Yêu lầm phải xã hội đen
Chương 7
CHƯƠNG 7:
“Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?”. Lâm Kiệt nhẹ giọng hỏi.
Tử Liên mặt có chút ửng hồng, mĩm cười e lệ gật đầu: “Anh có chuyện gì cứ hỏi!”
Cô thật không ngờ được hôm nay mình đi xem mắt, người vừa xem mắt với mình trông cũng không tệ, nhưng ai ngờ được lại có một người đàn ông nổi bật như thế này tới bắt chuyện với mình chứ.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Tử Liên, Lâm Kiệt khẽ nhếch môi cười lạnh nhạt. Trong thâm tâm thì không ngừng nói: “Hừ! cô thì làm sao mà xứng được với Tiểu Vân của tôi chứ!”
Khôi phục bộ dáng tươi cười vô hại, hắn nói: “Hôm nay cô đến đây để đi xem mắt sao?”
Cô có chút kinh ngạc mà ngước mắt nhìn Lâm Kiệt, sau đó lại cúi đầu nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, hôm nay tôi đi xem mắt!”
“Xem như cô còn thành thực một chút!” trong lòng hắn khẽ hừ một tiếng.
“Tôi không biết là nên gọi cô như thế nào cho phải?”
“Cứ gọi tôi Tử Liên là được rồi!”
Nghe cô nói ra tên mình, hắn nhẹ nhàng cười, sau đó nụ cười biến mất mà thay vào bằng một vẻ mặt thê lương, đau khổ.
Khẽ liếc nhìn sắc mặt của cô một cái, Lâm Kiệt lại tiếp tục lên tiếng: “Tử Liên, chuyện hôm nay tôi nói, khi cô nghe xong có lẽ sẽ không được vui, nhưng tôi không biết làm cách nào khác ngoài việc gặp cô trực tiếp như thế này!”
Tử Liên nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt đau khổ của hắn quả là làm cho cô đau lòng, không biết là có chuyện gì khiến hắn có vẻ thương tâm như vậy?
“Không sao! Anh cứ nói đi!”
“Tôi mong cô có thể từ chối việc hẹn hò cùng với người đàn ông kia có được hay không?”. Lâm Kiệt dùng ánh mắt tha thiết nhất mà nói ra lời cầu khẩn này.
Trong tâm Tử Liên khẽ chấn động, hắn ta nói cô từ bỏ buổi hẹn hò này, vậy có nghĩa là anh ta để ý đến cô sao?
Trong lòng có một chút mong chờ, cô uống một ngụm nước lấy lại bình tĩnh sau đó lại nói tiếp: “Tôi có thể hỏi lý do vì sao tôi phải hủy bỏ buổi hẹn hò này được không?”
Nhìn cô một cái, ánh mắt hắn lại lặng lẽ hạ xuống, một cảm giác đau thương bao trùm xung quanh, Lâm Kiệt nói với một giọng có chút nghẹn ngào: “Bởi vì…bởi vì…tôi có yêu một người!”
“Yêu! Anh ta nói là yêu, anh ta yêu mình sao? Từ lúc nào sao mình không biết”. Trong lòng Tử Liên âm thầm nổi sóng. Trong hai người, chỉ có cô là nữ nhân, đương nhiên anh ta nói yêu, thì cô nghĩ ngay đó là cô rồi, không lẽ lại yêu người nam nhân kia…
Kìm nén xúc động, cô khẽ ngượng ngùng nói: “Vị này, tôi không biết là anh lại yêu…yêu…”
“Đúng vậy! tôi yêu, yêu anh ấy nhiều lắm!”. Lâm Kiệt không nặng không nhẹ mà bồi thêm một câu.
