Yêu Một “Hồn Ma” Không Chân
Chương 4
Thừa dịp Khuynh Vũ vừa giao xong bản thảo, Tiếu Mạc không làm gì liền đi tìm Khuynh Vũ. Kỳ thật, Khuynh Vũ bình thường đều là đi viện phúc lợi, cho nên, Tiếu Mạc cũng đi theo cùng, cùng bọn nhỏ một chỗ nghe Khuynh Vũ kể chuyện.
Bạn bè Khuynh Vũ đại bộ phận đều ly khai thành phố này, bởi vì tại thành thị này sống cũng không dễ dàng, mà Khuynh Vũ mỗi ngày đều ở nhà viết bản thảo, rất ít tiếp xúc đến bạn mới, người anh trai Tiếu Mạc này đối với Khuynh Vũ mà nói chính là người bạn phi thường trân quý.
Tiếu Mạc cùng Khuynh Vũ tiếp xúc lâu, càng ngày càng yêu mến Khuynh Vũ. Khuynh Vũ không phải ‘hồn ma’ như lời Doãn Hàn Thác nói, ngược lại, Khuynh Vũ sáng sủa, dương quang, nghịch ngợm, còn thường xuyên cùng đám con nít và mình làm chút trò đùa dai. Cậu tựa như đứa nhỏ yêu mến gì đó mới mẻ, thích chơi đùa. Nhưng có thể là do thân thể của mình, yêu mến gì đó cũng không có cách nào nếm thử.
Tiếu Mạc rất kỳ quái với cái đầu nhỏ của Khuynh Vũ, mặc dù không nhìn thấy nhiều ít, nhưng cậu nghĩ gì đó vừa mới mẻ lại có thâm ý, cùng Khuynh Vũ cùng một chỗ, sẽ không cảm thấy ngán. Khuynh Vũ lại thường xuyên làm trò cười, đôi khi cậu sẽ không biết ngượng cười cười, đôi khi còn rất bướng bỉnh, điểm ấy ngược lại cùng Hàn Thác không sai biệt lắm. Tiếu Mạc cũng chầm chậm phát hiện, hiện tại nếu như muốn ở trước mặt Khuynh Vũ nhắc tới Hàn Thác, Khuynh Vũ sẽ không như trước lộ ra ánh mắt chán ghét, khả năng cậu cũng có chút tiếp nhận cách nghĩ kẻ yếu phải trở thành kẻ mạnh của Hàn Thác, này cũng không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là, trước mặt Hàn Thác nhắc tới Khuynh Vũ, Hàn Thác sẽ không hiểu hỗn loạn lên, sau đó trực tiếp chuyển hướng chủ đề.
Doãn Hàn Thác đã thật lâu không có cùng Tiếu Mạc đi ra ngoài chơi, anh biết, đó là bởi vì ‘hồn ma’ kia, ‘hồn ma’ nọ giống như câu mất hồn Tiếu Mạc, Tiếu Mạc thường xuyên rảnh rỗi liền đi tìm ‘hồn ma’ chơi. Tiếu Mạc là một trong số những anh em ít ỏi của mình, cho nên, bởi vì ‘hồn ma’, chính mình cùng anh em tốt ở cùng nhau chơi đùa rõ ràng giảm bớt. Nhưng là, anh nghĩ nhiều như vậy lại không có cảm giác tức giận, ngược lại có một cảm giác, có điểm muốn thông qua Tiếu Mạc tiếp xúc ‘hồn ma’.
Thứ bảy, Tiếu Mạc rốt cục cảm giác mình giải thoát rồi, một tuần công tác cuối cùng kết thúc, có thể trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt, còn có thể đi gặp Khuynh Vũ. Vừa nghĩ liền cao hứng cầm qua tây trang, bên mặc bên đi ra ngoài. Mới ra cửa, đã bị Doãn Hàn Thác bắt được.
“Ai, Tiếu Mạc, đều về nhà sao? Không đi uống một ly?”
“A, hôm nay muốn mang Khuynh Vũ về nhà ăn cơm, ba mẹ tôi muốn gặp cậu nhóc.”
“A? Như thế nào như mang vợ về nhà vậy, mày sao có thểt vì ‘hồn ma’ kia quên tao a.”
