Liền ngay sau câu nói của Tiểu Mai thì tôi phải gọi là đơ mất mấy giây mới có thể hoàn hồn: - Sao… sao tự dưng…? - Thì… chỉ là qua ngủ thôi mà, anh sao vậy? – Nàng lại còn ngạc nhiên hơn cả tôi. - Nhưng.. nhưng….! – Tôi lắp bắp. - Nhưng gì cơ? - Tiểu Mai tròn mắt nhìn tôi. Thật tình là không phải tôi có suy nghĩ đen tối gì, chỉ là nếu phải qua nhà… người yêu ngủ thì ít nhất đến tuổi này, tôi cũng lờ mờ đoán được ý nghĩa của câu nói “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén “. Dù là trước đây tôi cũng từng ngủ ở nhà Tiểu Mai một lần hồi Noel lớp 10, thêm một lần hồi Tết vừa rồi nhưng đó lại là khác, khi đó tôi với nàng chưa yêu nhau, vả lại hai đứa đi rong ngoài đường cả đêm mới về nhà, còn lần Tết thì có ba nàng ở cùng, tôi có cho vàng cũng chả hề dám có ý tưởng vọng động. Còn bây giờ tình hình đổi khác rồi, tôi với Tiểu Mai yêu cũng nói lời yêu rồi, hôn cũng hôn rồi, mà giờ còn… cô nam quả nữ ở chung một nhà đến hết đêm thì bảo sao tôi lại không khỏi suy nghĩ như vậy, dù ý nghĩ này chỉ thoáng vụt qua nhưng để lại ấn tượng mạnh. Tiểu Mai không biết điều đó, nàng hồn nhiên hỏi: - Vậy anh có qua nhà em ngủ tối nay được không? - Nhưng….! – Tôi bối rối. - Anh bị gì vậy? – Nàng gắt. Đến đây thì tôi chỉ biết gãi đầu lúng búng: - Nhưng… mình chưa đủ tuổi mà… với lại… anh giữ… giữ cũng gần 17 năm rồi…..! - Ơ…….! Và giờ thì đến lượt Tiểu Mai đỏ mặt, đôi gò má ửng hồng lên dưới nắng, và nàng đấm thùm thụp vào lưng tôi: - Anh… nghĩ bậy bạ cái gì đấy…..! - Em… em nói chứ ai trời…! – Tôi vừa chạy vừa la oai oái. Không đếm xỉa đến những lời phân trần của tôi, Tiểu Mai véo một cú mạnh thật lực vào hông tôi khiến cả lớp tôi và các khán giả trên sân đang lục tục kéo nhau ra về cũng phải nán lại mà trố mắt nhìn “Tia chớp vàng “ đang vừa chạy vừa ôm hông, gào thét thê thảm trông cực kì đau đớn. Một chốc sau, khi tôi từ chối kèo ăn mừng giữa đám bạn mà đưa Tiểu Mai về thì nàng mới kể lại tường tận lí do nàng rủ tôi qua nhà ngủ tối nay bằng một vẻ mặt giận dỗi chưa từng thấy. Hóa ra lí do khiến Tiểu Mai mất ngủ mấy hôm giờ chính là…. - Em nghĩ… bữa giờ nhà có trộm… cũng có thể là ma quỷ… hic! - HẢ? – Tôi há hốc mồm. Theo lời Tiểu Mai thì dạo gần đây, lúc ra ngoài thì nàng không biết làm sao chứ cứ ở nhà, nhất là buổi ban đêm thì thường có tiếng động lạ như có gì đó cào cấu vào thành tường ở vườn sau, khi thì lại nghe như có người trong nhà đang lấy ly tách trên bếp. Có đêm vào lúc khuya, nàng còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc ai oán, mà nàng thu hết can đảm bước ra mở hết đèn toàn nhà lên thì lại yên tĩnh như cũ không một tiếng động. - Gì.. gì mà có tiếng khóc ghê vậy? Em có nghe nhầm không? – Tôi lúc này đã thấy lạnh toát sống lưng. - Thật mà, em khó ngủ lắm, có tiếng động là giật mình thức ngay, em nghe… tiếng khóc đó cả hồi rồi mới dứt! – Tiểu Mai dè dặt đáp. - Rồi… sao nữa? – Tôi hỏi tiếp. - Thì có lúc em ra khỏi phòng mở hết đèn lên thì lại chẳng có gì, sáng ra kiểm tra trong lẫn ngoài nhà thì thấy có vài món đồ vị trí bị thay đổi. Lúc đầu em cũng nghĩ là nhà có chuột, nhưng lại chẳng có dấu vết gì như nhà bị dơ bởi động vật cả! – Nàng nhíu mày phân tích. - Ừm… căng nhỉ! – Tôi gật gù. - Mà… tệ nhất là đêm hai hôm trước, em… đang ngủ thì nghe như có gì vụt qua thật nhanh..! - Là cái gì? - Em không kịp thấy, nhưng rõ là trước khi ngủ thì em đã đóng cửa phòng rồi, vậy mà.. lúc đó cửa phòng lại bật mở ra từ hồi nào, tự dưng… thấy rèm cửa bay bay, ghê lắm.. hic! - …….! Tôi biết Tiểu Mai không nói đùa và hoàn toàn tin những gì nàng kể đều là sự thật đã xảy ra, bởi nàng dù gì cũng đã tự lập ở nhà một mình gần hai năm rồi, thì không có lí nào lại quên được những chuyện như khóa cửa nhà và cửa phòng. Giờ nàng có thái độ lo lắng pha lẫn sợ hãi như vậy cũng là điều dễ hiểu, bởi dù sao Tiểu Mai cũng là con gái, lại ở một mình thì bảo sao trải qua những chuyện kì lạ hôm giờ lại có thể bình tâm cho được. Hai đứa ngồi ở phòng khách im lặng một hồi lâu, thỉnh thoảng Tiểu Mai lại châm trà cho tôi trong lúc tôi đang nhíu mày suy nghĩ. - Mà sao em không kể với gia đình cô Ba? Biết đâu sẽ giúp được! - Không… kể thì cũng được, nhưng em sợ mọi người biết em như vậy, rồi lại nghĩ là em ở nhà một mình họ không yên tâm, chuyện mà đến tai mẹ em thì mệt lắm. Thể nào mẹ cũng… bắt em về Nhật lại cho xem! - Tiểu Mai thở dài đáp. - Ừ… thế thôi đừng kể! – Tôi phát hoảng khi nghe nàng bảo rằng sẽ bị mẹ bắt về nhà. - ……….! - Chà… vậy những hôm giờ, em thấy những điều gì là bất thường nhất? - Ưm… đầu tiên là dưới bếp có tiếng động lạ như có người lấy nước uống, sau đó là có tiếng khóc… rồi như trong phòng tắm… tự dưng nước chảy…! - Uầy….. mà đồ đạc thì không mất mát gì? - Ừa, nhưng có vài thứ bị xáo trộn! - Đồ đạc không mất, mà bị di chuyển qua lại thì không thể là trộm được! - Vậy thì là gì? Giật mình liên tưởng đến những bộ phim kinh dị mà tôi từng xem thì càng nghĩ đến đâu, tôi lại càng lạnh gáy đến đấy: - Nếu đã không có ai đột nhập vào được nhà em, mà đồ đạc lại tự di chuyển, cửa phòng tự mở rồi… vòi nước tự bật thì….! Tôi vừa nói đến đây là Tiểu Mai đã lắc đầu nguầy nguậy: - Thôi anh… ghê quá! - Mà đúng không? Lại còn cả tiếng khóc nữa…..! Tiểu Mai không nhận ra lúc này tôi lúc này đã tim đập chân run, nàng thơ ngây hỏi: - Nhưng anh… đâu có sợ ma, đúng không? - Ai bảo em vậy? – Tôi chưng hửng. - Thì hồi đi cắm trại, anh chả nói thế là gì! – Nàng tròn mắt ngạc nhiên. Bỏ xừ, đúng là hồi cắm trại tôi có làm màu dóc tổ với Tiểu Mai rằng tôi không sợ ma quỷ gì thật… ủa mà đúng rồi, tôi nào giờ có tin vào ba cái chuyện tầm phào nhảm nhí này đâu. Từ nhỏ đến lớn tôi là tôi gan lớn bằng trời, luôn tự cho trời lớn đất lớn không bằng ta lớn thì nói gì đến ma quỷ. Nhưng đó là một chuyện khác, hay nói trắng ra là… tôi chưa gặp ma bao giờ, cũng không có sợ hãi khi xem phim ma, đó là vấn đề về nhận thức. Còn lúc này chính Tiểu Mai đã liệt kê ra hàng loạt các chi tiết rùng rợn này thì bảo sao tôi lại không lạnh gáy cho được. Nhưng trót đâm lao phải theo lao, tôi mạnh miệng nói cứng: - Dĩ nhiên rồi, anh làm gì sợ ba cái thứ đó, mà trên đời cũng chẳng có ma quỷ cho em sợ đâu! - Thôi… anh đừng chắc chắn dữ vậy, ma quỷ là chuyện khoa học chưa kiểm chứng được! - Tiểu Mai rùng mình. - Hừ, ma cỏ gì, chỉ là con người thôi! – Tôi vụt đứng dậy, định bụng sẽ đi một vòng quan sát hết khắp nhà Tiểu Mai. Nhưng tôi không ngờ câu nói này của tôi là phản tác