Gần như ngay lập tức, con mèo quên cả sợ người lạ mà vừa thấy bóng đen kia vụt ra thì nó đã chồm người phóng bay qua Tiểu Mai rồi chạy dí theo bóng đen đó. - Ahh….! – Tiểu Mai thoáng giật mình, nàng nấc lên rồi lùi người lại. - Không sao..! – Tôi vội lao đến choàng tay qua vai nàng kéo lại rồi quay ngoắt sang hướng đang diễn ra màn truy đuổi của… Tom và Jerry. Trước mắt hai đứa tôi lúc này là con mèo Tom lông xám đang dí con chuột nhắt đen thui Jerry chạy trối chết. Cứ mỗi lần hai đứa nó đảo chiều chạy qua là tôi với Tiểu Mai lại mấy phen bất ngờ mà nhảy lò cò cả hai. - Chí … chí… chít…! - Ngáo… méo…..! Cứ thế, hai đứa nó đuổi nhau chạy vòng quanh nhà bếp đâu tầm khoảng ba vòng rồi con chuột khôn lanh đã phát hiện ra đường thoát, nó nhanh chóng lẩn người trườn qua khe hở nhỏ xíu chỗ nền nhà ở cánh cửa sau vườnmà chạy biến ra ngoài. Chỉ khốn mỗi ông mãnh mèo con lúc này đang hớn hở chạy như bay rượt theo, chợt phát hiện ra kẻ thù truyền kiếp của mình đã tẩu thoát ngoạn mục thì đâm ra hụt hẫng mà quên cả đạp phanh, nó lao luôn đánh uỳnh vào cánh cửa sắt dẫn ra vườn nhà: - Binh….! - Méo…..! Rồi cuộn người bật ra, lăn qua lăn lại như một cục bông gòn mà khóc ré lên đau điếng: - Ngao…mi ao… áo…..! Tôi thấy cảnh này thì quẳng luôn cả chổi trong tay mà phá ra cười sằng sặc vì sự hài trước mắt, chỉ có mỗi Tiểu Mai là rời tay tôi xuýt xoa chạy đến gần: - Ôi… ngốc quá đi…! Con mèo lúc này đang đau thấy mấy ông trời vì bị đập đầu vô cửa, nó cứ mặc nhiên để Tiểu Mai nhẹ nhàng bế lên, hãy còn kêu la thảm thiết nhưng đã yếu ớt dần: - Ngéo… méo…..! - Đau lắm không… thương ghê… chị xoa đầu nè! – Tiểu Mai nhoẻn miệng cười, nàng âu yếm xoa nhẹ đầu con mèo như chữa thương. Dường như bàn tay Tiểu Mai được trời phú cho khả năng giảm đau hay sao mà nàng chỉ vuốt ve con mèo một tí là nó đã hết đau, tuy thôi kêu la nhưng tỉnh táo trở lại thì phát hiện ra mình đang được một cô gái ẵm trên tay, nó hết ngoảnh đầu sang bên này lại ngoảnh sang bên khác mà nhìn quanh quất. Nhìn qua lại một hồi thì nhận ra mình đang lơ lửng giữa không trung, nó hoảng hốt nhận ra tình cảnh chí nguy của mình mà vội ngoe nguẩy chiếc đuôi rồi lúc lắc cái đầu tròn, trông buồn cười vô kể: - Méo…méo….! - Hi, mèo mẹ, mèo ba của cưng đâu? – Tiểu Mai cười khúc khích, nàng dịu dàng hỏi. Dĩ nhiên là con mèo không trả lời được, nó lại quay nhìn quanh quất, Tiểu Mai phì cười và khẽ véo vào má nó rồi nàng thả xuống đất: - Để cưng xuống nè, đói bụng đúng hôn? Chân vừa chạm đất, con mèo đã xoay mòng mòng định tìm chỗ trốn nhưng xung quanh rộng rãi mà lại có người khiến nó không thoát đi đâu được, đành lùi về và rúc lại ở phía góc tường, mở to mắt nhìn hai con người trước mặt đầy cảnh giác. - Hả? Sao em biết nó đói? – Tôi há hốc mồm vì chả hiểu mô tê gì sất. Không để ý đến tôi, Tiểu Mai chỉ nhún