Yêu - Loan
Chương 132
Lúc đến cao trào, anh cứ mãi lẩm bẩm bên tai cô như niệm chú: “Lâm Mộ Mai, em là của anh. Lâm Mộ Mai, em là của anh…”
Đương nhiên cô là của anh rồi. Trái tim thuộc về anh, thể xác cũng thuộc về anh, điều này anh rõ hơn ai hết mà. Nhưng tại sao anh lại bắt cô đối mặt với tình huống gay go thế này?
Bởi vì Vưu thiếu gia muốn giống như mấy người bạn của mình, tìm kiếm sự kích thích trong trường hợp phụ nữ càng phản kháng thì càng phấn khích, càng thỏa mãn tâm lý biến thái của bản thân để lên đỉnh sao?
Nếu đối phương là Ngô Phương Phỉ, phải chăng Vưu Liên Thành nhất định không làm vậy? Ngô Phương Phỉ xuất thân danh giá, Ngô Phương Phỉ rạng rỡ như ánh mặt trời, người như Ngô Phương Phỉ đương nhiên sẽ được tôn trọng, chứ không phải...
Ngô Phương Phỉ, Ngô Phương Phỉ... Mộ Mai vỗ đầu, trách mình Sao mãi nghĩ ngợi linh tinh. Chỉ có trời mới biết cô hi vọng được anh tôn trọng đến nhường nào.
Bấy giờ ngoài cửa phòng tắm, Vưu Liên Thành khẩn khoản cầu xin: "Mộ Mai, em tha thứ cho anh lần này đi!"
Những giọt nước mắt cô nén nhịn nãy giờ bỗng chốc tuôn rơi. Thân thể trong gương trông càng thảm hại hơn mấy phút trước. Những dấu đỏ lan rộng theo thời gian, màu sắc sẫm lại, chắc chắn ngày mai sẽ khó coi hơn bây giờ nhiều.
Hồi lâu không nghe được tiếng đáp lại, Vưu thiếu gia lại dè dặt hỏi: "Mộ Mai, anh có thể vào không?"
Rốt cuộc Vưu thiếu gia đã biết lễ phép hỏi han rồi cơ à, giọng điệu nghe cũng giống phết ấy chứ. Mộ Mai tức tối cầm bừa một vật nào đó ném mạnh vào cửa bảo anh cút đi. Vưu Liên Thành sợ sệt bỏ đi, bước chân rất nhẹ.
Mộ Mai nằm trong bồn tắm to ấm áp đầy hương hoa hồng dành cho hai người, nghiêng đầu một bên, chẳng mấy chốc đã ngủ mơ màng. Trong giấc mơ cô thấy một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng chài đầu cho cô, dịu dàng đến mức cô muốn quỳ xuống chân bà, ca ngợi bà bằng những lời tuyệt đẹp nhất. Cô muốn xin bà hay khoan thứ cho mình vì bản thân đã gây ra chuyện không đáng khoan dung, nhưng lại còn dám mặt dày ở bên con trai bà.
Trong mơ, Mộ Mai lấy hết can đảm xin bà hãy trừng phạt cô, tuy nhiên Mộ Mai đợi mãi không thấy hình phạt nào cả. Bà vẫn ôn hòa chài đầu cho cô, một lượt, hai lượt rồi ba lượt... Vừa chải vừa nhỏ giọng thì thầm như đang hát ru, âm thanh như gần như xa giống hệt đứa trẻ nghịch ngợm thích chơi trốn tìm. Mộ Mai khua tay nhặng xị, cố gắng lắm vẫn không thể nào bắt được chúng.
Cô choàng tỉnh giấc, căn phòng tắm mờ hơi nước và hương thơm tinh dầu khiến Mộ Mai không biết đây là mơ hay thực. Cô chỉ biết ngơ ngác nhìn chằm chằm Vưu Liên Thành đang chải đầu cho mình, ngón tay anh lần lượt luồn qua từng lọn tóc cô như cảm giác trong mơ. Lông mi anh ươn ướt khẽ buông rủ trông rất đẹp, nhưng mà...
Mộ Mai quay mặt đi. Mấy vết cào trên mặt Vưu Liên Thành đã nhắc nhở cô rằng mấy giờ trước trong phòng này đã xảy ra chuyện gì. Cô vừa định cất lời thì Vưu Liên Thành đặt ngón tay lên môi cô: "Mộ Mai, bảo bối, đừng nói gì cả."
