126. Lúc chuyển nhà, C Quân đi công tác về là đến thẳng nhà tôi. Gần đây không khí trong nhà rất tốt. C Quân và Đào Hoa Quân đến gặp tôi và anh rể, C Quân mắt trợn to, lén kéo tôi nói: “Anh ấy cao thế, ngửa đầu lên có thể đỡ đau cột sống cổ.” “Anh rể tao. Mới về.” C Quân nhớ tới chị tôi thì tặc lưỡi: “Mắt nhìn của chị tốt hơn mày.” Đứng dưới lầu chờ xe chuyển nhà, kết quả lại chờ được anh rể ngồi xe Từ tiên sinh quay về. Tổ hợp xếp hàng này rất chỉnh tề. Đào Hoa Quân nhìn Từ tiên sinh, nhìn anh rể tôi, hỏi: “Sao khẩu vị hai chị em cô lại khác nhau nhiều thế?” Tôi chỉ mới nhận thức được tính tình tốt của anh rể trong mấy ngày qua. Thật sự sẽ bị chị tôi làm tức chết. Mẹ tôi chợt nảy ra ý tưởng kỳ lạ, nhất quyết phải làm bánh ú* cho Tết Đoan ngọ. (Còn gọi là bánh bá trạng. Người Việt mình thì là bánh ú nước tro lá tre có nhân hoặc nhân ngọt, với người Trung thì là bánh bá trạng, có nhiều loại nhân, nhân ngọt, nhân mặn.) Ý định ban đầu của bà có lẽ là muốn nhân Tết Đoan ngọ đi nhận thân gia, chị với anh rể bí mật kết hôn có vẻ không được trang trọng. Nhưng mà bà làm rất nhiều loại nhân khác nhau, còn ở dưới lầu khu nhà hỏi cách làm thêm vài loại. Về nhà làm ra rất nhiều bánh ú. Tôi mới nhận công việc mấy hôm nay, bận sứt đầu mẻ trán, dọn đến nhà mới cũng chưa có thời gian gặp nhau, nói chung là đủ thứ việc bận. Một ngày nọ về nhà đột nhiên phát hiện trong nhà như cái tổ bánh ú. Mấy ngày nay ba bị đau dạ dày, tôi cũng không thể tưởng tượng nổi mấy ngày nay ông qua được thế nào. Đành phải nhắn C Quân và Đào Hoa Quân đến ăn bánh ú. Chị với anh rể về nhà ăn bánh ú. Tiện thể đưa bánh ú cho Từ tiên sinh. Tôi với Từ tiên sinh yêu nhau được gần hai tháng. Nói thật là không khác gì so với trước. Tôi không xác định được chắc chắn, kiên quyết không dám sa vào tình yêu, cảm thấy không có cảm giác an toàn. Từ tiên sinh cũng không thúc ép tôi, thỉnh thoảng trong lời nói có dò xét, tôi không tiếp chiêu anh cũng không truy đến cùng. Công việc gần đây đã tạm ổn, cảm thấy nên cảm ơn anh. Hai người trưởng thành yêu nhau trong khi đang bận rộn công việc, động viên nhau sẽ thiết thực hơn là làm bạn. 127. Đi siêu thị mua một đống thức ăn, xách bánh chưng bước vào nhà Từ tiên sinh. Nhưng so sad*, tôi không có chìa khóa nhà anh nên đứng ngoài cửa điện thoại, chắc anh đang họp nên gọi mãi không được. Trước cửa có một kệ nhỏ để những chậu hoa, nghe nói an ninh của chung cư cao cấp này tốt không giống khu nhà tôi ở, nếu như nhà tôi mà để chậu hoa thì đến sáng đã bị bê đi mất. (So sad: tác giả để tiếng Anh nên mình giữ nguyên nhé.) Tôi tiện tay đào bới trong chậu hoa, không ngờ tìm được chìa khóa. Đừng hỏi sao tôi lại bới chậu hoa, tôi cũng không biết, chắc là rảnh rỗi quá. Trong nhà có phần quạnh quẽ, anh ở một mình, lúc công việc bận rộn thì sinh hoạt có thể sẽ qua loa. Lần đầu tiên thấy sô pha của anh lộn xộn, tạp chí, áo khoác ném thẳng trên ghế. Tôi xoay quanh nhà ba vòng, bắt đầu dọn dẹp. Không phải tôi siêng năng, từ lúc mẹ dọn đến đây tôi chưa làm hết việc nhà. Vì vậy dạo này tôi không ghét việc dọn nhà nữa. Dọn dẹp hai giờ đồng hồ phát hiện ra công việc này vẫn không thích hợp với tôi như trước. Thực sự không thích nó nổi. Trong bếp không có đồ ăn. Đem đồ mới mua cho vào tủ lạnh, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm chiều. Giữ tâm trạng tốt là vũ khí kỳ diệu chiến thắng mọi thứ. Đã lâu rồi tôi không yêu sinh hoạt bình thường như thế này. Cháo đang nấu trong nồi, tôi ôm khăn trải giường, chăn định đi giặt, mới ra ngoài đã thấy Từ tiên sinh bước vào. Anh sững sờ trong ba giây, rồi cười tươi rói mà không nói lời nào. “Ờm, hôm nay em nghỉ phép.” Tôi không nói nhiều. Ôm khăn trải giường nhét vào máy giặt, máy giặt phát ra tiếng u u. Từ tiên sinh đi vào sau lưng tôi, vòng tay ôm tôi