“Mình sai thật rồi… Tiểu Mai dù giận mình rất nhiềunhưng nàng vẫn giữ sĩ diện ình, hèn gì mấy ngày trên lớp nàng vẫn đối đãi rất bình thường. Ấy vậy mà mình không biết, cứ nghĩ nàng chấp nhặt trẻ con màđi cãi chày cãi cối … Mình lại làm nàng buồn nữa rồi! “ “Nàng nói đúng, nếu mình mà bị người khác nói dốithì mình cũng tức ghê lắm, huống hồ gì Tiểu Mai đã luôn nhường mình, giờ lại biết mình bịa đặt trắng trợn thế này thì hỏi sao nàng không giận cho được…? “ “Có khi nào sau vụ này, Tiểu Mai vì ghét quá mà bỏ mình đi luôn về Nhật không? “ Tôi giật mình dậy giữa đêm hôm khuya khoắt, khắp người toát mồ hôi lạnh, suốt từ nãy đến giờ nằm ngủ mà cứ mãi trôi lềnh bềnh trong mớ suy nghĩ đầy mâu thuẫn và ảo giác tột độ. Những câu chữ cứ như hiện rõmồn một mỗi khi tôi nhắm mắt lại, vừa tượng hình lại vừa tượng thanh. Không thể ngủ được nhưng dặn lòng rằng phải cố ngủ để mà lấy sức cho trận chung kết ngày mai, tôi đành ép mình nằm xuống nhắm mắt lại mà ngủ tiếp, gắng không nghĩ ngợi nữa. Vật vờ suốt đêm, sáng ra tôi tỉnh dậy với hai ánh mắt lờ đờ như gấu trúc, đi lêu bêu xuống nhà dưới rửa mặt rồi ngồi phịch luôn ra ghế vì trắng mắt. Vậy là đã được 5 ngày kể từ khi Tiểu Mai giận tôi, những ngày đó quả thật như bị tra tấn trong địa ngục với cực hình là nỗi nhớ nàng khôn nguôi. Dù rằng trong tuần, vào buổi sáng của những ngày đi học thì chúng tôi có gặp mặt nhau nhưng là đường ai nấy đi, tôi đến nhìn thẳng vào mắt Tiểu Mai lúc này còn khó thì nói gì đến việc cố gắng bắt chuyện với nàng nữa chứ. - Anh xuống ăn sáng đi kìa, ngủ gì mà dậy trễ vậykhông biết! – Trân dắt xe đi ngang qua. - Ừm… em đi đâu vậy? – Tôi thắc mắc. - Qua nhà chị Mai! – Bé Trân bình thản đáp rồi bỏđi một mạch. Mấy ngày gần đây thái độ của Trân trở nên lạnh nhạt với tôi, hẳn là con bé đã biết chuyện tôi bị Tiểu Mai giận, thế là chuyển sang đối xử với tôi dửng dưng chứ không vui vẻ như trước nữa. Tối hôm qua, trong lúc tôi đang ngồi đần mặt ra trên sân thượng thì Trân có nói bóng gió rằng sẽ nói giúp tôi với Tiểu Mai, quan trọng là tập trung vào trận chung kết trước mắt đã. Đúng vậy, hôm nay là chủ nhật, là ngày mà trận bóng đá chung kết trong mơ giữa hai đại kình địch 11A1 và 12A21 sẽ diễn ra vào buổi chiều. Và nếu chiến thắng trong trận đấu hôm nay thì 11A1 sẽ là đội bóng đầu tiên trong lịch sử trường Phan Bội Châu đạt được thành tích bất bại không một trận hòa nào mà bước lên ngôi vô địch. Chính vì tầm quan trọng của trận chiến một mất một còn này mà ngay từ giữa tuần, cả trường 3 khối hơn trăm lớp gần 4000 học sinh đã nôn nao chờ đợi đến ngày chủ nhật này. Đi đâu cũng nghe bàn tán xôn xao về kết quả dự đoán, về tình hình của hai đội bóng, nghiễm nhiên chính vì điều đó mà đám cầu thủ tụi tôi cũng dễ thở hơn khi mà chỉ tập trung luyện bóng và ôn thi, không phải chịu cảnh dò bài nữa do các thầy cô điều biết ý. Nhất là những giáo viên nam, thầy nào cũng hào hứng muốn được