Có một sự thật mà nói, đó là các cầu thủ bóng đá nổi tiếng trên thế giới thì dù có tài giỏi siêu đẳng đến mức nào đi nữa, có đón nhận được sự ủng hộ từ các fan hâm mộ đến bao nhiêu đi nữa thì họ vẫn phải chịu sự quản lí của câu lạc bộ. Và tôi cũng vậy, tuy không thể nào được liệt vào hạng danh thủ bóng đá thế giới, nhưng ít ra ở trường tôi đang học thì đến hôm nay tôi cũng đã gọi là có chút tiếng tăm. Và dù cho tôi có nổi tiếng bởi đôi chân kĩ thuật của mình thì tôi cũng vẫn phải… chịu thúc thủ trước thầy cô giáo bộ môn. Vâng, sự thật mà tôi đang muốn nói đến chính là dù ở trên sân bóng, tôi có đưa 11A1 liên tục giữ vững thành tích bất bại, giành hết chiến thắng này đến chiến thắng khác, đường hoàng bước vào trận bán kết vào chủ nhật tuần này thì tôi vẫn phải… đi học. Đi học ở đây tức là đến trường vẫn phải bị dò bài, phải làm kiểm tra 15 phút hoặc một tiết, và về nhà vẫn phải ôn bài, chết là chết ở chỗ đó. Bởi lẽ tuần vừa rồi, phần vì bị sốc sau khi Sơn đen ra đi vĩnh viễn, phần vì phải tập trung đá bóng bởi lớp tôi đã tiến rất sâu vào giải, nên tôi có hơi lơ là chuyện học hành. Và điều này dẫn đến hậu quả là sau trận tứ kết toàn thắng vừa rồi, thì tôi đã có vài ngày lao đao khốn khổ với cái danh hiệu “Tia chớp vàng “ của mình. Cũng cần nói sơ qua một chút về cái danh hiệu mới được đặt này của tôi, đầu đuôi là do sau cú đột phá dẫn bóng đơn độc từ giữa sân, xuyên thủng hàng hậu vệ đối phương và một mình một bóng đối mặt với thủ môn, sau đó tôi tung cú sút trái phá đầu tiên trong đời của mình để ghi bàn thắng quyết định đưa 11A1 tiến vào bán kết. Thì chỉ một ngày sau, không biết là do ai đầu têu mà hầu hết mọi người trong trường đều biết rằng đội bóng 11A1 có một tiền vệ tổ chức, một trung phong mặc áo số 10 với biệt danh “Tia chớp vàng “. Khỏi phải nói tôi ngạc nhiên đến cỡ nào, bởi lẽ tôi biết “Tia chớp vàng “ là biệt danh của một nhân vật trong truyện Naruto của manga Nhật Bản, nhân vật đó chính là Hokage đệ tứ của làng Lá, đồng thời cũng là cha của Uzumaki Naruto, nhân vật chính của truyện. Với tuyệt kỹ “Thuấn thân “ tức là dịch chuyển tức thời của mình, Hokage đệ tứ đã được các làng khác trong giới ninja mệnh danh là “Tia chớp vàng của làng Lá “. Tức cười ở chỗ là tôi chẳng biết cái biệt danh “Tia chớp vàng “ hàm ý tốc độ siêu nhanh này có liên quan quái gì đến những pha đi bóng kĩ thuật của mình hay không, ấy vậy mà thiên hạ lại gọi tôi ầm ầm bằng cái biệt danh này, đến cả tụi trong hội bàn tròn cũng tung hứng loạn cả lên: - Quá dữ, xin chào thánh ‘’Tia chớp vàng “! – Dũng xoắn cười hềnh hệch khi thấy tôi lò dò xách cặp bước vào lớp. - Con khỉ, bớt nói nhảm đi! – Tôi hừ mũi khó chịu. - Hê hê, mày phải biết được khán giả đặt biệt danh là đâu có dễ mậy, phải tận hưởng chớ! - Thằng Chiến chạy tới khoác vai tôi cố ý nói lớn cho cả lớp nghe. - Chẳng biết trận sau thằng Nam có dịch chuyển tức thời