hỏi: “Sao hôm nay anh được đãi ngộ cao thế này vậy?” “Này! Này! Nhóc con, đừng kích động vậy!” Đàn ông một khi đã yêu, kinh mạch thông suốt, tán tỉnh rất thuận tay. Anh cười rung lên. Tôi tránh thoát ra, quay vào bếp canh chừng nồi cháo, anh một tấc không rời theo sát. Giống y như đứa trẻ bám người. Cuộc sống hai người thực sự cần chú tâm cẩn thận, tình yêu đến cuối cùng sẽ phân thành tình thân, trách nhiệm, nhưng yêu vẫn là quan trọng nhất. Tôi đối với anh có một tâm lý bao dung. Cơm chiều có bánh ú mẹ tôi gói, cháo tôi nấu, rau tôi mua về trộn salad. Từ tiên sinh mở tủ lạnh xem, nhìn tới nhìn lui xong có lẽ cảm thấy tôi thật hiền huệ, ôm tôi sống chết không chịu buông tay. Nói thật tôi hiền huệ tới mức cũng tự yêu mình muốn chết. Anh yêu tôi nhiều hơn cũng là chuyện bình thường. Cả đêm ngồi trên sô pha xem TV, anh như đứa trẻ con, xoa xoa mũi tôi, véo tai tôi, tôi nhột nhạt vặn vẹo người, anh ôm đầu tôi, nụ hôn đột ngột rơi xuống không kịp đề phòng. Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mình nếm được viên kẹo ngọt nhất trên đời. Mọi sự bất an hỗn loạn của tôi đã bị dập tắt, tình yêu khiến tôi trôi nổi suốt mười năm cuối cùng lặng lẽ hạ cánh. Có lẽ do căng thẳng, khi tâm trạng hòa hoãn lại thì chợt buồn cười. Từ tiên sinh tựa trán vào trán tôi, mỉm cười dịu dàng. Không lên tiếng cũng không động đậy. Năm tháng gian nan, tôi vẫn luôn yêu người đàn ông dịu dàng này, hơn nữa vẫn sẽ tiếp tục yêu anh. Nghĩ vậy thì cảm giác rất mãn nguyện. Sau đó anh ôm tôi dựa vào ghế sô pha, vòng tay ôm tôi trò chuyện: “Anh vẫn nhớ lần đầu tiên biết em, chúng ta quen biết nhau rất tự nhiên, ở chung hòa hợp. Khi 20 căn bản là không dám đồng ý với em. Anh cảm thấy bạn bè sẽ gắn bó thân thiết cả đời, nhưng tình nhân tách ra rồi thì cả đời không còn qua lại với nhau, như vậy rất tàn nhẫn. So với việc đó, anh cảm thấy nhìn em kết hôn, sinh con thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Anh lớn lên trong gia đình cha mẹ ly tán, dù có vững vàng bình thản đến đâu thì tâm lý vẫn thấy tiếc nuối, đứng ở góc độ tình cảm thì sẽ không can đảm theo đuổi người khác, sợ sẽ mất mát, sợ kết quả không như ý. “Sao anh lại muốn nhìn em kết hôn? Không phải nên cướp hôn sao?” Anh hôn lên đỉnh đầu tôi. Muốn nói với anh là tôi chưa gội đầu. Anh không bận tâm, “Có lẽ anh quen làm anh trai. Anh có một em trai một em gái.” “Vậy sao lại theo đuổi em? Thời điểm 20 tuổi mới dễ bốc đồng hơn chứ?” “Thực ra anh không thích mình ở tuổi 20. Còn trẻ thì tốt nhưng thật sự không có gì ngoài tuổi trẻ. 30 tuổi là đường ranh giới, liệu mình có đạt được những kỳ vọng bản thân không, có năng lực đạt được những hy vọng tuổi 20 không.” “Cho nên? 20 tuổi anh hạ mục tiêu 30 tuổi theo đuổi em?” “Không, theo đuổi em là quyết định trong tích tắc. Ngày đó đứng trên đại lộ, nhìn em quay người đi về, anh cảm thấy nếu không theo đuổi em, đời này chúng ta sẽ thực sự phải chia xa. Anh luyến tiếc.” Trong nháy mắt, mắt tôi đỏ hoe. Chúng tôi tiến lên trong dòng nước chảy xiết, cố gắng ổn định phương hướng, tiến về mục tiêu của mình ở phía trước, trên đường đời bị dòng nước xiết cuốn ra xa, lại nỗ lực hợp lại, khoảnh khắc nắm tay kia vẫn rung động. Ở tuổi 30 không còn trẻ, đôi bên cùng nói tiếng yêu nhau là một điều lãng mạn đến vô cùng. - ------------------- Tác giả có điều muốn nói: Điều đáng sợ là ngày hôm qua, một cô gái khác đã gửi cho tôi một tin nhắn riêng trên Weibo và yêu cầu tôi kể một câu chuyện cười về phòng mổ / (ㄒ o ㄒ) / ~~ Cô gái, bạn có khả năng để lại tin nhắn ở đây! Đến! Nếu ngươi dám tới đây, tôi mỗi ngày sẽ nói cho ngươi một cái! Các thiên thần, chúc ngủ ngon! - --- Muốn tìm một bức ảnh nụ hôn thật dịu dàng mà không tìm ra, sao nụ hôn nào cũng có vẻ thô quá, hổng hợp với Từ tiên sinh dịu dàng như nước của toai..