Yêu Nghiệt Xâm Nhập
Chương 4 : Trừng phạt nhẹ
Từ sau chuyện đó, em trai kia thường thường sẽ xuất hiện ở trước mặt cô, sau đó dùng ánh mắt u oán nhìn cô, giống như đang lên án câu nói hôm đó của cô vậy.
Có một lần, cô có chút khẩn trương nhìn nhìn chung quanh xác định không ai chú ý tới bên này nhìn em trai kia cô hỏi một câu hỏi mà từ lâu nay cô vẫn muốn hỏi, “Ôi chao, vì sao lúc ấy cậu không hét lên vậy?”
“Hét lên?” Em trai kia vẻ mặt vô tội nhìn cô, lầm bầm nói: “Chị không biết chỗ đó thực ít có người đi qua sao? Tôi gọi cũng không có tác dụng…”
“Vậy cậu liền trơ mắt chờ ông bác đáng khinh kia xâm phạm mình sao?” Cô nhất thời chán nản.
“Cho dù tôi hô, tôi… Tôi cũng không kêu ra được tiếng thét kinh hoàng như chị.” Em trai cúi đầu, ngữ khí vô cùng ủy khuất nói.
“…” Cô cũng có muốn hét lên kinh khủng vậy đâu cơ chứ, nhưng lúc ấy ngoài hét lên thì cô còn có thể làm được gì? Thực không có lương tâm mà! “Nhưng mà, nếu lúc ấy không có tôi xuất hiện, có lẽ trinh tiết của cậu cũng đã sớm khó giữ được, về sau đừng ngốc mà im lặng như vậy~” Cô có lòng tốt nhắc nhở nói.
Em trai kia gãi gãi đầu, tựa hồ có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật… Trên người tôi có mang bình xịt hơi cay phòng sói, chỉ là chưa kịp dùng, chị liền xuất hiện .”
” Trên người cậu có mang hơi cay phòng sói?” Cô vẻ mặt kinh dị nhìn em trai kia, sao trên người một thanh niên cũng cần mang mấy thứ này. Chẳng lẽ… ?
Vì thế, cô nhìn nhìn chung quanh sau khi lại xác định không có người chú ý tới bên này, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Ôi chao, sẽ không phải cậu luôn thường xuyên gặp được những tên háo sắc đáng ghét đó, cho nên mới tùy thân mang theo bình xịt phòng sói đó chứ.”
“Vâng.” Em trai kia gật đầu, sau đó vẻ mặt không được tự nhiên nhìn cô nói: “Tôi không gọi ôi chao, tôi tên là Hướng Văn.”
“Nga.” Cô ứng một câu, chuyện vặt vãnh này nhắc làm gì, dù sao về sau chúng ta cũng sẽ không thường xuyên gặp nhau, hoặc là nói về sau cũng không chạm mặt nữa mà.
“Đúng rồi.” Cô bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhìn em trai kia nói: “Ngày đó sao cậu ở gầm cầu đó vậy, đám bảo vệ của cậu chạy đi đâu ?”
“Tôi không muốn bọn họ đi theo, nên cắt đuôi bọn họ .” Trong mắt Hướng Văn cấp tốc hiện lên một tia chán ghét, nhẹ giọng nói.
“Chậc chậc.” Cô không khỏi lắc đầu, nói: “Đây là kết quả nghịch ngợm bốc đồng của cậu đó, em trai.”
“Tôi không phải em trai.” Hướng Văn lập tức cãi lại, đứng thẳng thân mình nhìn cô nói: “Tôi đã sắp 22 tuổi .”
“Nhưng vẫn nhỏ hơn tôi.” Cô vỗ vỗ bả vai Hướng Văn, cười nói: “Hơn nữa không phải cậu đã kêu tôi một tiếng chị trước sao? Cho nên nhận sự thật đi, em trai.”