“Tôi như thế nào quên ông a, tôi gặp Khuynh Vũ có so với gặp ông nhiều không? Hai chúng ta mỗi ngày xã giao, tôi lại không tràn đầy tinh lực như ông, nghỉ ngơi còn muốn đi chơi, chúng ta cũng mau 30, đừng cùng người ta tuổi trẻ so với. Tính, ông tới nhà tôi đi, hôm nay mẹ tôi hẳn là nấu rất nhiều món ngon, ăn cơm nhà rất tốt.” Tiếu Mạc cảm thấy Hàn Thác giông như đứa nhỏ, cái gì đều liều mạng, còn mê, ngày nào đó nếu là có người bắt lấy lòng của cậu ta, cậu ta hẳn là sẽ trở nên thành thục một điểm a.
Doãn Hàn Thác tựa hồ tựu đợi đến câu mời này, anh không nghĩ thêm gì nữa, anh không muốn thừa nhận chính mình kỳ thật rất muốn gặp Ngải Khuynh Vũ.
Tiếu Mạc làm cho Doãn Hàn Thác đi nhà hắn trước, bởi vì hắn muốn đi viện phúc lợi tiếp Khuynh Vũ, vì vậy Doãn Hàn Thác trước hết đi Tiếu gia.
Khuynh Vũ nhìn tòa nhà như thành cổ trước mắt, con mắt đều có chút tỏa sáng, Tiếu Mạc sờ đầu Khuynh Vũ, cười xuống xe lấy xe lăn. Chỉ sợ tiểu quỷ này lại nghĩ tới cái gì a.
Doãn Hàn Thác đang theo cha Tiếu tán gẫu, nghe thấy được bên ngoài tiếng xe, biết rõ hai người bọn họ đến đây, trong nội tâm lại có một chút khẩn trương, không biết sao lại như vậy, cũng không muốn biết rõ tại sao lại như vậy.
“Cha, mẹ, con đem Khuynh Vũ mang về.” Tiếu Mạc đẩy Khuynh Vũ hướng trong phòng đi.
Cha Tiếu cùng mẹ Tiếu đều thật cao hứng tới nghênh đón, Khuynh Vũ nhu thuận theo sát hai lão chào hỏi, mẹ Tiếu thấy Khuynh Vũ liền đặc biệt yêu mến, thật là một đứa nhỏ đáng yêu, ai, đáng tiếc cặp chân kia. Cha Tiếu tranh thủ thời gian che ánh mắt bạn già, làm cho Tiếu Mạc đem Khuynh Vũ đẩy vào.
Vào phòng khách sau, Khuynh Vũ liền nhìn thấy Doãn Hàn Thác đang ngẩn người, lần này cậu không có ánh mắt khinh thường, đối với Doãn Hàn Thác nhàn nhạt cười,
“Chào ngài Doãn, anh cũng tới a.”
Doãn Hàn Thác nghe được tiếng Khuynh Vũ lúc này mới kịp phản ứng, phát hiện mình thất thố, vội vàng thuận miệng ừ một tiếng.
Khuynh Vũ có chút mất hứng, chính mình ôn tồn chào hỏi, cứ như vậy một cái ừ liền đã xong, chẳng lẽ còn tại giận dỗi câu giả nhân giả nghĩa giả kia? Thật nhỏ nhen. Quả nhiên không nên cho giả nhân giả nghĩa này sắc mặt tốt gì.
Kỳ thật, là bộ dạng hôm nay của Khuynh Vũ làm cho Doãn Hàn Thác sửng sờ. Tóc cắt ngắn, Tóc mái đến trên lông mi, đôi mắt đeo kính mắt lộ ra, tóc không phải rất đen, cắt ngắn sau, vốn nhan sắc liền hiện ra được càng rõ ràng, màu nâu càng có vẻ Khuynh Vũ tính trẻ con. Nụ cười nhàn nhạt như một làn gió xuân, thổi vào trong nội tâm Doãn Hàn Thác. Một Khuynh Vũ như vậy lập tức bắt được ánh mắt Doãn Hàn Thác.
Cứ như vậy, bữa cơm tối đột nhiên này kết thúc trong những câu chuyện cười nối tiếp nhau của Khuynh Vũ, cha Tiếu cùng mẹ Tiếu tại sau khi ăn xong quyết định, bọn họ muốn nhận thức Khuynh Vũ làm con nuôi, Tiếu Mạc cùng Doãn Hàn Thác đều không nghĩ đến, Khuynh Vũ rõ ràng đơn giản như vậy bị chủ tịch Tiếu thị xí nghiệp nhận làm con nuôi. Nhưng có thể là bởi vì cha Tiếu cũng là cô nhi sinh ra a, cho nên ông mới có thể yêu mến Khuynh Vũ như vậy.
