Yêu Nghiệt Xâm Nhập
Chương 5 : Trừng phạt nặng
Mấy ngày nay cô luôn luôn rối rắm một vấn đề, cô cũng không phải là gì của yêu nghiệt kia, vì sao lại sợ hắn như vậy? Nhưng mà cẩn thận nghĩ nghĩ hay là thôi đi, yêu nghiệt kia khí lực tràn trề lại mạnh mẽ như thế, đừng trêu chọc hắn vẫn là tốt hơn. Hơn nữa, cô cuối cùng cảm thấy mỗi lần tới gần yêu nghiệt kia, cô đều có càm giác thập phần quen thuộc, giống như trước kia đã từng gặp anh ta ở nơi nào vậy, nhưng trước kia rõ ràng không có a.
Nhưng mà, từ sau khi cô bị Lục Cẩm uy hiếp, em trai kia lại mỗi ngày đều sẽ xuất hiện trước mặt cô, làm cho trái tim nhỏ nhoi của cô run run a… Bởi vì cô thật sự rất sợ bị Lục Cẩm phát hiện, hậu quả kia thiết nghĩ không chịu nổi!
” Này, này, vì sao cậu luôn đi theo phía sau tôi.”
Cô cố gắng muốn cùng vị em trai kia bảo trì một chút khoảng cách, nhưng mỗi từng bước đi của cô hắn liền gắt gao dính tại phía sau cô, hoàn toàn không có biện pháp cùng hắn bảo trì khoảng cách.
“Ly Vũ Vũ, cô là người xấu.” Em trai kia nhăn lại mày đẹp, nhìn cô nói:
“Cô dám bắt đầu ghét bỏ tôi , người xấu người xấu.”
Lau mồ hôi… Cô là người xấu lúc nào? Vì thế, cô dừng lại bước chân nhìn em trai kia, biểu tình có chút hung ác hỏi: “Cậu là tên vong ân phụ nghĩa, tôi đã cứu cậu đó, cạu còn dám nói tôi là người xấu, hả?”
” Cô chính là người xấu.” Em trai kia hơi hơi chu miệng lên, biểu tình có chút ủy khuất nhìn cô nói: “Nhìn hết thân thể tôi, lại không chịu trách nhiệm.”
“…”Cô nhất thời khẩn trương nhìn nhìn chung quanh, phát hiện mọi người đều nhìn về hướng này, sau đó cô liền kéo tay em trai kia đi đến một góc, vội vàng nói: “Em trai à, lời này không được nói lung tung, tôi xem hết người cậu khi nào?”
“ Ngày đó, không phải cô đã nhìn hết thân thể tôi sao, cho nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi.” Ánh mắt em trai thập phần kiên định nhìn cô nói.
Gì? Chịu trách nhiệm? Cô lắc lắc đầu thật mạnh, nhìn hắn nói: “Em trai, em nói lời này mới là phải chịu trách nhiệm đó. Thời điểm đó cậu quần áo đầy đủ, trần trụi khi nào vậy?”
“Được, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.” Ánh mắt em trai càng thêm kiên định, thậm chí vươn tay gắt gao đem tay của cô nắm trong tay, nói: ” Em đi theo tôi quấy rối cả đời đi.”
“Đừng đừng đừng.” Cô ngay lập tức bỏ tay em trai ra, chột dạ nhìn thoáng qua bốn phía, không biết vì sao nội tâm có chút bất an, sau đó nhìn em trai nhỏ giọng nói: ” Em trai à lời này liền càng không thể nói, em mới có mấy tuổi nha.” Nói tàn nhẫn một chút, người giống như em, cúc hoa còn chưa trưởng thành, dám có ý tưởng này với bà đây hả?!
“Tôi đã 22 tuổi , tôi yêu em.” Em trai cố chấp lại nắm tay của cô, nhìn cô bĩu môi nói.
Cô nhất thời cười đến ngã trước nghiêng sau, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Còn nói em không phải em trai, lời nói không suy nghĩ thé mà cũng nói được. Hơn nữa đơn giản như vậy liền đem từ yêu này nói ra khỏi miệng, xem ra em chỉ có chỉ số thông minh của đứa trẻ hai ba tuổi.”
Em trai kia tựa hồ bị tiếng cười của cô thu hút, cúi đầu nháy mắt hôn một cái lên mặt cô.
Cô hoảng sợ che miệng lại, nhưng nguyên nhân làm cho cô sợ hãi không phải là vì em trai kia nắm tay của cô, càng thêm không là vì em trai hôn mặt của cô, mà là hết thảy trước mắt này tựa hồ đều đã bị yêu nghiệt kia thấy được! !
Nguy rồi, nên làm cái gì bây giờ? ! Yêu nghiệt kia đứng ở nơi đó từ lúc nào, sao cô lại không chú ý tới?!
