”
Ngô Sở Úy có thể cảm giác được đoạn video quay được sẽ có bao nhiêu cảnh không chịu nổi.
Trì Sính cưỡng ép y quỳ sấp xuống, tách mông y ra, đặc tả cao độ cho cúc hoa.
“Hồng hồng, trông có vẻ rất mê người nhỉ?”
Ngô Sở Úy vùi gương mặt nóng hổi vào giường, ngay cả ý định tự sát cũng có luôn rồi.
Chú Trì lại biến thái khảo vấn: “Chỗ này của cậu bị ông xã cậu thao rất nhiều lần đúng không?”
Ngô Sở Úy bị Trì Sính dồn không chỗ dung thân, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tối hôm đó vì cái khỉ gì mình phải gọi cú điện thoại đó? Vì cái khỉ gì tay lại thiếu đánh như vậy?
“Nói đi, bình thường ông xã cậu chơi chỗ này của cậu thế nào?”
Ngô Sở Úy khó thể mở miệng, Trì Sính liền ác liệt trêu chọc nơi yếu ớt đằng trước của y, ngón tay cọ lên cửa động mẫn cảm, khiến Ngô Sở Úy run mông trước ống kính, sụp đổ kêu: “Anh ta sẽ liếm tôi.”
Trì Sính tì lưỡi vào đó, cố ý hỏi: “Liếm thế nào?”
“Ừm… a… mạnh lên… tiến vào trong…”
Trì Sính cứ tới từng bước từng bước, ép Ngô Sở Úy kìm lòng không đậu nói đủ lời dâm đãng, làm ra đủ động tác hạ lưu không dám xem.
Cuối cùng tự trêu chọc chỗ đó của mình đến độ sung huyết bừng bừng, lại điều chỉnh ống kính ở vị trí thích hợp, chính thức vào chủ đề.
Cảnh quay kéo dài sáu tiếng, Trì Sính diễn tận tường độ điên cuồng của một người đàn ông ghen tuông.
Ban đầu, Ngô Sở Úy chỉ cảm nhận được khí thế khác xưa của Trì Sính.
Bình thường luôn thao vào chỗ sướng, muốn thao thế nào thì thao.
Hôm nay lại thao vào chỗ chết, muốn mạng thế nào thì thế ấy.
Sau đó Ngô Sở Úy giãy dụa kêu khóc như phát điên, liên tục bảo đảm sẽ không bao giờ liên lạc với Uông Trẫm nữa cũng không được tha.
Trì Sính quyết chí tính toán hết nợ cũ nợ mới, nhất định phải giải quyết triệt để.
Cuối cùng, Trì Sính rút ra khỏi người Ngô Sở Úy, lấy máy quay chỉ còn lại một chút pin.
Nhắm vào mặt Ngô Sở Úy, làm một tổng kết cuối cùng.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Ngô Sở Úy cố nâng mí mắt hỏi: “Tôi có thể nói tục không?”
Trì Sính cười dữ tợn: “Không thể.”
Ngô Sở Úy lại nhắm mắt.
“Vậy thì không có cảm giác gì.”
Trì Sính tắt máy quay, ôm Ngô Sở Úy, sự đau lòng hiện lên khóe mắt, nhưng lại nói lời cay độc không lưu tình.
“Còn dám vướng mắc với anh ta, ông chơi tàn cậu!”
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
7 chương
212 chương
29 chương
67 chương