vai ý bảo đây là chuyện bình thường, nàng đứng dậy đi về phía nhà bếp, mặc tôi đang đần mặtr a ngơ ngác, hết nhìn con mèo đang co rúm lại quay sang nhìn nàng. Nhưng tìm kiếm một hồi thì Tiểu Mai lại nhíu mày thở dài: - Thôi rồi, ở nhà không có gì ăn hết! - Sao không? Cả đống trong bếp kia kìa! – Tôi chưng hửng. - Nhưng không có gì để mèo con ăn được cả….! – Nàng lắc đầu. - Là sao? Mèo thì ăn thịt chuột, không thì cho nó khúc cá kìa! – Tôi nói. Dè đâu tôi vừa chốt câu thì Tiểu Mai đã quay sang nhìn tôi rồi nàng cười… nũng nịu trông yêu kiều không chịu được, nhưng thường thì hoa hồng có gai, mỗi khi nàng đẹp hơn nét đẹp cố hữu bình thường là sẽ có chuyện chẳng lành: - Anh…!!! – Nàng phụng phịu. - Sao đây? – Tôi bắt đầu thấy có điềm, hạ giọng lạnh tanh. - Ra ngoài mua sữa bột em bé giùm em nha! – Tiểu Mai vừa thỏ thẻ vừa gõ những ngón tay chạm nhau, bằng một kiểu cách không thể nào từ chối được. - Trời đất… giỡn hả em, giờ này hơn 3 giờ rồi đó ai mà bán nữa, với lại mua sữa bột làm gì??! – Tôi thiếu điều muốn ngã lăn ra đất vì sốc. Tiểu Mai không vội giải thích, nàng chỉ cười giả lả: - Đi mà, mua giúp em đi, anh không chịu hở? - Anh… chịu thì chịu, nhưng giờ này ai mà bán? – Tôi cực chẳng đã cũng phải đồng ý. - Chỗ tạp hóa hai đứa mình mua kem hồi Noel năm trước ấy, anh bảo chỗ đó bán đến sáng luôn mà! – Nàng hấp háy mắt. - …..! Tôi ngây người ra bất động vì hổng dè Tiểu Mai vẫn còn nhớ cái tiệm tạp hóa mà tối Noel năm trước tôi chở nàng đến. Đúng thật là nhà đó bán đến sáng, nhưng… nàng nỡ lòng nào ép tôi ra ngoài giữa trời đêm lạnh giá thế này hay sao? - Uầy… ngoài đường giờ này lạnh bỏ xừ ra…! – Tôi nhăn nhó, gãi đầu gãi tai bàn lùi. - Giúp em đi mà, anh yêu? – Tiểu Mai lại giở chiêu mật ngọt chết ruồi. Và ruồi cũng chết vì mật ngọt: - Ừm… thế anh đi đây…! – Tôi thở hắt ra gật đầu miễn cưỡng đồng ý, dù rằng vẫn còn lèm bèm nhỏ xíu. – Giờ này đi mua sữa làm gì không biết? - Anh mặc áo khoác vào giữ ấm nhé! – Tiểu Mai cười vui vẻ rồi nàng lại nhón chân bước đủng đỉnh về phía con mèo đang ngơ ngác. – Hi… chá… chá… cưng đợi chút hen! Nhìn con mèo qua khóe mắt, tôi bước ra phòng khách, loay hoay mở cửa rồi sực nhớ ra, vội quay vào trong nói lớn một cách mừng rỡ với hi vọng Tiểu Mai sẽ vì thế mà đổi ý: - Lúc chiều anh qua nhà em đâu có đem áo khoác! - Vậy… anh đợi em chút! – Ngờ đâu Tiểu Mai chẳng bảo tôi thôi thế thì ở nhà đi, không có áo khoác mà ra ngoài giờ này sẽ đổ bệnh mất, nàng đi lại gần góc đàn Piano. - Này… anh không mặc áo khoác của con gái đâu nhé! – Tôi đâm hoảng. - Ai bảo anh? – Nàng hứ một tiếng. Thế rồi từ trong những chiếc móc treo gần cửa sổ, Tiểu Mai đem ra một… tấm khăn choàng cổ màu lông chuột trông khá đẹp. - Em thêu đấy, anh choàng thử xem vừa không? - Hả? Em cũng biết thêu á? – Tôi há hốc mồm ngạc nhiên. - Người