xem trận chung kết hứa hẹn nhiều hấp dẫn của các học viên trường mình. Tiêu biểu như cái hôm thằng Dũng xoắn bị thầy Địa gọi lên dò bài, dĩ nhiên là một thằng trong đội bị gọi thì cả đám đều giật mình hết hồn bởi tụi tôi đã có kim bài miễn tử rồi kia mà. Thế cho nên Dũng xoắn lúcnày như còn chưa tin được sự thật là nó đang bị gọi tên truy bài: - Em… em lên bảng hả thầy? – Dũng xoắn lắp bắp hỏilại để xác nhận sự thật phũ phàng. - Chứ sao, lớp này có mỗi em tên Dũng chứ mấy! – Thầy Địa chưng hửng. - Nhưng … em là….là…! – Nó toát mồ hôi, ấp úngnói. - Là gì? – Thầy Địa ngạc nhiên. – Em có là ai thì cũng là học sinh, lên dò bài! - Dạ không… nhưng em… em là cầu thủ mà thầy…! Thằng Dũng vừa chốt câu là cả lớp phá ra cười kinh thiên bạt địa vì câu nói củ chuối của thằng này. Nó không sai, đúng là thầy cô trong tuần này có biết ý nên hạn chế dò bài mấy đứa cầu thủ vì biết cũng đang trong mùa thi, tụi nó vừa ôn vừa tập bóng cũng mệt. Nhưng hạn chế cũng không có nghĩa là không dò bài, thằng Dũng đâu biết điều đó, nó tưởng nó luyện được “Kim chung trạo” chống lại kết các thế lực dò bài rồi nên không sợ trời cũng chẳng sợ đất, thốt ra cái câu “em là cầu thủ”. Kết quả của ngày hôm đó, thầy Địa phì cười cho nó về chỗ và miễn dò bài, nhưng cũng đưa ra một cái hẹn là nếu lớp mà đá thua thì từ giờ đến cuối học kì, ngày nào Dũng xoắn cũng sẽ bị dò bài. Thế cho nên thằng Dũng nó máu ghê lắm, luôn mồm đốc thúc anh em tập luyện, cứ như đem chuyện sinh tử nhà nó ra mà nói không bằng. - Thằng mập mày chụp đàng hoàng coi, thằng Nam sút mà mày cũng để vào là sao? - Tuấn, mày chạy cánh lẹ lên chứ cà rề cà rề vậy bây! - Luân khùng, mày lùi về hỗ trợ tao coi, muốn thủng lưới chết cả nút à? Những buổi chiều tập bóng ở bãi biển, thằng Dũng bao giờ cũng là thằng to mồm nhất, anh em biết nó đang lâm vào hiểm cảnh nên cũng cố nhịn. Nhưng tụi bàn tròn không nhịn được tình hình trước mắt là tiền vệ tổ chức duy nhất của đội, niềm hi vọng của cả lớp lại đá lơ ngơ như người mất hồn suốt mấy ngày nay: - Ê Nam, bữa giờ mày sao thế? Tập trung cái coi! - Thằng này bị vợ giận hay chửi sao đây mà? - Đâu có, thấy nó với Trúc Mai vẫn bình thường mà, chắc là đang tòm tem em nào rồi! Cười trừ cho qua chuyện rồi trở lại tập bóng, tôi có cho vàng cũng không dám gật đầu xác nhận là mình đang bị Tiểu Mai giận đúng như lời tụi nó nói, bởi như thế thì đúng là bách nhục xuyên tim. Chỉ khốn mỗi Khang mập, sau khi tôi tập trung đá trở lại thì nó phải vất vả đi lượm bóng vì tôi đá thiệt thì sút dở, mà đá lơ ngơ thì sút thần sầu như thánh. Trở lại với buổi sáng hôm nay, ăn qua quýt dĩa bánh mì trứng mà bé Trân đã để sẵn trên bàn rồi tôi lại ngồi thừ ra giữa phòng khách, lòng thẫn thờ khi nghĩ đến chiều nay sẽ là trận bóng đầu tiên mà mình không nhận được sự ủng hộ, những lời động viên từ phía Tiểu Mai. - Chiều đá banh cẩn thận nghe bây, gãy chân tay thì khổ, sắp thi học kì 2 rồi đấy! – Mẹ tôi từ trên cầu thang bước xuống dặn dò. - Dạ… không sao mà! – Tôi lắc đầu đáp. - Chút mẹ làm cơm sớm ăn cho dễ, trưa mấy giờ đi?