128. Tối về đến nhà đã hơn 11h30, cứ tưởng ba mẹ ngủ rồi nhưng vừa vào cửa đã thấy mẹ mắt sáng ngời tỉnh táo ngồi trong phòng khách, ba thì không thấy đâu. Tôi thử hỏi: “Sao vậy ạ? Nửa đêm ngài ngồi đây cho tiêu cơm à?” Mẹ trừng tôi rồi mới nói: “Nhà người ta con gái 27-28 đã thường xuyên hẹn hò, chuẩn bị kết hôn. Con gái nhà mình, 27-28 tuổi không phải tăng ca tới nửa đêm thì cũng nửa đêm mới về, lại đi uống rượu à?” “Này! Này! Này! Trời đất chứng giám, cảnh sát giao thông còn chưa nói con uống rượu, hôm nay ngài sao vậy? Chị con mang thai? Ba lại không ăn cơm mẹ nấu? Trong khu nhà có bà nào khoe khoang gì với mẹ?” Bà tức tối véo tôi. Ba tôi bà không dám đánh, tới xử lý tôi. Mãi lúc sau mới biết tối nay chị tôi về nhà, anh rể đi công tác nên chị về ăn cơm ké. Ba không yên tâm nên lái xe đưa về. Gia đình anh rể đều là bên quân đội. Ba mẹ tôi hẹn nhà anh rể ăn cơm, hai bên đều đã hơn 30, tự ý kết hôn thì cũng không ai có ý kiến gì. Dù sao thì lập gia đình rồi cũng tốt. Ba mẹ tôi cảm thấy hơi thất lễ. Chị tôi hùng hồn đầy lý lẽ: “Cưới con dâu còn không thấy thiếu lễ nghĩa, gả con gái thì lại sợ mình không chu toàn lễ nghĩa? Hai người hồ đồ rồi à?” Tôi xem như đã hiểu, yêu quái kia về không làm giảm gánh nặng mà càng phức tạp hơn. Đúng là rước bà tổ cô về. Anh rể đúng là cứng đầu, bà chị yêu quái của tôi ầm ĩ vậy mà còn có thể làm vợ chồng tốt. 129. Công việc mới thay đổi chức danh, tôi không đến làm với sếp cũ, “nữ ma đầu” điện thoại cho tôi hàn huyên cả buổi chiều. Cô ấy giao cho tôi vị trí giống như ở công ty trước, nơi chuyên môn vừa là ưu điểm vừa là hạn chế. Tôi suy nghĩ trong thời gian dài, hơi khó để lựa chọn. Không ai có thể giúp tôi, tôi đọc tất cả email của bộ phận săn đầu người, mặc dù sau đó có hơi bội thực, có hơi mờ mịt mông lung, không biết nên hỏi ai. Không ai có thể giúp tôi. Sự nghiệp là một phần quan trọng tạo nên sự tự tin cho tôi. Cho đến bây giờ, tất cả sự tự tin mà tôi có đều do nó mang lại. Không dám qua loa, không dám lơi lỏng. Từ tiên sinh nói tôi hãy cho bản thân thời gian, chậm rãi phân tích. 130. Bạn học đến công tác, tôi dẫn đi chiêu đãi. Mấy người trong cùng ký túc xá, đều là người học khác ngành. Kế toán chúng tôi đều là con gái, phân chia phòng đến cuối cùng thì do tôi báo danh muộn nên ở cùng với hai người bên khoa máy tính, một người bên khoa kiến trúc, bốn người chúng tôi ở cùng nhau. Hai người đã lập gia đình, định cư nước ngoài, chỉ còn tôi với cô bạn kiến trúc là giống nhau, làm thêm. Hai năm cuối đại học tôi rất khó khăn, cả ngày làm việc bên ngoài, về ký túc xá chỉ có ngủ. Thời điểm chụp ảnh tốt nghiệp hai cô ấy một người đã xuất ngoại, một người thi lên thạc sĩ, chỉ còn tôi với Kiến trúc. Hai chúng tôi ôm nhau khóc ròng, sau