vô trong khung thành đội kia đứng luôn cho tụi mình đỡ vả không nhỉ, he he!! – Khang mập đập bàn cười phá lên. - Là sao? – Luân khùng ngẩng mặt lên thắc mắc. - Mày dốt, nếu thằng Nam mà đang có bóng trong chân, sau đó nó dịch chuyển tức thời vô trong khung thành bên kia là ghi bàn cái một rồi, dám một trận mình ăn đến 100 quả ấy chứ, hề hề! – Dũng xoắn vừa ôm bụng cười vừa giải thích. Luân khùng chợt nhận ra là đám bạn mình đang nói nhảm, nó phì cười rồi đứng dậy: - Tào lao, tao đi lấy sổ đầu bài đây! Thằng Luân vừa đi là Tuấn rách đã nhảy xổ vào tham chiến: - Nếu thằng Nam là tia chớp vàng thì chắc tao là… luồng sét bạc, hê hê, tao cũng đâu có thua gì nó mà sao không thấy ai đặt biệt danh cho tao vậy ta? - Mày mà là luồng sét bạc thì chắc tao là… siêu nhân xanh lá quá! - Thằng Quý thè lưỡi. Và cuộc nói chuyện đang từ chọc tôi đã dần lan sang vấn đề tự mình đặt biệt danh ình của hội bàn tròn, và không ngừng diễn tiến theo chiều hướng nhảm nhí: - Mày là siêu nhân xanh lá hả? Làm cầu thủ thôi mà, cần gì siêu nhân? – Khang mập nheo mắt hỏi thằng Quý. - Hê hê, tao sẽ có thể đứng lên để bảo vệ hòa bình, bênh vực chính nghĩa cho thế giới! - Thằng Quý vỗ ngực tự hào. Nhận thấy cần phải kết thúc cuộc nói chuyện tầm xàm bá láp này, tôi bèn đứng dậy bước ra ngoài thì bị Khang mập gọi giật lại: - Tia chớp vàng đi đâu đó? - Phải rồi, đang bàn chuyện bênh vực hòa bình cho trái đất mà bây, đứng lại cho siêu nhân xanh lá hỏi cái coi! - Thằng Quý trợn mắt. - Mày mà đi là luồng sét bạc phóng sét oánh mày đen thui đó! - Tuấn rách phụ họa. - Tao… đi phá hủy ngân hà hệ, tiêu diệt ngũ đại hành tinh! – Nói rồi tôi vội lỉnh ra ngoài hành lang ngay khi tụi Khang mập nổ ra một tràng cười khủng khiếp. Sáng sớm hôm nay bầu trời bỗng dưng se lạnh bất ngờ, tôi đứng ngoài hành lang khẽ vươn vai hít một hơi dài để tận hưởng bầu không khí trong lành sớm nay. Đang thừ người ra quan sát phía dưới sân có vài đứa A2 đá cầu ở dưới thì tôi chợt nhớ ra cú rách quần kinh điển của thằng Tuấn, liền phì cười vì kỉ niệm khó nhớ này. - Anh cười gì vậy? - Tiểu Mai đã đứng ở cạnh tôi từ lúc nào không hay, nàng quay sang hỏi. - À… thì thấy tụi kia đá cầu ở dưới, anh nhớ cái hồi thằng Tuấn cũng vậy! – Tôi giải thích. - Vậy thì có gì mà cười? – Nàng ngạc nhiên. - Trời, em không nhớ sau đó nó bị rách quần, rồi anh chở nó về à? – Tôi nhắc lại. Tiểu Mai phì cười, nàng đập vai tôi: - Hi, chuyện đó có gì mà nhớ dai dữ vậy? - Nhớ sao không, nhờ vậy mà em mới giữ cặp giùm anh, rồi… sau đó anh mới có cơ hội đưa nàng về dinh chứ, he he! – Tôi tủm tỉm cười. Thoáng đỏ mặt, Tiểu Mai bĩu môi: - Anh phải biết là vinh dự lắm mới được em giữ cặp dùm đó nghen! - Chà, ghê vậy sao ta? – Tôi vờ ngạc nhiên. - Chứ sao, có biết bao nhiêu người mong được em đứng đợi đó ha, nên anh đừng có tưởng bở! – Nàng hấp háy mắt nhìn tôi tinh quái. - Kệ chớ, dù gì thì em cũng đợi anh