– Mẹ tôi ân cần hỏi. - Mẹ cứ thong thả, 3 giờ chiều mới đá cơ mà! –Tôi trả lời. Thật vậy, bây giờ mới chỉ là 10 giờ sáng, còn lâu lắc đến hơn 2 giờ mới tập trung lận. Nếu là mọi khi thì sáng giờ tôi đã chạy tót sang nhà Tiểu Mai để nghe nàng dặn dò bằng ánh mắt yêu thương, rồi hai đứa cùng ăn trưa, nghỉ ngơi một chút rồi tôi sẽ lại đèo nàng đến sân bóng, vừa đi vừa nghe nàng cẩn thận nhắc nhở nào là nhớ để ý tay chân, đừng bị phạm lỗi… Thế nhưng tình hình bây giờ đã đổi khác mất rồi, chỉ còn mình tôi với tôi mà thôi. Từ lúc đó đến trưa, tôi hết đi lòng vòng trong nhà lại lôi tập sách ra học dù chẳng nhét được chữ nào vào đầu, rồi lại bật tivi lên xem, rồi lại nằm xuống nhà nghe nhạc thư giãn, rồi lại đi lòng vòng, đầu óc mông lung vô định. Đến khi xong bữa cơm trưa, khi đã được ba mẹ chào quyết thắng hết rồi thì tôi mới lên phòng xách túi đồ xuống, định bụng đạp thẳng luôn một mạch đến trường không rủ Khang mập nữa thì chợt có chuông điện thoạivang lên. - Reeng…..! Sẵn đang đứng gần đó, tiện tay tôi nhấc máy luôn: - A nô! - Là a lô, hoặc là hello, không có phải a nô! – Giọng của Uyển Nhi vang lên từ bên kia đầu dây. - Èo… vậy cũng bắt lỗi! – Tôi rụt cổ. Đúng vậy, sau cái hôm tôi kể chuyện cho Uyển Nhi nghe thì nhỏ này lại nổi hứng tuyên bố bất tử là tôi có khiếu kể chuyện, thế cho nên cứ nằng nặc bảo tôi cho số điện thoại để lúc nào rảnh mở chuyên mục “kể chuyện em nghe” cho nhỏ. Ừ thì tôi có đưa số điện thoại nhà cho Uyển Nhi, nhưng sự thật là hai đứa tôi cũng chưa có lúc nào tám chuyện điện thoại quá 5 phút, bởi lần nào tôi cũng là người chủ động dập máy trước mặc cho Uyển Nhi liên tục làu bàu bên kia. - Ông với Trúc Mai bạn gái ông làm lành chưa? – Uyển Nhi tò mò hỏi. - Chưa, mà chi? – Tôi hỏi ngược lại. - Vậy bữa nay chủ nhật, qua bắn CS quán cũ đi, xong ra biển chơi ha! – Nhỏ háo hức đề nghị. - Thôi, chiều nay lớp tui đá trận chung kết rồi, chuẩn bị đi nè! – Tôi từ chối. - Oh my god, sao không nói tui biết? Trường ông ở đâu? - Nói làm gì? Bà đi xem à? - Ừ, xem ông làm ăn thế nào? Ông học trường gì, chuyên Trần Hưng Đạo hay Phan Bội Châu? Hay Phan Chu Trinh? Lê Lợi? - Trường Phan Bội Châu… hỏi lắm thế! - Hihi, gần bên luôn, vậy tí tui đợi ông ở cổng chính nha, ông dẫn tui vô sân, cho tui cái ghế hạng nhất để ngồi chứ! - Thôi… thích xem thì tự đi, tui bận lắm! - Hứ, keo kiệt, sợ bạn gái thấy thì nói, bận bận khỉ gió. Tui tự đi cũng được, chẳng cần ông! - Ờ, thế đi đi, bye! Toan dập máy nhưng bị Uyển Nhi nói như hét qua điện thoại: - Ê ê… rồi đá xong rồi sao? Có ra biển chơi weekend hông? - Sao phải ra? – Tôi chưng hửng. - Ra chơi chứ sao! – Nhỏ nói tỉnh queo. - Tính sau, đi đây, trễ rồi! – Tôi lại toan dập máy một lần nữa. Và Uyển Nhi lại thét lên: - Ê ê… khoannnnnn!!!!! - Cái gì nữa? – Tôi đâm