Yêu Một “Hồn Ma” Không Chân
Chương 7
Cách Khuynh Vũ bế quan gần một tháng, Doãn Hàn Thác còn đang quấn quýt, ảo tưởng, mỗi ngày nằm ở trên giường nhìn cái Transformers kia, nhìn nhìn lại số điện thoại Khuynh Vũ, một tháng, có thể hay không đã xong đâu, bởi vì nghe Tiếu Mạc nói chỉ cần qua một tháng, cái kia muốn hay không điện qua hỏi một chút.
Còn có vài ngày, Tiếu Mạc đều đã trở lại, Doãn Hàn Thác đã thu được tin tức thắng lợi của hắn, muốn hay không lúc trở lại đi chúc mừng, thuận tiện lại kêu ‘hồn ma’?
Không đúng không đúng, vì cái gì vẫn nhớ cậu ta, vì cái gì có chút rảnh rỗi lại nghĩ đến cậu?
Đang lúc Doãn Hàn Thác ở đàng kia hỗn loạn, điện thoại vang lên, lôi suy nghĩ của anh trở lại, nhìn điện thoại, là ‘hồn ma’ gọi?! Thiếu chút nữa không có nắm chắc, nhanh chóng nghe.
“Anh Hàn Thác, cứu em……” Đầu kia Khuynh Vũ dùng suy yếu thanh âm nói ra mấy chữ này.
Doãn Hàn Thác lập tức khẩn trương lên,
“Ngải Khuynh Vũ, cậu làm sao vậy, ở nhà sao? Tôi lập tức qua.” Cúp điện thoại, Doãn Hàn Thác phóng xe như gió tới nhà Khuynh Vũ.
Cửa mở ra, liền thấy Khuynh Vũ nằm ở trước cửa, đã hôn mê bất tỉnh.
Doãn Hàn Thác ôm lấy Khuynh Vũ, một bên gọi, một bên hướng xe chạy, tranh thủ thời gian đi bệnh viện. Nhìn áo lót Khuynh Vũ mặc, sớm đã ướt đẫm, toàn thân đều mạo mồ hôi, thân thể có chút lạnh, gian nan hô khí bên cổ Doãn Hàn Thác.
Trong bệnh viện, Doãn Hàn Thác biết rõ Khuynh Vũ là xuất huyết dạ dày, khá tốt phát hiện kịp thời, còn biết nguyên lai Khuynh Vũ có bệnh bao tử, quả nhiên một người, hay là người tàn tật, căn bản không cách nào hảo hảo mà chiếu cố chính mình.
Doãn Hàn Thác vuốt ve mặt Khuynh Vũ đã dịu đi, an tâm thở phào một cái, ‘hồn ma’ này thật đúng là làm cho người ta lo lắng. Ôi chao? Mình ở làm gì vậy? Vì cái gì sờ cậu ta? Không, cậu ta là người bệnh, còn là một tiểu quỷ, chính mình làm anh vì cái gì không thể sờ, không thể chiếu cố. Nghĩ đến điểm này Doãn Hàn Thác yên tâm, ừm ừm, mình là anh trai cậu a. Chờ lúc cậu tỉnh vừa lúc tặng cái Transformers kia, làm cho cậu cao hứng cao hứng.
Nằm một buổi tối Khuynh Vũ rốt cục tỉnh, tỉnh lại phát hiện mình tại bệnh viện, a, đúng, chính mình cuối cùng gọi điện cho anh Hàn Thác, ảnh tới cứu mình rồi? Kỳ thật lúc ấy Khuynh Vũ muốn gọi Tiếu Mạc, chính là một tháng trước, nghe Tiếu Mạc một bả nước mắt một bả nước mũi đối với chính mình nói hắn chơi oẳn tù tì thua, phải đi Đức. Mà bạn của mình đều ở phần đất bên ngoài, chỉ có thể tìm Doãn Hàn Thác.
Trong phòng chỉ có Khuynh Vũ, không có người nào, liền Doãn Hàn Thác cũng không ở có phải là đi về làm việc, đúng vậy a, cũng không phải chính mình người nào, hơn nữa người ta cũng rất bề bộn, suốt ngày phiền người ta cũng không nên. A, đúng rồi, bản thảo, cuối cùng một chương còn không có soát lại, có phải là nên nhờ người đem notebook lấy tới. Đang nghĩ ngợi Khuynh Vũ bị tiếng mở cửa cắt đứt.
“Anh Hàn Thác?”
“Cậu tỉnh rồi, thì phải là không có việc gì.” Doãn Hàn Thác mang theo cháo nhìn thấy Khuynh Vũ tỉnh lại rất là cao hứng, nhưng anh chú ý tới mình không thể biểu hiện được quá mức hưng phấn.
“Cám ơn anh, anh Hàn Thác.”
“Không có việc gì, đem cháo uống a.” Doãn Hàn Thác lấy cháo đút cho Khuynh Vũ. Khuynh Vũ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là ngoan ngoãn há mồm, đợi cho Doãn Hàn Thác thổi nguội sau trực tiếp nuốt vào. Khuynh Vũ không nghĩ tới Doãn Hàn Thác sẽ làm như vậy, sẽ chiếu cố cậu như vậy, trước kia đều là một người, căn bản cũng không có người có thể chiếu cố mình như vậy, không biết có phải hay không là bệnh nhân liền đặc biệt cảm động, Khuynh Vũ chỉ cảm thấy toàn thân một cổ nhiệt lưu, con mắt bịt một tầng hơi nước, đón lấy nước mắt liền giọt giọt lăn xuống. Nha? Làm sao phải khóc? Chính mình từ nhỏ đến lớn, luôn rất kiên cường, rất ít khóc, đặc biệt trước người ngoài.