rồi, hóa ra là… he he, em tán tỉnh anh trước! – Tôi cười nham hiểm. Tiểu Mai thoáng bối rối, đôi gò má của nàng ửng hồng dưới nắng, vội đan tay vào nhau: - Vô duyên, hôm đó… sợ anh mất cặp thôi mà! - Hê hê, mất thế nào được, thằng Khang thể nào nó chả đem về dùm anh chứ! – Tôi gục gặc đầu nhìn Tiểu Mai đang lúng túng mà đâm ra khoái chí quá thể. - Hứ, thế ai lẽo đẽo theo em cả tháng trời, tối nào cũng chạy qua đi dạo? Anh nói lại đi nha, là ai tán tỉnh ai chứ, hứ! Nguýt tôi liên tục hai lần, Tiểu Mai quay đi bỏ vào lớp trước, để lại một mình tôi đang ngẩn ngơ trong… hạnh phúc, chứ còn sao nữa, mới sáng sớm ra đã được giỡn với người đẹp là ngất ngây quá rồi. Và tôi có lẽ sẽ mãi nghệch mặt ra vì đê mê nếu sau đó, thằng Khang mập không chường cái mặt múp míp của nó ra trước mắt tôi: - Cười gì đó mày? Vô lớp rồi kìa! - Tiên… tiên sư nhà mày, bố đang phê, mất cả hứng! – Tôi nhăn mặt phát quạu, hậm hực đi luôn vào lớp trước vẻ mặt đần thối ra của nó. Về đến chỗ ngồi, tôi vẫn cười tái tê vì niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng lúc nào cũng tươi mới mà Tiểu Mai vừa mang lại mà không hay biết rằng mình sắp lâm vào bể khổ vô nhai. Bởi vì các thầy cô yêu quý đã chứng mình cho tôi một điều rằng, không phải là cầu thủ tài năng thì sẽ luôn là một học sinh giỏi giang, và đó là những ngày mà “Tia chớp vàng “ liên tục bị triệu hồi lên bảng phong thần. Mở màn là cô chủ nhiệm dạy văn, không biết là cô có thương tôi là thằng học trò đang đem vinh quang cho lớp mà cô đang chủ nhiệm hay không, chỉ biết là cô thiết diện vô tư hệt như Bao thanh thiên, hùng hồn gọi tên tôi ngay giữa lớp: - Trí Nam, lên bảng! Cái đệch gì vậy trời…….! Tôi gần như thót tim ngay khi mình vừa bị gọi tên, bởi lẽ từ mấy bữa giờ, có lẽ là do hên quá hay sao mà liên tục cả tháng tôi chả hề bị gọi lên bảng, thành ra tôi đã hình thành một suy nghĩ là hình như thầy cô nào cũng biết tôi… đang bận đá bóng nên không có truy bài tôi. Đã vậy Tiểu Mai cũng chẳng hề hỏi gì chuyện học hành của tôi như dạo trước, thế nên tôi lại càng vững dạ hơn nữa, dù rằng việc học của tôi thì mắc gì Tiểu Mai phải lo cơ chứ. Vì vậy mà sáng nay vừa bị gọi tên, tôi đã ngẩng mặt lên mà dỏng tai nghe lại như chưa thể tin tào mắt mình, à quên, là tin vào tai mình: - Cô… cô gọi em hở? - Chứ ai nữa? Lớp này có mình em tên Trí Nam chứ mấy! – Cô Thảo ngạc nhiên. - Dạ…dạ….! Run cầm cập lấy vở trong hộc bàn ra, tôi lảo đảo bước đi giữa lớp với tư thế xiêu vẹo mà ai nhìn vào cũng biết là thằng này không có học bài. - Em có ôn bài không đấy? – Cô Thảo hỏi tôi. - Dạ… có…! Thế đấy, không đứa học sinh nào được hỏi có học bài chưa mà lại trả lời là chưa cả, đặc biệt là với những đứa nào cứng đầu cứng cổ, hình như câu tục ngữ “Còn nước còn tát “ của dân gian đã được các thầy cô cấp II dạy quá tốt thế nên luôn thấm sâu vào đầu học sinh. Vậy nên tôi cũng vậy, gật đầu thừa nhận