Cô còn chưa kịp nghĩ lại, đã thấy yêu nghiệt một bàn tay để trong túi quần, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô, sau đó từng bước một đi về hướng tôi.
Không được, sao cô lại có thể ngồi chờ chết chứ?
Vì thế, cô bỏ ra em trai nắm tay của cô ra, xoay người chuẩn bị chạy xuống dưới lầu, nhưng cô vừa bắt đến tay vịn thang lầu, liền cảm giác mình bị người ôm lấy như không.
Lúc cô chuẩn bị lớn tiếng thét chói tai, yêu nghiệt nhìn cô tà ác nói một câu, “Nếu em hy vọng rất nhiều người xem chúng ta biểu diễn ở trong phòng, thì em có thể tận tình kêu lên, tôi không ngại .”
Nghe được yêu nghiệt nói như vậy, cô lập tức gắt gao che miệng mình lại, nhưng thân thể phía sau không chịu khống chế luôn luôn run run, bởi vì cô sợ a…
Mới vừa vào phòng bệnh VIP của yêu nghiệt, anh ta liền dùng lực lớn đem cô đá lên trên giường, sau đó đem cửa gắt gao khóa kỹ.
“Anh… Anh muốn làm gì?” Nhìn yêu nghiệt một bên cởi quần áo một bên đi về hướng cô, cô ngã nhào xuống giường, sau đó đứng lên thối lui ra sau. “Tôi nói cho anh biết, nơi này là địa bàn của tôi, nếu anh dám làm gì tôi, nhóm cầm thú trong văn phòng tôi sẽ không bỏ qua cho anh, nhất là lão đại Trịnh Phi Diễm.”
“Sao?” Yêu nghiệt hơi híp đôi mắt phượng, tựa hồ như đang cố nén tức giận, nói: “Ly Vũ Vũ, em đã quên hôm qua tôi đã nói với em như thế nào? Hôm nay em liền cho tôi bắt gặp em đang câu dẫn nam nhân khác? Còn nắm tay hắn, hơn nữa lại hôn hắn?! Xem ra nếu tôi không trừng phạt em thật nặng, em sẽ không đem cảnh cáo của tôi để ở trên người.”
Cô choáng váng, “Anh đừng xuyên tạc thế được không, rõ ràng là hắn ta cứng rắn muốn nắm tay của tôi, cứng rắn muốn hôn tôi.” Cô thập phần cường điệu hai chữ ‘cứng rắn’ kia, chỉ hy vọng có thể giảm bớt chút tức giận của yêu nghiệt, “Hơn nữa lời nói của anh tôi vẫn còn ghi tạc trong lòng, thật sự thật sự.”
“Tôi mặc kệ là hắn chủ động hay là em chủ động , tóm lại để cho tôi nhìn thấy chính là lỗi của em.” Nói đến đây, yêu nghiệt như một con báo rất nhanh đem cô đè lên trên giường, sau đó đè nặng cơ thể của cô.
“Anh muốn làm gì… Anh? !” Cảm nhận được vật cứng để ở phía dưới cô, cô mở to hai mắt, không thể tin nhìn hắn, không phải chứ, thật sự đến lúc này?
“Em cho là tôi nói suông?” Lục Cẩm nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, sau đó cúi đầu nháy mắt hôn môi của cô, cái lưỡi lạnh lùng mở cửa vào trong, dùng sức thăm dò khắp từng ngõ ngách.
“Ưm…” Cô liều chết giãy dụa, muốn thoát khỏi khống chế của hắn, bất đắc dĩ nam nữ khí lực khác biệt quá lớn, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích hắn chút nào.
Lục Cầm một tay cầm ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, tay kia thì lần dò tắc xuống dưới tìm kiếm, nụ hôn cũng thuận thế đi xuống, dừng lại ở trên gáy bóng loáng của cô.
Rốt cục có thể hô hấp, cô vội vàng nói: “Đừng, hôm nay dì cả mẹ tôi đến chơi, a…” Cô nhất thời hét lên một tiếng, vì ngón tay yêu nghiệt cư nhiên tìm được bên trong tư mật của cô!
Ngón tay thon dài của Lục Cẩm nhẹ nhàng xoa nhẹ tiểu châu của cô, hướng cô tà ác cười, nói: “Như thế nào, muốn gạt anh?”
Nhìn thấy trong mắt cô sương mù mênh mông, khuôn mặt nhiễm đỏ, chóp mũi chảy ra mồ hôi thật nhỏ, thanh thuần hòa lẫn một tia quyến rũ, bộ dáng kia chọc người trìu mến làm cho anh khó kìm lòng nổi cúi đầu lại ngậm cánh môi cô, tiện đà ôn nhu quấn lấy đầu lưỡi cô, động tác ở tay cũng không dừng lại…
“Ưm…” Cô kìm lòng không đậu khẽ ngâm ra tiếng, chỉ cảm thấy cả người nóng lên. Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hôm nay trong trắng của cô thật sự khó giữ được sao?