ta tiểu thư danh gia vọng tộc mà anh cứ xem thường, hứ! – Tiểu Mai nguýt dài rồi nhón chân choàng luôn chiếc khăn lên cổ tôi. Chiếc khăn màu nâu nhạt vừa được đặt lên cổ mình thì tôi đã thấy một cảm giác ấm áp ngay tức thì lan tỏa, êm dịu và dễ chịu vô cùng. - Vừa y, hợp đó! – Tiểu Mai cười. - Thế… tặng anh hả? – Tôi ham hố. - Không, anh thích màu đen mà, em sẽ đan tặng anh cái khác! – Nàng lắc đầu ngay. - Uầy….! – Tôi hụt hẫng xụ mặt xuống. Và Tiểu Mai đẩy vai tôi, nàng đi cùng ra đến ngoài sân: - Nào, đi nhanh về sớm, cẩn thận nha, sữa bột em bé đó! - Ừm…! – Tôi đáp bằng điệu bộ không mấy hăng hái. Cửa ngoài được mở ra, một luồng gió lạnh của ban đêm ngay lập tức thổi đến khiến tôi dù đang có khăn choàng cổ cũng phải rùng mình ớn lạnh. Dắt xe ra ngoài, tôi quay lại dặn dò: - Em vào trong đóng cửa kĩ càng đấy, dù là nhà không có ma trộm gì …! - Hiểu rồi, do mèo cưng bắt chuột giúp em! – Tiểu Mai nhún vai đáp. Quên mất là cô bạn gái xinh đẹp này còn tài trí thông tuệ hơn cả mình, tôi có vẻ hơi thừa thãi khi định giải thích mọi sự cho nàng nghe vì hiển nhiên là Tiểu Mai đã hiểu hết tất cả mọi sự từ nãy giờ. Nhận ra mình đã cả nghĩ, tôi bèn đợi Tiểu Mai đóng cửa lại rồi mới phóng xe ra đường, thẳng hướng cầu Trần Hưng Đạo để đi… mua sữa bột em bé. Dù có đoán bậy bạ cũng phải trúng tùm lum, tôi đồ rằng cái món sữa bột em bé này là mua để cho con mèo đần kia uống rồi, vì mèo thì thích sữa mà. Chứ… tôi với Tiểu Mai đã kết hôn lập gia đình đâu mà em với chả bé, sữa với chả bột chứ. Nửa đêm nửa hôm, tôi đạp xe rời khỏi nhà Tiểu Mai mà lạnh run cầm cập dù đã có chiếc khăn choàng. Gió thổi mạnh mẽ như táp vào mặt, sương đêm thấm đẫm vào tận xương tủy. Có nằm mơ tôi cũng chẳng thể nào ngờ được là Tiểu Mai đành đoạn bảo tôi ra khỏi nhà vào thời điểm này. - Có cần tuyệt tình vậy không em? – Tôi thở dài đánh thượt, tay nắm chặt tay lái. Ngoài đường vắng hoe không một bóng người qua lại, hầu như toàn bộ nhà cửa đều đã tắt đèn say giấc nồng. Chỉ còn mỗi một thằng con trai đang cần mẫn đạp xe dưới ánh đèn vàng vọt của những trụ điện bên đường. Qua đến một ngã tư, tôi rẽ vào tiệm tạp hóa quen thuộc và gào đến khản giọng thì ông chủ hay ngủ gật mới lò dò bước ra. Sau một hồi chịu đựng bị lèm bèm và bực bội của ông chủ vì tối giờ không mua lại nhè ngay lúc này mua, tôi cuối cùng cũng đã hốt về được một lon sữa bột đúng hiệu baby dành cho em bé. - “Hừ, thế ông bác mở suốt đêm làm gì mà tới mua lúc này lại chửi cơ chứ? “- Tôi làu bàu trong bụng rồi quay xe về, không quên nhìn đồng hồ đã gần 3 giờ 30 phút. Đạp ngược lại nhà Tiểu Mai mà cứ một phút tôi lại ngáp một lần, rõ là bây giờ chả cần đếm cừu nữa thì tôi cũng đã buồn ngủ trở lại rồi. Đưa tay nhấn chuông cửa rồi lại đưa tay che miệng ngáp, đến khi Tiểu Mai bước ra mở cửa thì hai mí mắt tôi