là mình có học bài nhưng thực chất chả có chữ nào trong bụng. Trông cái bộ của tôi thì cô Thảo cũng thoáng nghi ngờ rồi, nhưng do tôi mạnh mồm nói cứng nên cô cũng tiếp tục truy bài, nhìn sơ qua vở ghi bài của tôi, cô hắng giọng hỏi: - Vậy giờ em phân tích cho cô hai câu thơ này của Tố Hữu! - Dạ…! – Tôi lại càng run như cầy sấy, bởi gì chứ môn Văn thì tôi dốt vô cùng. - “Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lí chói qua tim. “ Em hãy phân tích hai câu thơ này cho cô! – Cô Thảo ra đề. Bỏ xừ rồi, tiết trước tôi có nghe giảng quái gì về bài thơ này đâu vì đầu óc còn đang lơ ngơ láo ngáo, nhưng đã lỡ đâm lao thì đành theo lao. Vậy là trước ánh mắt chờ đợi của cả lớp, ánh nhìn động viên của Tiểu Mai, tôi nhíu mày suy nghĩ vài giây rồi mở mồm chém gió: - Dạ… đây là bài thơ của Tố Hữu, mục đích chính của ông là miêu tả về mùa hè nắng nóng! - Sao lại là mùa hè? – Cô chủ nhiệm ngạc nhiên. Thấy cô có vẻ tò mò với câu trả lời vừa rồi, tôi lại càng đâm chột dạ, và lại càng lo hơn khi dưới lớp đã bắt đầu có đứa bụm miệng như sắp phá ra cười đến nơi. Và thậm chí tôi lại càng sôi gan hơn khi thấy trên mặt của Dũng xoắn như có ý là bí kíp da lông móng sừng sắp được tái lập vậy, thế là tôi vung tay thao thao bất tuyệt luôn một tràng dài: - Dạ, tại vì câu thơ trên cho thấy từ khi mùa hạ đến thì ánh nắng bừng lên trên mặt ông, mặt trời đã tỏa sáng vào ông. Hơn nữa, hai câu thơ trên còn miêu tả rất sâu sắc cái nắng nóng của mùa hè, nóng đến nỗi mà nóng từ ngoài vô trong, từ trên mặt của Tố Hữu cho đến tận vào tim ông. Đó chính là lí do ông nói mặt trời chói qua tim! - Mặt trời chân lí cơ mà? – Cô Thảo nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ lùng nhất hành tinh. - Thì đó, ý của em là… à không, ý của Tố Hữu là ông đã phát hiện ra một chân lí của riêng bản thân ông, đó là mỗi khi mùa hè đến thì ngoài ánh nắng bừng lên trên khuôn mặt, ông còn cảm thấy cực kì nóng bức khi cái nắng mùa hè đang chiếu thẳng vào tim ông. Tóm lại……..! Đến đây thì tôi đã bắt đầu run rẩy, nói năng loạn xạ khi thấy tụi bạn trong lớp mặt mũi đứa nào đứa nấy nhìn là biết chuẩn bị cười tung quần, nhưng cũng ráng phải cắn môi chịu đựng. Và khi tôi chốt hạ bài phân tích kinh điển của mình: - Tóm lại… hai câu thơ trên ý nói trời đất bốn mùa đều có chân lí riêng của nó, đặc biệt vào mùa hè thì sẽ làm con người… nóng từ ngoài vô trong…..! Thì cả lớp phá ra cười sằng sặc, cười lăn bò càng vang dội khắp dãy hành lang, một trận cười khủng khiếp nhất kể từ khi cô Thảo nhận lớp A1 đến nay. - Ối mẹ ơi là tía ơi… xin lỗi con chịu không nổi! - Ha ha ha…. ặc ặc…hu hức…ha ha….! Tiếng cười sằng sặc pha lẫn tiếng xuýt xoa ôm bụng vì đau, tiếng khóc than vì cười ra nước mắt của tụi bạn đã khiến tôi cứng đờ cả người, chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất mà chịu trận. - Thánh ới…. sau On your mark tuyệt kỹ là đến Da