Lục Cẩm chậm rãi ngẩng đầu nhìn bộ dáng của cô, sau đó bắt đầu thoát từng cái từng cái quần áo của chính mình.
Lúc yêu nghiệt thoát đến chỉ còn lại có một cái quần, cô mới thanh tỉnh lại, nhưng lúc này đã quá muộn, bởi vì yêu nghiệt lại nằm ở trên người cô, hơn nữa còn động thủ thoát quần áo của cô.
“Đừng mà…” Cô liều chết bảo vệ quần áo của mình, la lớn.
“Hừ, hôm nay em muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn.” Lục Cẩm thập phần thoải mái đem hai tay của cô nắm lại ở phía trên, sau đó một bàn tay bắt đầu mở cúc áo của cô.
“Lục Cẩm đại nhân, tôi biết sai rồi, thật sự thật sự biết sai rồi, anh mở lòng từ bi, buông tha tiểu nữ tử đi.” Giờ phút này cô tuyệt đối không dám giãy dụa, bởi vì cảm giác được vật gì đó để tại phía dưới của cô kia tựa hồ càng cứng rắn !
“Hiện tại biết sai rồi? Đã muộn!” Lục Cẩm tựa hồ mở cúc áo có chút không kiên nhẫn, sau đó dùng lực lớn kéo mạnh, quần áo của cô cứ như vậy bị xé thành nhiều mảnh!
“Lục Cẩm đại nhân, đừng như vậy, xin cho tôi một cơ hội, tôi cam đoan không bao giờ như vậy nữa, cam đoan không bao giờ sẽ để cho Hướng Văn đi theo phía sau tôi nữa.” Khi nhìn đến yêu nghiệt đem quần của cô cởi hết ra, cô bất chấp nhiều như vậy , liều mạng giãy dụa, “Lục Cẩm đại nhân, xin lại cho tôi một cơ hội a, nhiều nhất về sau tôi vừa thấy Hướng Văn liền lập tức tránh rất xa.”
“Cơ hội anh đã cho em, là chính em không quý trọng.” Lục Cẩm nhìn cô, cười tủm tỉm nói: “Hơn nữa, em hiện tại cũng không thực cần anh sao?” Anh ta đem ngón tay ướt át đặt ở trước mặt cô.
Cô nhất thời đỏ mặt, Trời ạ… Tôi đây là…
Lục Cẩm sau khi đem tia phòng bị cuối cùng của cô dỡ xuống xong, đồng thời cũng dỡ xuống tia phòng vị cuối cùng của chính anh, mở ra hai chân của cô, không hề cho cô cơ hội nào, dung lực lớn nhấn về phía trước
Nhấn rất nhanh.
“A… Đau chết đi! !” Nước mắt cô lập tức chảy ra, liều mạng đánh manh vào tên Lục Cẩm giờ phút này đang không ngừng nhấp nhô ở trên người cô, “Thối yêu nghiệt, anh mau dừng lại đi.”
“Ngoan, rất nhanh sẽ không đau .” Lục Cẩm cúi đầu, ôn nhu hôn nước mắt trên mặt cô, động tác dưới thân dĩ nhiên không ngừng liên tục.
Hu hu… Cô đã tạo ra cái nghiệt gì a.
Một lát sau, □ đau đớn tựa hồ biến mất, bất ngờ lại xuất hiện một tia khoái cảm.
“Ưm… Ưm…” Khoái cảm liên tục dâng lên, cô không thể không nhìn yêu nghiệt, cầu xin tha thứ nói: “Đủ… Đủ… Tôi chịu không nổi .” Yêu nghiệt xấu xa này, thể lực sao lại tốt như vậy a, này đến khi nào thì !
“Đợi chút nữa.” Lục Cẩm cũng nhịn không được luôn luôn thở mạnh, biểu tình thập phần hưởng thụ, “Một hồi sẽ qua, một hồi thì tốt rồi.”
Vì thế, lại qua hồi lâu, cô ghé vào trên giường, tức giận trừng mắt nhìn yêu nghiệt đang cố gắng ở phía sau cô, “Thối… Yêu nghiệt, anh đã xong… a…”
Sau đó, theo cô cùng yêu nghiệt cùng nhau hét một tiếng, rốt cục đã xong trận vận động này.
Vận động qua đi, yêu nghiệt ôm eo nhỏ của cô, nhìn cô, trên mặt tràn đầy ý cười, nói: “Lần sau còn dám trêu chọc nam nhân hay không?”
“Không dám, không dám .” Cô lập tức lắc đầu.
“Như vậy mới ngoan.” Yêu nghiệt thập phần vừa lòng câu trả lời của cô, ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn, nói: “Ngủ đi.”
Cô lệ rơi đầy mặt nhìn bầu trời tràn đầy sao, Amen, xin đem tôi đến hành tinh khác lánh nạn đi!
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
39 chương
143 chương
95 chương
45 chương