Cùng bạn học tụ tập thẳng đến hai giờ đêm mới kết thúc. Nhan Mộ Thương tự lái xe tới, liền hỏi Đường Hoan hiện đang ở nơi nào, cậu ta trả lời là ở khách sạn. Nhan Mộ Thương mơ hồ nhớ tới Đường Hoan hình như đã từng nói qua cậu ấy lần này trở về là muốn làm một bộ phim – làm sao cũng không nghĩ tới nam sinh trước kia lúc nào cũng thẹn thùng nhút nhát, thế nhưng nay đã làm đạo diễn. Đường Hoan mấy năm gần đây đúng là một dạo diễn trẻ tuổi nhưng cũng có tiếng vang, mới lúc nãy cùng nhau uống rượu còn có người cười hỏi, có thể cho cậu ta nhận một vai trên màn ảnh hay không? Không cần thù lao cũng được a. Đường Hoan nhẹ nhàng cười: “Có thể. Nhưng là……” Liếc mắt một cái tới cái bụng phì phì tròn trĩnh của đối phương, cậu ta kiềm chế cười to và nói, “Cậu chính là có thể sắm vai giả nữ múa bụng đi.” “Cái gì?” “Có hy sinh tài năng thì thành quả nghệ thuật mới có giá trị — cậu chịu bằng lòng trong phim của tôi hy sinh một phen, mang ngực giả, để trần múa thoát y sao?” Mọi người cười phá lên. Trở lại thời điểm Nhan Mộ Thương lái xe đưa Đường Hoan về. Hắn hỏi Đinh Nghi có muốn cùng nhau về không, Đinh Nghi lắc đầu nói không tiện đường, nên chính mình kêu tắc xi về. Ngồi trên xe, Nhan Mộ Thương thuận miệng hỏi Đường Hoan: “Cậu lần này làm bộ phim điện ảnh gì?” “Tôi xem trúng một cuốn tiểu thuyết, nên muốn chuyển thể thành điện ảnh.” Đường Hoan tựa đầu vào chỗ tựa lưng, nhìn ra ngoài cửa xe, “Trước mắt còn chưa liên hệ với tác giả.” “Còn chưa liên hệ với tác giả cậu đã chạy đến đây?” Nhan Mộ Thương có chút kinh ngạc, “Nhỡ đâu người ta không cho cậu chuyển thể thì làm sao?” “Vậy cứ cho là tôi trở về cố hương ngắm cảnh du lịch a.” Đường Hoan không hề gì đáp lại, “Dù sao tôi cũng lâu rồi không được nghỉ ngơi.” “Bộ phim điện ảnh của cậu làm tại thành phố này sao?” “Ừ. Cảnh tượng miêu tả bên trong cuốn tiểu thuyết kia cùng với thành phố này rất giống nhau” Đường Hoan nhắm mắt lại, hiển nhiên là có chút buồn ngủ, “Tôi chợp mắt một lúc, đến nơi thì cậu gọi tôi.” Nhan Mộ Thương đáp ứng rồi chuyên tâm lái xe. Hắn từng nghĩ đến, Đường Hoan có lẽ cả đời cũng không thể tha thứ cho hắn, hai người bọn họ có lẽ cũng không bao giờ gặp lại. Ai ngờ gặp lại, vân đạm phong khinh () lại là hắn. () vân đạm phong khinh: đạm nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi à nhàn nhạt, không màng đến, không quan tâm cho lắm Hóa ra năm tháng thật sự có thể thay đổi một con người. Chính là hắn cùng Đinh Nghi, nhiều như vậy, tận lực để tâm vết sẹo kia, làm bộ sống an tường như không có gì xảy ra, mặc cho năm tháng trôi đi, cảnh còn người mất, lại vẫn như cũ duy trì khoảng cách không gần không xa. ……. Lăng Tiếu ngồi ở phòng khách xem tivi, nghe được tiếng mở cửa, lập tức chạy đi ra. “Đinh Nghi…… Đinh Nghi?” Cậu nhìn Đinh Nghi có chút gắng sức cởi đôi giầy, dùng sức xoa cái trán, lập tức hiểu được