lông móng sừng bí kíp, và giờ đến… Từ ngoài vô trong chân lí… ối làng ơi là nước ơi….! – Dũng xoắn rú lên rồi đập bàn cười chảy cả nước dãi, trông khiếp đảm vô cùng. - Này thì “Tia chớp vàng “ thần thánh… hé hé…! - Tuấn rách cười rung cả người. Không dám ngước mặt lên nhìn ai, tôi chỉ ước gì cho dưới chân mình là một cái hố để mà rớt tõm xuống đó chết quách cho đỡ nhục, còn hơn là cứ đứng yên làm trò cười cho cả lớp. Và tệ hại hơn nữa là tôi lại càng không dám ngẩng mặt lên nhìn Tiểu Mai lấy một lần, bởi vì thằng Quý còn chơi ác gào lên: - Trúc Mai ơi… bạn làm sao mà thằng Nam lại tòi ra thêm một chân lí mới nữa thế? Không biết Tiểu Mai phản ứng như thế nào trước tràng cười thứ hai nổ ra của cả lớp khi thằng Quý vừa dứt câu, tôi chỉ biết dán chặt mắt mình xuống đất mà… đếm ngón chân như xem còn đủ 10 ngón hay có mọc thêm ra ngón nào nữa hay không. Phải mất đến vài phút để vãn hồi trật tự, cô Thảo quệt nước mắt sau trận cười sảng khoái mà thằng học trò của mình mang lại, khẽ lắc đầu ghi hí hoáy gì đó vào sổ điểm rồi bảo tôi trở về chỗ ngồi, lần sau cô sẽ kiểm tra bài lại. - Dạ……! Nhận cuốn vở từ tay cô, tôi gầm mặt cút thẳng về chỗ ngồi mà chả dám ngẩng mặt lên đối diện với thiên hạ, bởi lẽ từ giờ tôi lại vác thêm một nỗi nhục mới về thơ Tố Hữu. - Ha ha… tao lạy mày trời ơi…! – Khang mập đập vai tôi vào giờ ra chơi. - ………! – Tôi ôm mặt gục xuống bàn, mặc cho tụi bạn xung quanh liên tục diễn lại cảnh tượng tôi ấp úng đứng trả bài khi nãy. Và khi điều không may có xu hướng xảy ra thì nó sẽ xảy ra, cũng trong một buổi sáng hôm nay, khi người giáo viên kêu tôi lên dò bài lại chẳng phải là thầy Toán hay thầy Hóa, mà lại là… cô dạy Sử. - Em có học bài không đấy?- Cô giáo hỏi một câu y chang cô Thảo hồi nãy. - Dạ… có…! – Tôi vừa nói vừa phỉ phui cái mồm của mình. Dưới lớp đã bắt đầu có tiếng cười hí hí từ phía các dãy bàn học sinh, và tôi lại càng run hơn nữa. - Vậy em hãy cho cô biết lí do tại sao vào năm 1917 ở Nga lại diễn ra liên tục hai cuộc cách mạng, và tại sao Nga Xô Viết lại bảo vệ thành công chủ nghĩa xã hội? – Cô ra đề. Vẫn như tiết Văn trước đó, tôi thề là mình thậm chí còn chả biết vào năm 1917 ở nước Nga vào mùa đông có lạnh hơn Bắc Cực không chứ đừng nói là hai cuộc cách mạng xảy ra trong năm đó. Nhưng vẫn cái tư tưởng lỡ leo lên lưng cọp thì phải cưỡi luôn về nhà, thế là tôi lại bắt đầu tuôn ra những lời vàng ý ngọc trong ánh mắt háo hức của bạn bè, và ánh nhìn tóe lửa của Tiểu Mai. - Dạ… vì năm 1917 lúc đó ở Nga… tình hình chiến sự đang rất là quyết liệt, vậy nên chính quyền nhà nước bèn bày ra hai vụ cách mạng để làm… dịu đi tình hình nội chiến! - Nội chiến? Ai bảo em thế? – Cô giáo ngạc nhiên. Đến đây thì tôi đâm ra tắc tị và chả biết tại sao mình lại nhắc đến nội chiến trong đó mà không phải nhắc đến vụ gì lùm xùm khác của nước Nga vào thời gian đó như cách mạng tư sản và cách mạng vô sản.