“Hạ tiểu thư, mời ngồi.” Hạ Hân Di nhìn cô gái đoan trang đầy tự tin trước mặt, tự giễu cười một tiếng. Thua người không thua trận, tại sao cô có thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá đối thủ, thậm chí tự hạ thấp bản thân đây. Dù cô ta có nhiều điều tốt đẹp hơn, nhưng chỉ cần trái tim của Đỗ Nam Phong ở trên người cô, như vậy, cô chính là người chiến thắng. Tìm được lí do an ủi bản thân, Hạ Hân Di rất thoải mái ngồi xuống vị trí gần nhất. Không biết người đàn ông đã rời đi từ lúc nào, bây giờ chỉ có hai cô gái xinh đẹp ngồi đối diện nhau. Giống như muốn giữ một sự cao quý trong mắt đối phương, hay là sự so đo khí thế ban đầu, hai người đều không ai mở miệng. Hạ Hân Di tự nhiên gọi một li cafe sữa, vừa nhâm nhi vừa chờ đợi Kiều tiểu thư mở miệng chỉ giáo. Kiều Duy Ảnh gặp đối thủ bình tĩnh như vậy, cũng không có gì là nôn nóng hay tức giận. Chờ Hạ Hân Di đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, Kiều Duy Ảnh mới mở lời. ”Có lẽ Hạ tiểu thư cũng không muốn mất nhiều thời gian gặp tôi ở đây. Như vậy tôi sẽ nói luôn. Tôi chính là Kiều Duy Ảnh, là vị hôn thê của anh Phong. Hôm nay hẹn gặp tiểu thư ở đây, chính là muốn cô buông tha cho anh Phong.” ”Kiều tiểu thư không cho rằng chỉ ba lời nói của cô hôm nay sẽ để tôi rời bỏ anh Phong sao?” Hạ Hân Di nhấp một ngụm cafe, tủm tỉm cười nói. Tình tiết này không phải là muốn dùng tiền đè nhân, lấy thế đè người sao? Nếu như ngồi trước mặt cô hiện giờ là một vị trưởng bối, cô nhất định sẽ nghiêm túc một chút, suy xét về tương lai. Nhưng Kiều Duy Ảnh cũng chỉ là một vị hôn thê hờ mà thôi, không ảnh hưởng nhiều tới hạnh phúc sau này của cô. ”Nếu Hạ tiểu thư thấy thiệt thòi có thể báo ra một con số, dù chia tay anh Phong, cô vẫn có thể thoải mái mà sống.” Thật là hào phóng! Hạ Hân Di tự xét bản thân không có năng lực có thể tùy người ta báo ra con số như vậy. Quả nhiên, có tiền đúng là rất giỏi. ”Có lẽ Kiều tiểu thư đã quen dùng tiền giải quyết mọi việc. Nhưng tôi tin con số mà Kiều tiểu thư đáp ứng, anh Phong cũng có thể thỏa mãn tôi, thậm chí còn nhiều hơn. Như vậy, tôi cần gì bỏ một mỏ vàng để nhận lấy một giá trị ít ỏi.” Nếu là người bình thường nghe lời này chắc chắn sẽ cho rằng Hạ Hân Di là cô gái chuyên đi đào mỏ, nhưng Kiều Duy Ảnh cũng không coi là như vậy. Không nói gia cảnh của cô nàng không kém, bản thân của Hạ Hân Di cũng không chấp nhận dựa vào vẻ ngoài để đào mỏ người khác. Huống chi, Hạ Hân Di cũng là nói tình hình thực tế, nếu cô nàng gả cho Đỗ Nam Phong, tiền bạc cũng không so với cô kém, thực sự không cần để ý đến số tiền ít ỏi cô cho. Nhưng Hạ Hân Di dám nói lời này trước mặt cô, là không coi trọng cô sao, thực sự cho rằng cô ngoài tiền bạc không còn biện pháp xử lí cô ta? ”Nói như vậy tức là Hạ tiểu thư không đồng ý điều kiện của tôi. Như vậy, chúng ta cũng không có gì phải nói tiếp. Nhưng Hạ tiểu thư đừng vui mừng quá sớm, hành động của tôi hôm nay, phía sau còn có rất nhiều người ủng hộ, mà thủ đoạn của tôi đã là dịu dàng nhất.” Ý nói, cuộc gặp gỡ này có sự chấp nhận của trưởng bối hai gia đình. Nếu hôm nay, hai người họ không nói chuyện xong, sẽ còn có người khác cùng Hạ Hân Di nói chuyện, đến lúc đó, tình cảnh của Hạ Hân Di sẽ khó khăn hơn nhiều, thậm chí nguy hiểm tính mạng. Chỉ vậy là xong sao? Hạ Hân Di kinh ngạc nhìn Kiều Duy Ảnh, quả thực là rất dịu dàng. Cô còn cho rằng tất cả những tiểu thư này đều sẽ cao ngạo vứt tiền vào mặt người khác, hay khi nghe cô nói, sẽ tức giận, kích động mà uy hiếp cô