đã nặng trĩu: - Hi… cảm ơn anh nhiều! – Nàng cười tươi kéo cổng ra. - Ừm… con mèo còn đó chứ? – Tôi hỏi bâng quơ cho có, lách qua dắt xe vào. - Vẫn còn, anh yên tâm! – Tiểu Mai đáp. Yên tâm quái gì đâu, thật ra tôi hỏi vu vơ thế thôi chứ con mèo đó nó có chạy đâu tôi cũng chả quan tâm, vì tại nó mà giờ này tôi phải chịu khổ ải như này đây. Ngồi nhìn Tiểu Mai pha sữa nóng rồi chun môi thổi xuýt xoa cho nguội, tôi đồ rằng nàng chắc hẳn sẽ nhận nuôi con mèo này rồi. Và đúng là vậy: - Dĩ nhiên rồi, em sẽ nuôi nó! – Nàng trả lời không ngần ngại. - Em ở một mình, lúc đi học thì ai trông? – Tôi hỏi. - Chuyện gì cũng có thể giải quyết hết mà anh….! – Tiểu Mai nhìn tôi như năn nỉ. - Ờ… thôi, tùy em! – Tránh ánh nhìn đầy cầu khẩn của nàng, tôi vội đồng ý. Và thế là trước mắt tôi lúc này, Tiểu Mai lấy ra hai cái dĩa nhỏ, một dĩa nàng rót sữa ấm vào đó, dĩa còn lại là một khúc cá đã được băm vụn ra. - Sao nãy anh bảo em cho nó ăn cá mà lại không? – Tôi ngạc nhiên. - Anh xem nè! – Nàng cười bí ẩn. Con mèo hãy còn sợ người lạ, nó cứ đi lòng vòng trên bốn chân của mình, trông thấy Tiểu Mai đẩy dĩa sữa đến, nó lùi người lại. Nhưng không chỉ có thế, Tiểu Mai đầu tiên nhẹ nhàng đẩy sữa đến, sau đó nàng để dĩa cả gần đó tiếp theo. Thế là… - Miao…..! Đói bụng chịu không nổi, con mèo ham ăn tinh tướng cũng đã cầm chừng mà thè lưỡi vục đầu vào dĩa sữa, vừa uống vừa nhìn Tiểu Mai như muốn cảnh giác cao độ. Nhưng cứ mỗi lần nó ngước mắt nhìn là cô gái con người kia lại cười dịu dàng, vậy là nó… phê tê lê mê, nốc luôn mớ sữa trên dĩa, tiện đà bước đủng đỉnh đến dĩa cá băm và ăn ngon lành. Lúc này thì Tiểu Mai mới mỉm cười hài lòng, nàng đưa tay vuốt ve xoa đầu con mèo một cách bình thản. Con mèo không có phản ứng gì chống cự, ngược lại nó còn dụi đầu vào tay nàng như đồng ý: - Vậy đó, nó chịu em rồi, hi! – Nàng vừa cười vừa nhìn tôi. - Hồi đó em có nuôi mèo à? – Tôi ngạc nhiên không kể xiết vì tài năng.. dụ mèo của nàng. - Ừa, nhà em ở Nhật có nuôi hai con, từ lúc sang đây em đã muốn xin một con mèo để nuôi nhưng ngại! – Tiểu Mai đáp, vẫn chăm chú quan sát con mèo đang “dùng bữa”. - Hèn gì trông em rành thế! – Tôi thở hắt ra rồi nằm phịch luôn ra ghế salon. Vốn định là chờ Tiểu Mai cho con mèo ăn xong rồi đi ngủ, ấy thế mà tôi chỉ vừa chợp mắt một tí thì lăn đùng ra ngủ luôn thẳng cẳng trên ghế. Mãi đến sáng hôm sau, khi mà tôi đang say sưa kéo gỗ thì mới cảm giác như mũi mình đang bị véo: - Dậy.. dậy…! - Ựa… đứa nào… để bố ngủ…! – Tôi làu bàu chống cự. - Dậy đi học kìa…hi…! Không những không để yên tôi, trái lại kẻ phá đám kia lại còn chuyển sang vò đầu bứt tai tôi. Vậy là ta càng nhẫn nhịn thì địch càng lấn tới, tôi ngồi vụt dậy: - Tiên sư có để cho tao…..! – Rồi tôi há mồm á khẩu luôn. Bởi trước đôi mắt đang kèm nhèm của tôi lúc này là con bé Trân bụm