dụng, bởi bảo rằng không có ma thì chả khác nào khẳng định hôm giờ nhà Tiểu Mai có trộm. - Vậy… là nhà em có trộm à? – Nàng ôm tay thảng thốt. - Chưa… chưa biết được, không sao đâu, giờ đi một vòng quanh nhà, xem lại cửa nẻo, kiểm tra hết các ngóc ngách đã. Nếu có trộm thật sự thì nó đã rinh hết đồ nhà em đi từ hồi nào rồi, chắc không có trộm đâu! – Tôi trấn an Tiểu Mai. Và… lời an ủi của tôi lại phản tác dụng thêm một lần nữa. - Vậy… vậy là có ma hở? Tôi đờ người ra mất vài giây rồi bưng mặt kêu lên: - Không có ma, cũng chả có trộm gì sất đâu, trời ạ! - Vậy chứ… có gì? - Tiểu Mai thấp thỏm. - Có gì thì giờ kiểm tra mới biết được! – Tôi nhún vai đáp. Nhà Tiểu Mai là một căn nhà nằm biệt lập với các nhà hàng xóm chung quanh, bởi không biết vì sao mà hai bên trái phải nhà nàng là hai khu đất trống, rồi mới đến các nhà khác. Được xây theo kiến trúc Tây phương nhưng lại bài trí theo phong cách Nhật Bản khiến ai bước vào nhà nàng cũng đều có một cảm giác thanh nhã mà ấm áp. Một phòng khách, nhà bếp cũng là phòng ăn, cạnh nhà bếp có một phòng tắm nhỏ, sau đó bước lên lầu một là có 3 phòng ngủ, phòng của Tiểu Mai ở giữa hai phòng trống còn lại, và đối diện là một phòng tắm nữa, kế đó là cầu thang dẫn lên tầng thượng. Nhưng theo lời Tiểu Mai thì nàng rất ít khi lên tầng thượng, chỉ trừ khi những lúc trời đêm đầy sao thì nàng mới lên đó ngắm cho thư thả, dù là ít lên nhưng nàng vẫn thường xuyên dọn dẹp trên đó, có cả những chậu hoa nhỏ được đặt trên đấy. Đầu tiên, tôi kiểm tra nhà bếp trước, dạo một vòng thì chả có gì đáng khả nghi, vì chỉ có tủ lạnh, bàn ăn với phần nhà được thiết kế làm bếp. - Trước khi đi ngủ, em có đóng cửa sổ dưới này không? – Tôi thắc mắc. - Dạo trước thì không, nhưng hôm giờ thì có! - Tiểu Mai trả lời. Đưa mắt quan sát một hồi, tôi nhận thấy nhà bếp sát với vườn sau của nhà, đứng từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy được một khoảng vườn nhỏ rợp cỏ xanh mát, theo lối đi mà dẫn ra tận đằng trước sân nhà nơi có hồ cá non bộ. - Còn ô cửa kính nhỏ này thì sao? – Tôi chỉ tay về phía ô cửa vuông nhỏ ở phía trên tủ bếp. - Để ánh nắng vào cho thoáng bếp ấy! – Nàng đáp. - Ô cửa này thì em có đóng lại không? – Tôi lại hỏi. - Không, ô cửa này nhỏ xíu, ai mà chui lọt được chứ! - Tiểu Mai lắc đầu. Quả thật vậy, ô cửa vuông chỉ vừa cỡ ột đứa bé sơ sinh lọt qua thì họa may, chứ người trưởng thành thì không cách nào qua nổi, mà thò tay vào để mở khóa thì lại càng không thể do ô cửa ở trên cao nếu đứng từ bên ngoài. - Okie, nhà bếp clear! – Tôi gật đầu. - Ghê hôn, tiếng Anh luôn! - Tiểu Mai tủm tỉm. - Chứ sao, anh mà! – Tôi phổng mũi. - Nhưng nửa nạc nửa mỡ, ai đời lại “nhà bếp clear “! – Nàng nói rồi cười khúc khích. Ngớ người nhận ra là mình bị hớ, tôi đành nín mặt làm thinh mà bước thẳng lên lầu tiếp tục cuộc “điều tra “ của mình. - Nhà có mình em ở mà chi đến 3 phòng ngủ dữ vậy? – Tôi sửng sốt. - Thì phòng hờ khi có khách, với lại thỉnh thoảng ba em cũng về mà! - Tiểu Mai trả lời. - Vậy… ngày nào cũng dọn phòng hết à? – Tôi ngẩn người ra. - Ừa! – Nàng gật đầu. - Trời, sao em siêng quá vậy? - Thì ở nhà có mỗi mình, không làm việc thì làm gì! Đầu tiên, tôi kiểm tra hai phòng ngủ còn trống, sau