Hướng Văn không phục cắt một tiếng, nói: “Nhưng tôi sẽ không tiếp tục gọi bạn là chị nữa, tôi chỉ sẽ gọi bạn là Ly Vũ Vũ!”
“Được rồi được rồi, tùy cậu vậy. Ủa, sao cậu lại…” Vốn cô còn muốn hỏi hắn vì sao lại biết tên của cô, nhưng nghĩ nghĩ, người sinh ra có tiền có của như hắn, muốn tra ra tên của một người không phải quá đơn giản sao, vì thế nên cô không hỏi nữa.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, nhất thời kêu to, “A a a, thảm rồi, tôi còn phải kiểm tra nhiệt độ cơ thể của yêu nghiệt!” Nói xong, cũng không để ý đến Hướng Văn, lập tức chạy nhanh về phòng bệnh VIP trên tầng cao nhất.
Cô thở hồng hộc đẩy cửa ra, lại chỉ thấy bên trong một loạt quan quân đứng nghiêm chỉnh, sau đó tại vị trí chính giữa có một người đang quỳ, xem tấm lưng kia sao lại quen thuộc như vậy?
Giờ phút này Lục Cẩm đã ngồi dậy, hơn nữa đang thản nhiên tự đắc chơi máy tính, gặp người vào là cô, lập tức mỉm cười hướng cô vẫy vẫy tay.
Cô lập tức vẫy đuôi chạy qua, bởi vì tư thế này, cô cũng không dám ngỗ nghịch ý muốn của yêu nghiệt.
“Em nhìn thử, tối hôm đó có phải người này uy hiếp em hay không?” Lục Cẩm vươn tay chỉ chỉ người quỳ trên mặt đất, nhìn cô hỏi.
Cô xoay người nhìn lại, tuy rằng người quỳ trên mặt đất này đã đứt một cánh tay, tựa hồ còn đứt một chân, nhưng cô chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, ông ta chính là người sàm sỡ Hướng Văn tối hôm đó hơn nữa uy hiếp cô.
Cô dùng sức gật gật đầu, nhìn Lục Cẩm nói: “Đúng đó, chính là người này. Nhưng mà… Sao ông ta lại biến thành như vậy.”
” Bị người của Hướng lão nhân giành trước.” Lục Cẩm nói xong, ánh mắt sâu kín nhìn lão quan quân già bên cạnh liếc mắt một cái.
Lão quan quân tiếp thu được ánh mắt của Lục Cẩm, lập tức đứng thẳng thân thể, cố gắng làm như mình là đầu gỗ!
“Hướng lão nhân?” Cô nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: “Là ba ba Hướng Văn sao?”
“Là ông nội hắn.” Lục Cẩm nhìn cô, nói: “Nếu em đã chắc chắn là người này, vậy người này sẽ giao cho em xử trí .”
“Đừng mà.” Ông bác đáng khinh đang quỳ trên mặt đất nhất thời phát ra một tiếng kêu rên, “Tiểu thư, xin lỗi tiểu thư, tôi có mắt như mù, thế nhưng không biết bối cảnh của cô cường đại như thế, thật sự rất xin lỗi, làm ơn tha cho tôi một lần đi. Cô nhìn xem, hiện tại tôi đã mất hết một cánh tay cùng một chân, tôi không muốn cái tay và chân còn lại cũng bị phế, tiểu thư, xin cô thương xót, tha cho tôi một lần đi.”
“Tha mi? Nằm mơ đi.” Lão quan quân vẫn đứng ở nơi đó làm đầu gỗ nhất thời hừ lạnh một tiếng, ông ta khinh thường nhất loại người hiếp lành sợ ác như thế này, nhìn cô nói: “Cô à, cô không chỉ có thể chặt tay và chân còn lại của hắn, còn phải móc mắt của hắn xuống, cắt JJ của hắn, xem hắn về sau lấy cái gì để nhúng chàm mấy cậu bé.”