Anh đổ tinh dầu ra lòng bàn tay, xoa hai tay thật mạnh, rồi vén tóc cô lên, tỉ mỉ thoa tinh dầu lên huyệt thái dương, cổ, bả vai và xương quai xanh đang lộ ra khỏi mặt nước của cô. Anh ngồi đối diện cô, tay áp lên mặt cô, hai ngón cái nhẹ nhàng xoa đều huyệt thái dương.
Nhất định là do hương tinh dầu này khiến cô nằm mơ rồi. Mộ Mai quên cả việc đẩy bàn tay kia ra, thần kinh bắt đầu thư giãn theo ngón tay anh.
"Ngoan, nhắm mắt lại." Giờ khắc này anh tựa như một nhà thôi miên có siêu năng lực.
Mộ Mai chậm rãi nhắm hai mắt, nghe giọng anh êm đềm như gió xuân lướt qua mặt hồ: "Hồi đầu ở Rio, anh sống trong một xóm lao động nghèo, nhà dựng bằng vách tôn mà trên tivi thường chiếu, mỗi trưa mặt trời soi thẳng xuống mái nhà, anh đều cảm tưởng chắc mình sẽ bị nóng cháy thành heo quay mất. Người trong xóm đều cho rằng anh là tên cu li bốc vác giao hàng cho tiệm tạp hóa nào đó. Lúc ấy anh nghĩ, nếu Mộ Mai nhìn thấy mình như thế sẽ đau lòng lắm đây.
Trong một năm ở Rio, anh đã rất cố gắng học tập rất nhiều điều, nào là những trò lấy lòng con gái, học nấu những món em thích. Mỗi khi nấu món gì, anh đều nghĩ đến cảnh mình sẽ hạnh phúc đặt món ăn lên bàn trong ánh mắt trông mong của em. Anh học chạy xe gắn máy, mỗi khi chạy trên đường gập gềnh, anh đều tưởng tượng em sẽ ngồi sau anh, vươn tay ôm chặt lấy eo anh, ngực em áp chặt vào lưng anh, nếu đi vào chỗ xóc nảy chắc hẳn sẽ thích thú lắm." Vưu Liên Thành khẽ cười, tay lần đền bả vai cô, "Anh còn học nhảy samba của bọn con trai ở đấy nữa, anh nghĩ nhất định có một ngày nào đó sẽ nhảy cho em xem trên quảng trường đông người... Cứ thế, trong một năm anh đã học được khá nhiều thứ, không ngừng mường tượng về em để vượt qua thời gian đen tối nhất đời mình. Dù anh biết... tất cả, tất cả đều đang nói với anh rằng chúng ta không thể nào đến với nhau được nữa."
Trong giọng kể chậm rãi của Vưu Liên Thành, thành phố Rio như hiển hiện sống động ngay trước mắt Mộ Mai: những người Brazil nói tiếng Bồ Đào Nha nhanh như gió, nhóm thanh niên nam nữ lắc mông nhảy samba, mấy thiếu niên ôm bóng đi lại trên phố. Trong xóm lao động nghèo, một chàng trai ngăm đen chạy xe motor ầm ầm qua từng cửa nhà, làn khói bốc lên từ bô xe phả vào mặt mũi người đi đường, theo sau là những tiếng chửi rủa. Thế nhưng chàng trai ấy vẫn cười hớn hở, bởi cô gái anh yêu đang ngồi ngay phía sau, đang áp chặt ngực vào lưng anh.
Chàng trai ấy không phải Vưu Liên Thành mà chỉ là một thằng nhóc khiêng bình gas, còn cô gái anh thích thì dốc hết tiền tiết kiệm ra mở một tiệm tạp hóa, dĩ nhiên thường ngày cô sẽ trông tiệm còn anh thì đi giao hàng. Vào ngày lễ họ sẽ tay trong tay đến quảng trường huyên náo, anh sẽ nhảy điệu samba sôi động vì cô.
Nếu họ thật sự được như vậy thì tốt biết mấy! Giọt nước mắt trong veo rơi xuống trong thầm lặng. Có bàn tay mềm mại nào đó đã gạt nó đi.