đó chia tay. Kiến trúc ở trong studio đầy bản vẽ, chạy tới chạy lui trong công trường, nói là bạn bè mở rộng kinh doanh. Câu đầu tiên nói khi gặp tôi: “Rốt cuộc tớ đã có dư tiền mừng cưới, kết quả thì không ai kết hôn.” Thậm chí, khi đang ngồi trong một nhà hàng Nhật uống rượu, cô ấy thở dài: “Hồi học đại học nghèo thật sự, khi đó tớ nhớ cậu suốt ngày cau mày, không nói một câu, cảm giác tinh thần lúc nào cũng căng thẳng. Bao nhiêu năm nay chúng ta liều mạng, tuy không bằng được hai người xuất ngoại kia nhưng không đến nỗi tệ.” Vì gia đình khó khăn nên cô ấy học hành rất chăm chỉ, trước kia hơi có phần hướng nội, sau đó thì từ từ cởi mở. Uống rượu xuống bụng thấy hơi nóng, trong lòng cũng thấy ấm áp. Thời gian đã ghi nhận những vất vả, nỗ lực và thành quả của chúng tôi. 131. Tàn cuộc rượu, tôi không thể lái xe được nên Từ tiên sinh đến đón. Kiến trúc thấy Từ tiên sinh, cười to chỉ vào tôi nói: “Lúc đó ba người chúng tớ cá cược, cậu với anh Từ có thành không. Tớ cá là được, hai người kia nói không.” Từ tiên sinh mỉm cười, không nói gì. Chờ hai chúng tôi lên xe thì lái thẳng về nhà anh. Kiến trúc nghĩ là tôi với Từ tiên sinh ở chung, ngồi trên sô pha coi TV với tôi, hai đứa đều hơi lờ đờ. Từ tiên sinh đi ra ngoài một lát, quay về xách mấy cái túi, vào bếp nấu cháo. Ba người nửa đêm ăn cháo, trò chuyện trời nam biển bắc. Đến giờ đi ngủ, Từ tiên sinh mới mở túi khác, anh đã ra ngoài mua đồ vệ sinh cá nhân, áo ngủ. Cẩn thận đến không chịu nổi. Khi về phòng ngủ, bị anh kéo vào toilet, không khí phút chốc trở nên kỳ lạ. Tôi hỏi: “Sao anh chu đáo vậy?” Anh cười: “Muốn giữ em lại một đêm thật không dễ dàng. Phải cố gắng hết cách.” Tôi cười to. Làm người xấu không dễ. Anh kéo tôi lên giường, tôi uống rượu xong nên tim đập khá nhanh, tim đập nhanh rất khó chịu. Vươn tay giữ mạch của anh, vững vàng, lật lòng bàn tay anh nhìn, lăn lộn không ngủ được. Lúc đầu anh không để ý, nửa tiếng sau hỏi: “Có phải em uống rượu xong khó chịu không?” Tôi có chết không thừa nhận. “Đâu có, nhưng mà thời gian bên cạnh anh có hạn, em phải trân trọng, không thể nằm ngủ một giấc đến sáng rồi lại đường ai nấy đi.” “Hiếm khi thấy em có lương tâm vậy. Tự mình hiểu mình tốt đấy, ngủ một giấc là mặc kệ anh.” Tôi: … Nói là nói vậy nhưng anh vẫn giơ tay xoa đầu cho tôi vừa kể chuyện tôi nghe. Tất cả những quyển tiểu thuyết từng xem, Blade"s Edge, Wheat Field, Redemption, Reader... Chúng tôi có rất nhiều điểm chung, rất nhiều cảm giác giống nhau. Cả hai đều chấp nhận sự khác biệt, chấp nhận sự khác biệt của đối phương. Tôi thích anh nhiều năm như vậy, tiếc nuối có, vui sướng cũng có. Mãi sau này mới hiểu, không phải chỉ mình tôi khổ sở. Đối với tình cảm, chúng tôi đều thận trọng, vất vả mà lại rất để tâm..