chứ. Còn như lời nhắc nhở của Kiều Duy Ảnh, Hạ Hân Di cũng không để trong lòng. Phàm là những chuyện chưa biết trước, cô sẽ không linh tinh suy nghĩ, chuyện tương lai, cứ để tương lai giải quyết. Nhìn Hạ Hân Di trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin, Kiều Duy Ảnh ưu nhã nâng li cafe, che dấu nụ cười thâm sâu nơi khóe miệng. Đây mới chỉ là mở đầu thôi, nợ của cô, làm sao có thể thoải mái, vui vẻ mà sống. Thực tế chứng minh, Kiều Duy Ảnh thực sự không có ý định làm khó dễ, càng như vậy, Hạ Hân Di càng lo lắng. Mặc dù cô không quen thuộc Kiều Duy Ảnh, nhưng chỉ qua hai cuộc nói chuyện, cô cũng có thể khẳng định Kiều Duy Ảnh không giống như vẻ ngoài, nhu nhược, mềm mại. Như vậy, cô ta vì lí do gì mà buông tha cho cô? Hay đây chỉ là kế hoạch đánh lừa, muốn cô lơi lỏng cảnh giác, sau đó sẽ cho cô một kích trí mạng... Ngăn lại những suy nghĩ viển vông trong óc, Hạ Hân Di mông lung bước ra quán cafe. Qua ô cửa kính mờ nhạt, Hạ Hân Di như vẫn nhìn thấy đôi mắt trong suốt dõi theo bóng mình, trên môi là nụ cười tươi tắn, dịu dàng. ”Đó có phải là Ari không?” ”Hình như đúng rồi. Đây chính là ở cạnh trường Julila.” Bên cạnh vang lên hai giọng nói xa lạ, đánh thức Hạ Hân Di. Trước mặt cô là hai cô bé mặc đồng phục cấp ba đang ghé tai nhau, dò xét nhìn phía cô. Hạ Hân Di nhẹ cười một tiếng, cô đúng là hoảng hốt lại quên cải trang rồi, dù gì cô bây giờ cũng là người nổi tiếng. Hạ Hân Di là một ca sĩ mới nổi, trẻ tuổi, tài năng, nên rất được thế hệ trẻ yêu thích. Dù thời gian xuất đạo chưa lâu, nhưng cô đã có một số lượng fan nhất định. Từ khi được mọi người biết đến, Hạ Hân Di đều rất cẩn trọng khi bước ra ngoài, nhưng hôm nay bị Kiều Duy Ảnh làm loạn, cô đúng là quên mất chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, Kiều tiểu thư cũng là cô gái rất nhân nghĩa, đối với tình địch cũng có thể suy nghĩ chu đáo, nếu không sao lại chọn quán cafe Lala mà không chọn những nơi khác. Nói tới quán Lala, chúng ta không thể không nhắc tới trường Julila, trường học của những ngôi sao. Tuy chỉ có lịch sử 30 năm, nhưng Julila đã đưa ra công chúng nhiều thế hệ nghệ sĩ, trong đó rất nhiều người đã bước lên đỉnh cao của sân khấu. Với số lượng giáo viên là những nghệ sĩ có danh tiếng và kinh nghiệm lâu năm, Julila là ước mơ của tất cả các bạn trẻ có tham vọng được tỏa sáng trên sân khấu. Hạ Hân Di có được ngày hôm nay, khởi đầu cũng do cô là học sinh của trường Julila. Quán Lala được xây dựng bên cạnh Julila là một quán cafe do hội học sinh trong trường mở ra, chỉ tiếp đón học sinh của Julila. Để bảo vệ những minh tinh tương lai, nơi đây ngăn cấm tất cả những hành động quay phim, chụp hình hay theo đuổi thần tượng. Với sự giám sát phía sau của bốn gia tộc Đỗ, Trần, Lê, Nguyễn, nơi đây thực sự rất an toàn cho những minh tinh hiện tại và tương lai. Hạ Hân Di rất tin tưởng trình độ bảo an nơi đây, nên chuyện vừa rồi cô cùng Kiều tiểu thư nói, chắc chắn sẽ không có người thứ ba biết được. Nếu như vậy, Kiều tiểu thư cũng là học sinh của Julila sao? Một người vừa xinh đẹp lại có khí chất như vậy, nếu xuất hiện trong trường, làm sao cô có thể không biết? Nhưng nếu không phải, cô ấy làm sao có thể vào đó... Không thể hiểu hết. Hạ Hân Di liếc hai cô bé cố gắng giữ trấn tĩnh, rụt rè bước tới bên cạnh cô, nở nụ cười hiền hòa. ”Chị Ari, cho em xin chữ kí được không?” Nhìn quyển sổ tay nho nhỏ chìa ra trước mặt, Hạ Hân Di nhanh nhẹn thêm chữ kí của mình. Nhìn hai người thỏa mãn đi khỏi, cô lập tức bắt xe trở về nhà.