Doãn Hàn Thác chủ động nói đưa Khuynh Vũ về nhà, Tiếu Mạc cùng Khuynh Vũ đều rất chấn kinh, khi Khuynh Vũ còn đang do dự, Tiếu Mạc đã đem cậu ẵm vào xe Doãn Hàn Thác, như vậy cũng tốt, làm cho Hàn Thác cùng Khuynh Vũ nhiều ở chung, ngăn cách giữa hai người hẳn là cũng sẽ biến mất, kỳ thật hai người kia mới hẳn là người cùng một thế giới.
“Không nghĩ tới cậu một tác gia viết tiểu thuyết kinh dị cũng sẽ nói giỡn.” Doãn Hàn Thác đánh vỡ yên lặng nhàn nhạt nói một câu.
“Ai nói viết tiểu thuyết kinh dị liền nhất định phải kể chuyện kinh dị, nếu như nói ra, viết còn có người xem sao?” Không nghĩ tới Doãn Hàn Thác sẽ chủ động cùng chính mình nói chuyện, vốn tính toán cứ như vậy trầm mặc về đến nhà.
“Ha ha ha…… đúng, còn muốn dựa vào cái này kiếm tiền.” Doãn Hàn Thác nở nụ cười, ‘hồn ma’ này còn có cảm giác sống, là ‘hồn ma’ ăn nhân gian khói lửa a.
Khuynh Vũ nhìn thấy Doãn Hàn Thác bên mặt cười, kỳ thật, anh ta cũng là người đàn ông anh tuấn, bộ mặt có góc có cạnh, dáng người cũng là. Nếu như anh Mạc đẹp là mang theo một ít xinh đẹp, vậy Doãn Hàn Thác chính là cái đẹp của đàn ông. Còn cho tới bây giờ chưa có thấy anh ta cười, lúc cười đàn ông mười phần. Anh Mạc nói anh ta là người rất tốt, khả năng anh ta cũng không hư hỏng như mình nghĩ a. Khuynh Vũ cũng phát hiện, quan điểm của Doãn Hàn Thác không phải tạo cho anh, còn có, còn có chính mình……
Một đường không nói……
Một cư xá đơn giản, Khuynh Vũ ở lầu một, dù sao đi đứng không có phương tiện. Khuynh Vũ về đến nhà, lúc xuống xe cần phải có người ôm xuống. Doãn Hàn Thác liền dọn xong xe lăn, nhẹ nhàng mà ôm lấy Khuynh Vũ, bởi vì Khuynh Vũ dáng người không phải rất cao lớn, cho nên thân thể không phải rất nặng, Doãn Hàn Thác không có ôm qua người nào, đàn bà cũng không có, đều là chính họ nhào vô. Ôm lấy Khuynh Vũ lúc, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên đầu Khuynh Vũ, so với mùi nước hoa trên người đám đàn bà kia tốt nhiều lắm.
Doãn Hàn Thác muốn số di động của Khuynh Vũ, nói cái gì về sau tìm không thấy Tiếu Mạc sẽ tìm cậu, Tiếu Mạc khẳng định cùng cậu một chỗ. Khuynh Vũ rất kỳ quái, chính mình cũng không phải luôn cùng Tiếu Mạc một chỗ, chỉ là ngẫu nhiên Tiếu Mạc cùng Khuynh Vũ cùng đi viện phúc lợi mà thôi. Bất quá cũng không nói cái gì, cậu cũng lấy được số của Doãn Hàn Thác, tuy không biết có làm được cái gì không.
Doãn Hàn Thác rất muốn vào trong nhà Khuynh Vũ nhìn xem, chính là Khuynh Vũ cũng không có mời ý anh, cho nên đưa đến cửa ra vào liền lái xe đi. Khi tối anh nằm chết dí trên giường, nhìn dãy số trong di động, đột nhiên nghĩ đến, tại sao mình gần nhất già mồm cãi láo như vậy, còn như tên nhóc trung học bịa lý do muốn số di động của người ta, cái này không bình thường, phi thường không bình thường.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
130 chương
1975 chương
13 chương
29 chương
19 chương