Một câu vừa nói ra khiến cho Tử Liên hoàn toàn bất động ngay tại chỗ. Trong lòng cô nghe được tiếng gì đó vỡ vụn thành từng mảnh…
Không phải cô nghe lầm chứ! Anh ta nói, anh ta yêu người nam nhân kia, ôi!…
Kìm nén cảm giác tức giận trong lòng, cô tiếp tục nói: “Anh nói! Anh là yêu…yêu người kia…vậy anh…anh là…”
Lâm Kiệt lúc này không hề tỏ ra ngại ngùng mà nói thẳng: “Đúng, tôi là gay, người tôi yêu là Tiểu Vân…”
“Vậy sao anh không nói với anh ta lại chạy đến đây nói với tôi làm cái gì? Làm cho tôi nhận lầm…”. nói đến đây thì cô liền ấp úng không nói ra thêm nữa…
Lúc này, Lâm Kiệt lại đưa ra cái bộ mặt đau khổ mà nói: “Xin lỗi! tôi biết tôi nói chuyện này với cô là quá đường đột, nhưng tôi không còn cách nào khác đành phải làm như vậy!”
“Cô biết không, tôi và Tiểu Vân yêu nhau từ lâu lắm rồi! chúng tôi biết tình yêu này là không thể chấp nhận được, xã hội cũng không thể chấp nhận, cho nên chúng tôi chỉ dám yêu nhau trong bí mật mà thôi”
“Chúng tôi phải trải qua rất nhiều thử thách mới được ở bên nhau như thế này! nhưng mà ai ngờ được hạnh phúc còn chưa được bao lâu thì cha mẹ tôi biết chuyện, họ ra sức ngăn cản, họ hù dọa nếu anh ấy không chịu rời xa tôi, họ sẽ khiến cho anh ấy thân bại danh liệt…”
Nói tới đây, hắn cúi đầu thật sâu, đôi vai to lớn khẽ run rẩy một chút…
Tử Liên ngồi phía đối diện nhìn thấy hắn thương tâm như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác đồng cảm cùng thương tiếc…
“Tiểu Vân vì lo cho tôi, không muốn tôi vì anh ấy mà cãi nhau với gia đình, cho nên liền tìm cách rời đi, còn đòi kết hôn với người khác, nhưng mà tôi không thể chấp nhận chuyện đó được, cô hiểu không? Tôi yêu anh ấy rất nhiều, anh ấy cũng yêu tôi vô cùng, không ai có thể thay thế được, tôi sẽ che chở cho anh ấy, sẽ cố gắng làm tất cả khiến anh ấy hạnh phúc nhất…”
“Nhưng mà…Tiểu Vân lại…lại không chịu ở bên cạnh tôi, tôi…tôi không còn cách nào lay chuyển được anh ấy cho nên mới tới nói chuyện này với cô…”
Lâm Kiệt mạnh mẽ ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy Tử Liên khẽ lau nước mắt, trong ánh mắt nhìn hắn tràn đầy thương cảm…
Biết là kế hoạch sắp sửa thành công, hắn cũng không thèm kiêng nể mà tiếp tục nói: “Tử Liên, cô biết đấy, Tiểu Vân là gay như tôi, anh ấy không thể nào yêu được một nữ nhân chân chính, tôi không muốn hai người lấy nhau để phải hối hận vì không có hạnh phúc, Tiểu Vân lấy cô chỉ là vì muốn tôi rời xa anh ấy mà thôi…”
“Tôi biết, chắc là cô cảm thấy chúng tôi ghê tởm lắm…”. Hắn cúi đầu, đôi vai lại mạnh mẽ rung lên, nhưng không phải khóc, mà là hắn đang nhịn cười…
Tử Liên không biết Lâm Kiệt đang nói dối lừa người, cảm thấy hắn thật đáng thương liền lên tiếng nói: “Không, không có, tôi không hề cảm thấy ghê tởm gì hết, chuyện này tôi thấy rất là bình thường mà thôi…”
“Thật sao, thật là cô không chán ghét những chuyện này sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi không chán ghét, nhưng mà anh làm sao để thuyết phục Thiệu Vân đây…”
“Chuyện này tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ cố gắng thuyết phục cha mẹ tôi, hiện tại nếu như anh ấy từ bỏ ý định kết hôn, tôi sẽ giữ chặt anh ấy bên người, sau đó hai người sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả…”
“Hai anh thật đáng thương!”. Tử Liên khẽ nói, sau đó ánh mắt có chút kiên định mà nhìn hắn: “Tôi chúc hai người sớm được ở bên nhau, hai người phải cố gắng lên, cố lấy được hạnh phúc mà mình muốn! còn đối với Thiên Vân, tôi sẽ nói với anh ấy là hủy bỏ buổi hẹn gặp mặt này..”