Cô nghe xong, nhất thời há hốc mồm, vẻ mặt kinh hoàng nhìn lão quan quân.
Mà Lục Cẩm ngồi tại trên giường bệnh, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, tựa hồ đã thấy nhưng không thèm quản.
“Tha mạng cho tôi đi, tiểu thư.”
Nghe được lời nói của lão quan quân kia, ông bác đáng khinh cầu xin càng thêm lợi hại, thậm chí còn nhìn cô rơi vài giọt nước mắt cá sấu, “Tiểu thư, lần sau tôi thật sự không dám nữa, thật sự không dám nữa, tha cho tôi một lần đi.”
Giờ phút này, cô nhìn biểu tình thản nhiên cùng vẻ mặt tràn đầy chính nghĩa của lão quan quân nhìn cô, nuốt nuốt nước miếng nói: “À, móc mắt hay cắt JJ thì không cần, hay nhốt ông ta vào ngục đi, để cuộc sống còn lại của ông ta trong ngục nhé.”
“Cô à, chết như vậy đối với tên này thực sự trừng phạt quá nhẹ rồi, ai biết tên này đã nhúng chàm biết bao người rồi?” Lão quan quân thập phần không đồng ý phương pháp xử trí của cô với người nọ.
Cô nhất thời kinh ngạc, nhìn lão quan quân lập tức nói: “Để ông ta hưởng thụ toàn bộ sự phục vụ của đàn ông trong ngục vậy mà còn gọi quá nhẹ sao?”
Lục Cẩm bật cười thành tiếng, lão quan quân kia mở to hai mắt, nhìn cô chậm rãi giơ ngón tay cái lên, kính sợ nói: “Lão… Lão đây thực sự khâm phục.”
Choáng váng, cô đang nói gì vầy nè…..
Kết quả là, lão quan quân kia ra lệnh một tiếng, ông bác đáng khinh kia lập tức bị người tha đi xuống. Theo tin tức đáng tin cậy sau này, lão quan quân kia thật sự có dựa theo biện pháp cô nói đi thực hành.
囧, thật sự là tội lỗi, tội lỗi…
“À, cám ơn anh nga.” Tuy rằng yêu nghiệt này thực đáng giận, nhưng cô không thể không thừa nhận, giờ phút này cô cảm thấy anh ta thực đáng yêu, bởi vì anh ta đã giúp cô tiêu trừ một uy hiếp trong cuộc sống.
Sau này cô mới biết, yêu nghiệt này vừa nghe tên kia uy hiếp cô, lúc ấy yêu nghiệt liền thập phần bình tĩnh gọi một cú điện thoại, hơn nữa chỉ nói một câu: Kéo đến đây cho tôi.
Hơn nữa, theo cô quan sát ông bác đáng khinh kia từ khi vào cửa, dường như ông ta thực sự bị người ta ‘kéo’ đến.
Yêu nghiệt mỉm cười, vẫy tay ý bảo những quân nhân kia toàn bộ lui ra, toàn bộ đợi bọn họ đi ra khỏi phòng hơn nữa đem cửa đóng lại, anh ta mới chậm rãi nói: ” Em chỉ cảm ơn tôi như vậy thôi sao?”
“Vậy anh còn muốn như thế nào nữa?” Cô lập tức lui ra phía sau vài bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn yêu nghiệt.
“Em lại đây.”
Yêu nghiệt hướng cô vẫy vẫy tay, nhìn cô dụ dỗ nói.
“Không qua!” Cô kiên định lắc đầu, nếu đi qua đó, vậy không phải dê vào miệng sói sao?
Yêu nghiệt cũng không vội, khóe miệng cong lên một nụ cười, chậm rãi nói: ” Em muốn tôi đi qua bắt em lại đây? Hay chính em tự lại đây? Hửm… ?”
Âm cuối kéo thật dài, rõ ràng là uy hiếp trắng trợn mà!