ra bực mình, nổi quạu cự lại. - Hì hì, đừng có giận, chúc ông chiến thắng nha. Try your best, my baby! – Nhỏ cười vô tư lự. Không hiểu sao nghe được lời chúc của nhỏ, tôi chợt cảm thấy ấm lòng, cảm giác như đã lâu rồi chưa có ai nói với tôi câu này ngoại trừ Tiểu Mai ra. - Ờ… cảm ơn bà…! – Tôi bùi ngùi đáp. - Thế nha, giờ tui đi sớm giành chỗ đây, đá thắng nhớ ra biển ăn mừng, đãi ông một bữa cực kì hoành tráng luôn! – Uyển Nhi vui vẻ nói. Cúp máy điện thoại rồi mà lòng tôi vừa ngẩn ngơ, vừa buồn bã. Ngẩn ngơ vì cái cách an ủi của Uyển Nhi thật tự nhiên và duyên dáng, buồn bã vì tại sao người tôi vừa nói chuyện qua điện thoại lại không phải là Tiểu Mai cơ chứ. Tôi chỉ cần có Tiểu Mai mà thôi…! Có nghĩ thêm cũng chẳng được gì, tôi rầu rĩ xốc lại túi xách qua ngang lưng rồi lững thững đạp xe đi. Trên đường hôm nay cũng có khá đông các học sinh cùng trường đang háo hức nối đuôi nhau phóng lên trường để giành chỗ trước trên sân bóng. Cũng phải, hôm nay là trận chung kết cơ mà, đến trễ hết chỗ lỡ đứng suốt gần 2 giờ đồng hồ thì có mà rạc cẳng. Khi tôi đến sân bóng thì chỉ còn 15 phút nữa là bắt đầu trận đấu, nhìn qua hàng rào thì tôi thấy hội bàn tròn đã có mặt đầy đủ và đang khởi động trên sân. Chầm chậm dắt xe vào bãi gửi, bất chợt tôi nhận ra Tiểu Mai cũng đang thong thả dắt xe vào, nàng đi cùng với bé Trân. Trông thấy tôi từ xa tiến lại, bé Trân hiểu ý mà quay sang nói với Tiểu Mai: - Em ra sân trước lấy chỗ, chị… ra sau nha! – Rồi con bé quay lưng đi trước, không quên lườm tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Còn lại hai đứa đứng đối diện với nhau mà không ai biết nói với ai câu nào, khoảng không im lặng quen thuộc lại trỗi lên: - ………! - …………..! Trái ngược với âm thanh ồn áo náo nhiệt đằng sân bóng, ở khu gửi xe lúc này chỉ có lác đác rất ít người qua lại và cũng đang tất tả chạy đến lối vào sân, thật yên ả và vắng lặng. Lúc nào cũng vậy, dù là đi học, ở nhà hay ra ngoài, tôi trông Tiểu Mai vẫn luôn xinh đẹp mê đắm lòng người, nổi bật hẳn lêngiữa biết bao con người. Nhưng hôm nay, chỉ đứng cách nhau vài bước chân, đưa mắt nhìn nhau mà tôi thấy vẻ đẹp ấy sao xa vời quá thể, tưởng chừng như chỉ cần tôi đưa tay chạm tới là nàng sẽ tan biến vào hư ảo mộng mơ vậy. Không biết nói gì hơn, và giờ thi đấu cũng sắp gần kề, tôi chỉ đành hít một hơi dài lấy dũng khí, và nói: - Ưm… anh… sẽ thắng… sẽ thắng…! Tôi rất muốn nói cho hết trọn câu là dùng chiến thắng lần này, đem ngôi vô địch về gọi là quà làm hòa với Tiểu Mai nhưng tại vì sao mà câu nói cứ như chực thốt ra rồi kẹt lại ở trước bờ môi, không thể nào thoát ra được. Kết quả là nói ra một câu đầy vô nghĩa, đầy bất lực. Tiểu Mai khẽ gật đầu rồi nàng lạnh lùng bước ngang qua tôi, bước chầm chậm theo lối vào sân vận động, mặc cho tôi đứng sững sờ bất động đằng sau. - “ Thôi vậy, cố mà thắng nào, chỉ có chiến thắng mới vui lên, mới làm hòa được! “ Chiến thắng chung kết, đoạt