y uống có chút hơi nhiều. Vội vàng chạy đến đưa tay ra đỡ y, dìu về phía toilet. “Nôn ra hết được thì bụng sẽ thấy thỏa mái hơn.” Lăng Tiếu vỗ lưng y, liền nói. Đinh Nghi vô lực xua tay: “Đã nôn rồi…… Cho tôi cốc nước đi.” Lăng Tiếu chạy nhanh dìu y đến ghế sô pha ngồi, sau đó đi đến phòng bếp pha một cốc nước ấm. Lúc sau đi ra thấy Đinh Nghi nằm lộn xộn trên sô pha đã ngủ rồi. Khe khẽ thở dài, Lăng Tiếu đành phải cúi xuống ghì lấy thắt lưng đem y nâng dậy đưa vào phòng, đặt lên trên giường. Đinh Nghi mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở nửa mắt thấy Lăng Tiếu: “Cậu như thế nào còn chưa ngủ?” “Ngủ không được.” Lăng Tiếu xoay người đi đến buồng vệ sinh giặt sạch cái khăn mặt rồi đi ra, ngồi ở bên giường Đinh Nghi, nhẹ nhàng đặt trên trán y, “Tôi sợ anh uống nhiều nên chờ anh về nhà.” “Tiểu quỷ, học được cách quan tâm người khác a.” Đinh Nghi muốn cười, dạ dày lại thấy khó chịu, đành phải nhắm mắt lại, “Tôi không sao, cậu nên đi ngủ đi.” “Khuya như vậy mới trở về, điện thoại cũng không gọi một cuộc, tôi rất lo lắng cho anh đấy!” Âm thanh của Lăng Tiếu có một chút run run. Đinh Nghi vốn định cười trêu chọc cậu hai câu, lại đối diện với cặp mắt thật sự lo lắng kia, bỗng nhiên trong lòng run lên một chút. Trong trí nhớ một đôi mắt khác tương tự hiện lên ở trước mắt, dần dần sự thật cùng hư ảo lẫn lộn hòa vào nhau. “Thực xin lỗi……” Thì thào nói ra một câu, ngực Đinh Nghi giống như bị xé rách thật sự khó chịu, “Thực xin lỗi…… Tôi không phải cố ý.” Lăng Tiếu như bị dọa nhảy dựng lên, thoáng chốc có chút ngượng ngùng đứng lên: “Tôi, tôi cũng không phải trách anh…… Tôi đi giúp anh đổi khăn mặt.” Vội vàng lấy khăn mặt trên trán Đinh Nghi xuống, đi đến toilet dùng nước ấm một lần nữa giặt sạch. Bỗng nhiên nghĩ đến y đi tham gia tụ tập với bạn học thì Nhan Mộ Thương cũng phải ở đó, thế nào lại không đưa Đinh Nghi về nhà? Rõ ràng nhìn y uống thành như vậy, thế nhưng lại lái xe về nhà! Lăng Tiếu nghĩ đến không khỏi bực tức – sao lại có kiểu bạn tốt như vậy! Đi trở về phòng Đinh Nghi, Lăng Tiếu mở miệng nói:“Anh cùng Nhan Mộ Thương……” Vốn muốn hỏi các anh như thế nào không về cùng nhau, ai ngờ Đinh Nghi bỗng nhiên giống bị người nào quất một roi, trong phút chốc ở trên giường đứng phắt lên: “Tôi cùng cậu ta cái gì cũng chưa……” Còn chưa nói hết câu lại nhìn đến Lăng Tiếu trừng lớn hai mắt, rồi đột nhiên tỉnh táo về hiện thực, kịp thời nuốt trở lại. Đinh Nghi lắc lắc đầu hỗn loạn, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười tươi: “Tôi cùng cậu ta…… tôi cùng cậu ta cái gì cũng chưa uống.” Có chút xấu hổ trầm mặc. Đinh Nghi bắt buộc tầm mắt chính mình không cần né tránh, tuy rằng trong lời nói này ngu ngốc tới cực điểm ngay cả chính y cũng cảm thấy gượng ép đến buồn cười. Sau một lúc lâu, Lăng Tiếu cười cười: “Ách, xem ra Nhan đại ca còn có chút lương