Cô đứng ở nơi đó, tự hỏi đến tự hỏi đi , giống như chỉ có thời điểm cô phạm sai lầm yêu nghiệt kia mới có thể thực thi một ít hành động bất lương với cô, nhưng gần đây, ít nhất trong khoảng thời gian này cũng chưa phạm sai lầm gì, cho nên đi lên phía trước hẳn là không vấn đề gì đâu.
Vì thế, cô từng bước một đi lên phía trước, nhưng, nhìn anh ta càng lúc càng nở nụ cười tà ác, cô thật sự sợ hãi…
Yêu nghiệt vỗ vỗ giường bên cạnh anh ta, nhìn cô nói: “Đến đây, ngồi ở chỗ này.”
“Ngồi ở đó làm gì, tôi đứng thì được rồi.” Cô cười nói.
“Đứng không tiện, vẫn là ngồi thì tiện hơn, hơn nữa bệnh nhân có quyền lợi yêu cầu y tá cùng ngồi nói chuyện phiếm, em đừng quên .” Yêu nghiệt cười tủm tỉm nhắc nhở.
囧, được rồi, đúng là có một quy định như vậy.
Sau đó, cô liền nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh giường.
Không nghĩ tới, cô vừa ngồi xuống, yêu nghiệt liền cấp tốc ôm lấy đầu cô, dùng môi nhanh chóng che lại cái miệng cô đang định lên tiếng, sau đó điên cuồng mà xâm nhập vào miệng cô, sức lực trên môi không ngừng tăng thêm, đầu lưỡi thoải mái mà tách hết mọi phòng bị của cô, sau đó tùy ý công thành đoạt đất môi lưỡi của cô, cuối cùng lúc rời đi còn dùng sức mút thật mạnh một cái!
“A…” Cô lập tức đẩy anh ta ra, đứng lên, xoa xoa đôi môi có chút đau đớn, cả giận nói: “Anh làm gì vậy!”
“Ai bảo em trêu chọc Hướng Văn cháu nội của Hướng lão gia.” Yêu nghiệt vươn cái lưỡi, liếm liếm môi mình, nhìn cô nói.
Trời ạ, sắc đẹp này…
Không nên, không nên, hiện tại không phải lúc mê trai đẹp. Cô chống nạnh lên, phẫn nộ lên án yêu nghiệt, “Tôi trêu chọc Hướng Văn khi nào, tôi chỉ là xuất phát từ hảo ý cứu hắn mà thôi.”
“Nhưng em đã làm cho hắn hứng thú, đó chính là lỗi của em.” Lục Cẩm chậm rãi nói.
“Choáng váng, anh quả thực là già mồm át lẽ phải mà!” Cô sắp bị yêu nghiệt chọc tức đến té xỉu, chuyện này đâu có liên quan gì tới cô chứ.
Nhưng kế tiếp, khi nhìn thấy hành động sau đó của yêu nghiệt, cô lập tức lùi về phía sau vài bước. Bởi vì, yêu nghiệt kia đi xuống giường, đang từng bước một đến gần cô
“Anh… Anh muốn làm gì?” Cô thối lui đến cạnh cửa, vươn tay chộp lấy khóa cửa, đang suy nghĩ có nên bỏ chạy ngay lập tức hay không.
Nhưng không nghĩ tới yêu nghiệt nhanh hơn cô một bước, nháy mắt chạy đến trước mặt cô, hai tay chống bên người cô, cúi đầu cười như có như không nhìn cô, sau đó trong sự kinh hoàng của cô, chậm rãi nói: “Ly Vũ Vũ, nếu lần sau em để tôi phát hiện em cùng nam nhân khác có cái gì đó, thì không chỉ là một nụ hôn nữa đâu.” Lục Cẩm tựa vào bên tai của cô, thanh âm cực kỳ khêu gợi truyền vào trong tai cô, “Đã hiểu chưa?”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
16 chương
19 chương
25 chương
10 chương
159 chương