"Khi biết em ngồi trong xe Triệu Cẩm Thư, cách anh chỉ không tới một kilomet, anh đã nghĩ: Đừng để ý đến cô ấy, chỉ cần cắn răng chịu đựng là một năm sẽ qua thôi, lại cố gắng thêm chút nữa thì năm thứ hai cũng trôi qua. Chỉ cần cố nhẫn nhịn mười năm là có thể quên được em. Thế nhưng chỉ trong tích tắc, anh lại nghĩ nếu để em đi mất, những thứ anh đã học được sẽ đổ sông đổ bể hết. Thế là anh không muốn bỏ lỡ nữa."
Ngón tay đặt trên bả vai cô ấn vào huyệt Kiên Tỉnh, huyệt Thiên Tông, một mạnh hai nhẹ, rồi gập ngón tay lại, tiếp tục ấn hai mạnh ba nhẹ vào những huyệt ấy.
"Anh học được kiểu massage này từ một người đàn ông Thái Lan trong xóm. Anh ta ở đối diện nhà anh, anh thường xuyên thấy cảnh anh ta xoa bóp cho vợ mình qua cửa sổ sau nhà. Hai vợ chồng người Thái ấy chuyển đến Rio làm việc và sinh sống khá lâu rồi. Người chồng thì làm công nhân ở xưởng vỏ xe, vợ thì làm bảo mẫu. Làm láng giềng một thời gian, anh và họ trở nên thân thiết với nhau, chị vợ rất tiết kiệm, mỗi tháng đều để dành lại một phần tiền lương của họ. Chị ấy từng tiết lộ cho anh biết, chờ đến khi để dành được đủ tiền, họ sẽ trở về nước, mua một mảnh đất cho anh chồng trồng cây cao su. Anh thấy họ cực khổ quá bèn đề nghị giúp đỡ, nhưng chị ấy từ chối. Sau này, anh mới hiểu được, mảnh đất trồng cây cao su kia chính là một phần tình yêu chị ấy muốn thể hiện với chồng mình. Giống như anh chồng học xoa bóp để thể hiện tình cảm với chị ấy vậy. Mỗi khi chọc vợ mình giận, anh ta đều dùng kỹ thuật xoa bóp điêu luyện này để xin vợ tha thứ. Vì thế anh đã bảo anh ta dạy cho anh, anh siêng năng học hỏi từ anh ấy, và đây cũng là thứ anh học nghiêm túc nhất.
Mộ Mai, thành phố Rio đã dạy anh rất nhiều điều, anh luôn tâm niệm sẽ đưa em đến Rio sinh sống. Anh nghĩ ở nơi ấy, anh sẽ có dịp trổ hết tài nghệ mình học được để chứng minh với em: Vưu Liên Thành đã không còn là Vưu thiếu gia bề ngoài thông thái nhưng thật ra chẳng hiểu gì cả trong lâu đài nữa rồi. Tha thứ cho anh đi Mộ Mai, sau khi đến Rio, chúng ta sẽ sống như một đôi tình nhân bình thường nhất, được không em?"
Giọng Vưu Liên Thành vừa thành khẩn vừa dè dặt. Mộ Mai vẫn nhắm mắt im lặng, dĩ nhiên cuối cùng cô vẫn sẽ tha thứ cho anh thôi, bởi tình yêu luôn đi kèm sự bao dung. Có điều, cô có nên tha thứ cho anh nhanh như vậy không? Có nên không?
"Mộ Mai, nể mặt anh học nhiều thứ vì em như vậy, em hãy tha thứ cho anh đi?"
Đúng vậy, Vưu thiếu gia đã học đủ việc vì cô thế cơ mà.
"Mộ Mai, tha thứ cho anh một lần này thôi, lần sau anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc vậy nữa đâu."
Đúng thế, tha thứ cho anh lần này thôi, anh đã nói lần sau nhất định không làm chuyện như vậy nữa rồi.
"Mộ Mai, em nhìn đi, khi nãy em đã cào trầy xước mặt mày anh rồi này. Vết thương cũng sâu lắm, không biết mai mốt có để lại sẹo không nữa."
Đúng rồi, bởi vì quá tức giận nên cô đã cào loạn xạ, muốn biến anh trở thành kẻ quái dị. Không biết có để lại sẹo không đây, có sẹo thì xấu lắm.
Cuối cùng, Mộ Mai không kiềm được mở mắt nhìn anh.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
4 chương
66 chương
41 chương
115 chương
60 chương
123 chương
100 chương