tâm, không có bỏ đá xuống giếng ().” () bỏ đá xuống giếng: thừa cơ lợi dụng Đinh Nghi thở dài một cái, lại ngả người xuống giường, nhắm hai mắt lại. Lăng Tiếu không lên tiếng tắt đèn, rời khỏi phòng. Lăng Tiếu ôm chăn ngồi ở đầu giường. Cậu không muốn hoài nghi, cũng không dám hoài nghi. Bởi vì Nhan Mộ Thương chính miệng nói qua với cậu, Đinh Nghi không thú vị như vậy, làm sao hợp khẩu vị anh ấy. Nhưng hai người bọn họ, cho tới bây giờ đều ngậm miệng không nói ra chuyện cũ trước kia. Lăng Tiếu cẩn thận nhớ lại, theo cậu thấy thì Nhan Mộ Thương ngày đó bắt đầu cũng chỉ biết anh ấy cùng Đinh Nghi là bạn tốt nhiều năm. Bọn họ quen biết nhau như thế nào, làm bạn ra sao, sao lại đem tình bạn này không nóng không lạnh duy trì mười bảy năm, hai người bọn họ đều không cùng cậu nói rõ. “Tôi cùng cậu ta cái gì cũng chưa……” Lăng Tiếu biết, Đinh Nghi thực ra muốn nói cũng không phải câu “Tôi cùng cậu ta cái gì cũng chưa uống.” kia Biểu tình kinh ngạc như vậy, hành động thất thố như vậy. Lăng Tiếu chưa bao giờ gặp qua một mặt yếu ớt đó của Đinh Nghi. Cậu rất quen thuộc Đinh Nghi, mặc dù có gương mặt ôn hòa ấm áp nhưng bên trong cũng rất kiêu ngạo, cá tính lại vô cùng cường thế. Y có thể mỉm cười vỗ đầu cậu hay nói giỡn, nhưng tuyệt không thể uống say nói lung tung. Đây là lần đầu tiên Lăng Tiếu nhìn thấy biểu cảm không thể khống chế của Đinh Nghi, cho dù chỉ trong vài giây ngắn ngủi kia. Lăng Tiếu đem chăn nhấc lên trùm qua đầu. Cậu bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Nhan Mộ Thương yêu cậu, khi hướng cậu theo đuổi, Đinh Nghi nói một câu. Y nói: “Tôi cũng không phản đối hai người kết giao. Nhưng Lăng Tiếu, hãy nhớ kỹ tự giữ lấy cho mình một lối thoát, không cần đem mọi tình cảm của mình toàn bộ đều đặt ở trên một người nam nhân.” Cậu vẫn nghĩ đến Đinh Nghi là nhắc nhở cậu Nhan Mộ Thương từng thực hoa tâm. Nhưng hiện tại cậu bỗng nhiên hiểu được, Đinh Nghi nói như vậy, chính là bởi vì y so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ về Nhan Mộ Thương hơn. Vậy có lẽ…… Ngay cả chính cậu cũng bị liên lụy ở bên trong, thì hai người họ cũng không nguyện ý đối mặt với quá khứ đã qua. Lăng Tiếu bắt đầu phát run, mỗi khi cậu sợ hãi, cậu chỉ biết phát run. Cậu thích Đinh Nghi, khác hẳn với tình cảm cậu dành cho Nhan Mộ Thương. Không phải ái mộ, không phải sùng bái, mà là đơn thuần …… thích. Cậu không muốn sẽ thương tổn y, cậu lại càng không muốn bị thương tổn. Cuối cùng, Lăng Tiếu quyết định, làm như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không phát hiện. Thực xin lỗi, Đinh Nghi. Cậu ở trong lòng nhỏ giọng nói, tôi là thật sự, muốn nắm chặt hạnh phúc lần này. Cho dù anh cùng Nhan Mộ Thương thật sự có từng phát sinh sự tình gì, thì cũng đã trôi qua. Đúng vậy, đã là quá khứ. Cuối cùng, cậu tự thôi miên bản thân lặp lại những lời này, im lặng ngủ.