miệng cười khúc khích một cách láu lỉnh: - Dậy đi học, muốn ngủ hở? - Chết… sao mẹ anh không gọi dậy? – Tôi hoảng hốt đứng lên, quên luôn là mình đang ở đâu. - Anh ở nhà chị Mai mà mẹ anh đâu nữa? Anh bị khùng hở? – Con bé Trân phá ra cười. Tràng cười trong trẻo của bé Trân đã mở đầu một buổi sáng đầy nắng ấm và… cực kì buồn ngủ. Khi tôi lẫn Tiểu Mai đã đồng phục chỉnh tề dắt xe ra ngoài thì bé Trân tay ôm con mèo hồi đêm qua ra tiễn đến tận cổng: - Nhớ những gì chị dặn chưa? – Tiểu Mai quay lại hỏi. - Dạ rồi mà, tí uống sữa, trưa cho nó ăn cơm rồi tắm, xong đợi chị học về chứ gì! – Trân đáp rành mạch. - Ừa, nhờ em đó! – Tiểu Mai gật đầu rồi bỏ cặp vào giỏ xe tôi. - Thầy ơi, lên học đừng ngủ gật nha, hihi! – Trân quay sang cà khịa tôi. – Ngủ gật là xấu đó, mèo con đâu có ngủ gật đâu ha! - Méo…..! - Dễ thương quá, xem lông nó trắng chưa nè, lại tròn như cục bông ấy! - Chiều nay chị em mình đi mua ít đồ cho nó hén! Trông thấy cái cảnh hai chị em thi nhau xuýt xoa con mèo là tôi đã chán ngán, nhảy phốc lên xe: - Thôi, đi học! – Rồi co chân đạp đi, mặc cho con bé Trân gọi í ới châm chọc phía sau. Dọc đường đi đến trường, tôi mới tá hỏa phát hiệnra là cả đêm qua Tiểu Mai không ngủ, nàng thức chăm con mèo kia đến sáng rồi sau đó gọi điện sang nhà tôi gọi bé Trân đến coi sóc dùm để nàng đi học. - Thế tí em ngủ gật rồi sao? – Tôi chưng hửng, cảm thấy hơi bị bất mãn. - Em chứ đâu phải anh, hi! – Tiểu Mai cười khúc khích. Thế rồi sau đó, nàng lại nhíu mày nghĩ ngợi nói: - Cung sư tử… lại rất giống nhau, tinh ranh, mà cũng lười biếng nữa…! - Em nói cái gì thế? – Tôi ngạc nhiên. Và Tiểu Mai nghiêng mái đầu nhìn tôi thỏ thẻ: - Anh nè, mình đặt tên èo cưng là Leo nghen?! - Leo? Trái dưa leo? - Không, là cung hoàng đạo sư tử ấy, L-E-O! - Lê- Ô? - Đúng rồi, vậy đi anh ha! - Ừm… tùy em! Vậy là sau hôm đó, con mèo lông trắng ú nần từ nay đã mang tên cúng cơm là Leo, vì theo lời Tiểu Mai nói là nó giống tôi ở cái khoản thông minh mà cũng hơi khờ khạo. Và tôi lại sinh nhằm trong tháng của cung hoàng đạo sư tử, thế nên… con mèo đó đã được “vinh dự “ xếp chung hàng ngũ: Hai chú mèo của chị nhà Tiểu Mai, một ông sư tử luôn bị nàng yêu thương và thao túng đủ điều, và một con… tiểu hổ luôn là cục cưng được nàng cưng chiều hết mực. Đồng thời sự xuất hiện của con mèo đần này ( tôi cho là nó đần thối ra, chả thể nào thông minh như tôi được, trông cái bản mặt mèo là khó ưa rồi) đã làm đảo lộn nhiều thứ mà trước giờ lẽ ra tôi vốn có được thì lại mất dần theo năm tháng. Và càng về sau, tôi lại càng nhận ra Leo lông trắng chính là đại kình địch không đội trời chung của mình, hai đứa sư tử và tiểu hổ luôn gầm gè lẫn nhau không có ngày nào chịu yên, nước sông luôn tát ào ào nước giếng. Tôi gọi đó là cuộc Thánh chiến không hồi kết - [ Trí Nam ] VS [ Mèo đần Leo ]!