Doãn Hàn Thác phát giác Khuynh Vũ rõ ràng rớt nước mắt, cười khẽ, thật đúng là cái tiểu quỷ, cầm qua khăn tay giúp Khuynh Vũ lau nước mắt.
“A, thực xin lỗi, không biết vì cái gì, cái kia, anh Hàn Thác, đừng cười em a.” Nhìn thấy Doãn Hàn Thác giơ lên khóe miệng, bĩu môi có chút tức giận, tay có chút bất an quơ quơ.
Ngược lại Doãn Hàn Thác không khống chế được mình, nhìn Khuynh Vũ chu miệng, càng là cảm thấy buồn cười, bất quá anh vẫn là đình chỉ, tuy có điểm miễn cưỡng.
“A, cái kia, có người tặng cho tôi, tôi không thích, cho cậu a.” Doãn Hàn Thác từ trong hộp phía sau lấy ra hệ liệt Transformers biến thân.
Vừa mới lấy ra, Khuynh Vũ cái kia chảy nước miếng a, trong ánh mắt lòe quang, nhìn chằm chằm vào tay Doãn Hàn Thác.
“Thật sự cho em sao?”
“Ừ.” Vừa đem Transformers đưa lên đi, Khuynh Vũ liền vui vẻ đoạt mất, còn ôm lấy Doãn Hàn Thác, cảm tạ anh phần lễ vật làm cho mình mừng rỡ này. Doãn Hàn Thác hiện tại cũng đã xơ cứng, anh bị Khuynh Vũ ôm, bị Khuynh Vũ ôm, bị Khuynh Vũ ôm…… Tim đập thật nhanh, thật nhanh, Khuynh Vũ thân thể thật thoải mái……
Doãn Hàn Thác càng hoảng hốt.
Vài ngày sau, Khuynh Vũ đem bản thảo đưa biên tập, ngồi ở trên giường còn đang chơi lấy Transformers, thiệt nhiều y tá nhìn Khuynh Vũ đáng yêu, mỗi ngày đều đến tham ban. Mà Doãn Hàn Thác cũng xuất ra chính mình nhiều nhất thời gian đến xem Khuynh Vũ, mấy ngày nay Doãn Hàn Thác, Khuynh Vũ nhìn ở trong mắt, vui vẻ trong lòng. Doãn Hàn Thác kỳ thật là người tốt, lại rất vui vẻ.
Tiếu Mạc vừa về đến liền vào bệnh viện xem Khuynh Vũ, lo lắng khắp nơi thẩm tra, Khuynh Vũ chỉ có thể xấu hổ cười cười. Ngược lại Doãn Hàn Thác mặt càng ngày càng đen.
“Khuynh Vũ tuyệt đối không thể ở một người, Khuynh Vũ, nói thật, bệnh bao tử làm sao tới?”
Khuynh Vũ sờ sờ đầu, bởi vì đuổi bản thảo, cậu có đôi khi một ngày chỉ ăn một bữa, ngủ cũng rất ít, tích lũy tháng ngày, dạ dày liền trở nên càng ngày càng củi mục.
“Sao? Mày nghĩ tìm vợ cho cậu ta?” Doãn Hàn Thác tức giận xen vào một câu. Khuynh Vũ nghe được lập tức mặt đỏ lên.
“Cái gì a, vợ Khuynh Vũ chính cậu ấy tìm, nào đến phiên tôi với ông a. Tôi quyết định, từ hôm nay xuất viện bắt đầu, Khuynh Vũ cùng Hàn Thác ở cùng một chỗ.”
“Ừ, như thế có thể…… Cái gì? Theo tao?” Doãn Hàn Thác thiếu chút nữa bị hồ lộng, cùng anh ở? Chờ một chút, chuyện gì xảy ra? Vì cái gì trong nội tâm cao hứng như vậy?
“A? Cùng anh Hàn Thác?” Khuynh Vũ cũng không còn nghĩ đến Tiếu Mạc sẽ nói như vậy, cậu cho rằng nhiều lắm chính là tìm bảo mẫu chiếu cố.
“Đúng, dù sao Hàn Thác phòng rộng, Khuynh Vũ cũng không cần giao tiền thuê nhà, dễ dàng hơn chính là, chỗ Hàn Thác có dì Dương, có thể chiếu cố em, mà anh tìm em cũng tiện.” Tiếu Mạc tựa hồ cảm thấy kế hoạch này thiên y vô phùng. Nhà Tiếu Mạc là nhà bình thường, nắm chắc truyền thống mỹ đức cần cù tiết kiệm của các cụ, trong nhà cũng không có bảo mẫu, đều là mẹ tự mình kiên trì làm gia vụ, chiếu cố Khuynh Vũ khẳng định không quá thuận tiện, cho nên đi nhà Hàn Thác là tốt nhất.
“Thật sự không cần làm phiền, em về sau sẽ chú ý.” Khuynh Vũ thật sự ngại, hơn nữa cậu không biết có thể hay không để cho người khác biết mình tập tính sau, còn có thể tiếp tục cùng cậu làm bạn. Bởi vì Khuynh Vũ thật là đứa nhỏ nghịch ngợm.
“Ừ, Tiếu Mạc, tìm người a.”
“Ôi chao? Tìm ai a? Các anh có nghe em nói hay không a?” Khuynh Vũ đã hoàn toàn bị xem nhẹ.
Tiếu Mạc đã cầm điện thoại lên, dọn nhà.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
11 chương
389 chương
175 chương
55 chương
59 chương
60 chương