vinh quang vô địch, đem cúp kỉ niệm về làm quà tặng Tiểu Mai, sau đó sẵn niềm vui mà hi vọng sẽ làm hòa được tới nàng, tôi mang suy nghĩ đơn giản đó mà khoác áo số 10 vào thân, bước lên sân bóng. Khi tôi vừa bước vào sân thì cầu trường vốn đã náo nhiệt hết mức nay lại dậy lên thêm một đợt sóng hò reo dữ dội, dễ khiến cho bất kỳ cá nhân nào cũng phải choáng ngợp: - Tia Chớp Vàng kìa…!!! - Dzô dzô… đá hay như Ronaldo, sút ngon như Rô-bét-tô Cát-Xì-Lốt!!!! - 11A1 muôn năm, 11A1 vô địch!!!! Bốn bề khán đài hôm nay chật ních người, gần như toàn bộ học sinh và giáo viên trong trường đều tề tựu đông đủ cho trận chung kết giải bóng đá học sinh gần như là lớn nhất thành phố Phan Thiết này. Và đến tận bây giờ thì tôi lại càng hình dung ra tầm quan trọng của trận bóng này đến như thế nào khi bản thân mình đang đứng trước gần bốn ngàn con người đang vỗ tay và hò reo đầy phấn khích. Đưa mắt nhìn lên bên trên khán đài theo hướng quen thuộc, bên cạnh những biểu ngữ băng rôn cổ vũ cho cả hai đội, tôi thấy Trân và Tiểu Mai đang ngồi ở khu vực dành cho 11A1, qua chút nữa là Khả Vy cùng nhỏ Huyền với mấy thằng con trai chung lớp. Nhìn sang bên phải một tí, tôi dường như trông thấy Minh Châu, hóa ra hôm nay cô nàng cũng đi xem bóng đá. Không biết có phải do tưởng tượng hay không mà tôi thấy Minh Châu cũng như đang nhìn mình. Và một điều làm tôi thất kinh hơn cả là… Uyển Nhi, không biết con nhỏ này tài tình hay thần sầu đến mức nào, là đại nhân vật thần thánh phương nào mà lúc này đây lại đang ngồi ở hàng ghế đặc biệt dành riêng cho … đội ngũ giáo viên. Con nhỏ trông xinh xắn hẳn lên với mái tóc được buộc lại,chiếc áo phông khổ to đi kèm quần jean ôm dáng (không mặc short như mọi hôm), lúc này đang cười tíu tít tán chuyện với thầy Triều tổ trưởng tổ Anh Văn. Như có cảm ứng, Uyển Nhi tình cờ nhìn sang và trông thấy tôi đang lớ ngớ giữa sân, con nhỏ cười tươi giơ hai ngón tay biểu thị dấu Victory chiến thắng ra ngoài, đưa đôi mắt xanh đại dương nhìn tôi như ý chúc chiến thắng một lần nữa. Nhưng tôi không dám nhìn lâu hơn vì đang nuôi hi vọng biết đâu ở trên khán đài, Tiểu Mai cũng đang dõi theo mình như mọi hôm. Vậy là vội quay đi, tôi tiến lại gần các đồng đội của mình. Trông thấy tôi lững thững bước tới, Khang mập nhăn nhó: - Đã đi trễ lại còn đi chậm, khởi động lẹ đi cha, còn có vài phút nữa đó! - Tao khởi động ở nhà rồi! – Tôi nhún vai đáp. - Bữa nay không lên thăm em yêu nữa à? – Tuấnrách cười đểu, nháy mắt cà khịa. - Nó thăm rồi, thăm bằng… mắt, hé hé! – Thằng Quý chêm vào. Ở phía đối diện, tôi nhìn thấy đội hình của các tiền bối 12A21, trông ông nào ông nấy cũng đô con chà bá lửa, cảm tưởng mấy ổng mà huých vai một cái chắc tụi tôi bay ra hết biên chứ chẳng chơi. Sau lưng mấy ổnglà nguyên một lực lượng cổ động hùng hậu liên tục tung hô các biểu ngữ quen thuộc: - Dze dze, 12A21 vô địch, 11A1 vô… sản, vô viện,hô hố! - Đại ca Bảo Bư cố lên, tất