một hồi quan sát thì cũng không có gì đặc biệt, chăn màn và vật dụng trong hai phòng này đều sạch sẽ vì được Tiểu Mai quét dọn hàng ngày. Mỗi phòng đều có cửa sổ nhìn ra bên ngoài, và căn phòng mà tôi đang đứng thì nhìn thẳng ra cổng trước ở dưới nhà. - Hồi đó em nhìn anh cười cười là đứng đây đúng không? – Tôi hỏi, đưa tay với lấy hàng hoa sữa gần ngay trước mắt đang chìa vào cửa sổ. - Ừa, sao thế? – Nàng hỏi lại. - Không có gì, tối nay cứ đóng cửa sổ phòng này lại hết đi! – Tôi lắc đầu đáp. - Nhưng… tối nay anh ngủ phòng này mà, mở ra cho thoáng! - Tiểu Mai ngạc nhiên. - Phòng có máy điều hòa mà, đúng không? - Ừa, phòng nào cũng có cả! - Vậy được rồi, giờ anh với em tạm thời đóng hết tất cả các cửa sổ lại cho chắc ăn, rồi bật điều hòa lên là được! - Nhưng… cửa sổ nào cũng đều có khung cửa mà, dù có mở cũng đâu ai chui vào được? - Hơ, tụi nó đu dây vào đó, em muốn có ai đó nhìn chằm chằm em lúc ngủ hay sao? - Ừ… ừ… để em đóng lại! Phòng tắm đối diện phòng ngủ Tiểu Mai cũng không có gì đáng xem, giờ chỉ còn một mình phòng ngủ của nàng là tôi chưa vào. - Sao thế? Tránh ra anh còn vô thám thính chứ! – Tôi ngạc nhiên khi thấy nàng cứ đứng tần ngần trước cửa mà không chịu bước vào. - Thôi… phòng em không có gì đâu mà! - Tiểu Mai thoáng đỏ mặt. - Thì….. ừ, thôi vậy, đóng cửa sổ phòng em lại đi! – Tôi thở hắt ra, cũng tự biết là con trai mà bước vào phòng riêng của con gái thì đúng là kỳ cục thật. Nhưng khi tôi vừa định quay ra thì mới phát hiện một điều làm cả hai điếng người: - Ơ… cái tay vặn cửa phòng em sao lỏng vậy nè? - Em… thấy bình thường mà! - Đây nè, khóa trái là nó tự bật ra, thấy chưa, chỉ cần đẩy nhẹ là ai cũng có thể bước vào phòng em hết, trong khi em còn nghĩ là đã khóa rồi! Đến đây thì Tiểu Mai rùng mình, nàng hơi run run mà nói: - Vậy… vậy là nó bị hỏng rồi hở anh? - Chứ còn sao nữa, để gọi người đến sửa liền còn kịp! - Nhưng giờ… chiều tối mất rồi, ai mà còn làm nữa?! Đúng là đã chiều tối thật, tôi giật mình nhìn ra bên ngoài thì thấy mặt trời đã lặn tự khi nào, nhường chỗ àn đêm phủ xuống cả khu phố. Cũng đúng, tính từ lúc trận bóng kết thúc là hơn 5 giờ rồi kia mà. Đưa tay nhìn đồng hồ đã là 6 giờ hơn, tôi vội nói với Tiểu Mai: - Vậy thôi để hôm khác thay khóa, tạm ổn rồi đó, giờ anh về nhà tắm rửa đã, em nhớ khóa cửa cẩn thận đấy! - Rồi… mấy giờ anh qua? - Tiểu Mai thắc mắc. - Chắc khoảng 9 giờ hơn một chút! – Tôi lẩm nhẩm ước chừng. - Mà… có chắc là mẹ anh sẽ đồng ý không? – Nàng dè dặt hỏi. - Không lo, anh có cách rồi! – Tôi nhún vai đáp tỉnh bơ. Dắt xe ra khỏi cổng, tôi còn ngoái đầu lại dặn dò cẩn thận: - Nhớ là sau khi anh về, em phải đóng cửa cẩn thận lại đấy, cửa sổ cũng đừng mở ra, dù kiểm tra một lượt rồi nhưng cẩn tắc vô áy náy, hiểu không? - Dạ, hì! - Tiểu Mai cười tươi gật đầu. Đạp xe về nhà, trong đầu tôi thầm nghĩ biết bao nhiêu lí do khả dĩ có thể được mẹ chấp nhận ột buổi tối qua đêm tại nhà người khác, cuối cùng tôi chọn sách lược… cầu cứu Khang mập. Tối hôm ấy, trên đường về do mải nghĩ mà tôi không nhận ra bầu trời đang nổi gió như báo hiệu sắp có một cơn mưa đầu mùa, cứ thổi phần phật qua những người đi đường, mang hơi lạnh rất đặc trưng của những con gió mùa mưa nơi phố biển.