cả hi vọng vào Bảo Bư…bưbư….! Không thể để lực lượng hoạt náo viên của đối phương quấy nhiễu tinh thần đội mình, Luân đội trưởng kéo cả bọn tập trung lạivới nhau. - Ok chưa anh em? Sẵn sàng chưa? Hội ý nào! – Luân khùng vỗ tay bôm bốp ra hiệu. Chụm đầu vào thành một vòng tròn, tụi tôi hội ý trước giờ G: - Nhớ nhé, trận cuối rồi đấy, bao công sức là chờngày hôm nay thôi đấy! - Bị ngu à? Phải thắng chứ, chờ ngày hôm nay màthua thì cũng vậy! - Cái thằng này ai chẳng biết, để cho nó nói! - Vẫn chiến thuật quen thuộc nhé, thằng Nam coi bậttường với thằng Quý cho chuẩn xác, thằng Tuấn dứt điểm ngon lành là được! - Ok men! - Cứ xem tụi 12A21 là con nít là xong, chả có gìphải xoắn cả, hơn 1 tuổi thôi mà! - Chính xác, anh em ok hết chưa? - Dzô, chiến thôi! – Tụi tôi đấm tay vào nhau, nhất ngôn vi định. Trông thấy trọng tài đã có mặt, Luân đội trưởng bước đến vạch vôi giữa sân để thực hiện thủ tục tung đồng xu chọn sân. Ít giây sau, nó quay trở lại: - Bên kia giao bóng trước, chuẩn bị phòng thủ phản công nào! Và đội hình 11A1 nhanh chóng được tái lập, sẵn sàng chờ đợi đợt tấn công thăm dò đầu tiên của các mũi nhọn 12A21. Không ngoài dự đoán của tôi khi chất giọng bựa nhân của tên bình luận viên trời đất kia lại vang vọng khắp sân vận động: - Vâng, chào mừng quí vị và các bạn học sinh đã đến với trận chung kết của giải bóng đá toàn trường Phan Bội Châu năm nay, trận cầu trong mơ hứa hẹn nhiều kịch tính và quyết liệt đến nghẹt thở giữa hai đội 12A21 và 11A1. Ở hiệp đấu đầu tiên thì đội 12A21 được quyền giao bóng trước và ở bêntay trái màn ảnh nhỏ của các bạn, đội 11A1 ở bên phải, tức là bên còn lại! Như được tiếp thêm cao trào của Key Voice, toàn khán đài lại hò reo tưng bừng vang dội cả một vùng trời với trống kèn tía lia. - Như chúng ta đã biết thì trong lịch sử trường mình, chưa có đội bóng nào thần đồng như 11A1 khi vào đến trận chung kết mà vẫn giữ được thành tích bất bại. Dù rằng đối thủ của họ là 12A21 cũng mạnh không kém, nhưng phải chịu một trận hòa trước đó với 12A7. Liệu rằng hôm nay, dưới sự dẫn dắt của Tia Chớp Vàng 11A1, và Bảo MaBư 12A21, ai sẽ là người quyết định thế cục đây? Chúng ta hãy cùng chờ xem nào!!!! Và trọng tài đã……! - Hoét…! – Tiếng còi của trọng tài cất lên, báo hiệu trận chung kết giải bóng đá toàn trường đã bắt đầu, kéo theo những tiếnghò reo phấn khích từ tất cả khán giả. Bầu trời hôm nay yên ả với những đám mây màu xám dày đặc đang dừng lại trên đầu những con người nhỏ bé có mặt trên sân lúc này.Từng cơn gió thổi qua mang hơi lạnh, hơi đất ẩm rất đặc trưng của những trận mưa mùa hè sắp tới, như dự báo trước cơn mưa đầu mùa sắp sửa bắt đầu nơi phố biển.Không một tia nắng nào của buổi chiều chạm được vào quả bóng tròn đang lăn đều trên sân, thay vào đó chúng bị cản lại bởi mây xám, và thần mặt trời có lẽ sẽ sớm nhường chỗ cho thần mưa, để tế phát mây dông, tùy phong khởi vũ. Và trận chung kết đã bắt đầu…!