“Thật sao?”. Lâm Kiệt nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo chút chân thành..
Nghĩ nghĩ một lát, hắn lại nói: “Tử Liên, nghe cô nói tôi cảm thấy yên tâm phần nào rồi! nhưng tôi còn có chuyện này…”
“Chuyện gì, anh cứ nói đi!”
“Cô đừng nói chuyện này cho Tiểu Vân biết được không? Tôi không muốn anh ấy cho rằng tôi phá đám, mà anh ấy cũng không muốn có người biết ảnh là gay, tôi sợ ảnh sẽ ghét tôi!”. Khuôn mặt mang đầy vẻ tội nghiệp khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc.
“Đương nhiên, anh yên tâm đi, chuyện này tôi không nói cho Thiên Vân biết đâu! Anh phải cố mà thuyết phục anh ấy cho tốt vào, đừng để anh ấy suy nghĩ không thoáng mà làm chuyện sau này sẽ khiến bản thân mình hối hận…”
“Tôi biết rồi! Tử Liên, cảm ơn cô nhiều lắm, cô chính là ân nhân to lớn của chúng tôi a, bây giờ anh ấy sắp quay lại rồi, tôi phải đi đây…”
“Được rồi! anh đi đi…”
Chào tạm biệt với Tử Liên xong, hắn nhanh chóng mà bước ra khỏi nhà hàng, đứng ở một góc tối xuyên qua lớp kính mà nhìn vào bên trong…
Lưu Thiên Vân vừa bước ra khỏi phòng vừa khó chịu cùng tức giận, là cái tên quái quỉ nào lừa người, rõ ràng kêu phục vụ tới gọi mình đến phòng riêng nói chuyện, nhưng cứ bảo mình đợi, mà đợi gần nữa tiếng cũng không thấy ai xuất hiện…
Thật là đáng ghét mà…
Trút bỏ tức giận trong lòng, cậu nhanh chóng chạy ra chỗ của Tử Liên.
Lưu Thiên Vân đối với Tử Liên cười một cái, sau đó tràn ngập áy náy mà nói: “Tử Liên, xin lỗi em, anh đi lâu quá làm em phải đợi lâu rồi!”
Tử Liên nhìn cậu, đáy mắt có chút thương cảm, không biết người đàn ông trước mắt đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, lại luôn bày ra cái bộ mặt tươi cười này để đối phó với ánh mắt của mọi người xung quanh…
Thật là! Quá đáng thương mà…
Nhìn thấy Tử Liên dùng ánh mắt đồng cảm mà nhìn mình, trong lòng Lưu Thiên Vân có chút khó hiểu, vừa định mở miệng nói chuyện, thì cô đã mở miệng trước.
“Thiên Vân, hôm nay gặp anh, em rất vui, em nghĩ anh là một người đàn ông tốt, cho nên anh xứng đáng được ở bên cạnh người mà mình yêu thương, em nghĩ em không hợp với anh, cho nên nếu có thể thì sau này chúng ta chỉ làm bạn, có được hay không?”
Nghe cô nói xong, trong lòng Lưu Thiên Vân bỗng hẫng đi một nhịp, cậu nở nụ cười méo xệch, có chút khó khăn mà nói: “Tử Liên, anh thấy chúng ta cũng rất hợp với nhau mà! Em vừa tốt, lại vừa xinh đẹp, nếu nói không hợp thì anh mới không hợp với em, anh…”
“Thiên Vân, không nên lừa dối bản thân mình, tình cảm là thứ không thể cưỡng cầu, cho nên, chúng ta không nên gượng ép bản thân, em biết, anh gặp phải nhiều chuyện không tốt, nhưng anh không nên vì đó mà nản chí, hãy cố gắng lên, vì hạnh phúc của mình mà cố lên…”
Lưu Thiên Vân nghe cô nói, tuy có chút khó hiểu nhưng mà cũng không mở miệng nói, dù sao người ta đã nói rõ ràng là không muốn tiến thêm một bước, cậu có nói nhiều cũng vô dụng, không khéo còn bị người ta chửi là mặt dày cũng nên…
“Anh biết rồi! anh… thôi trời cũng đã khuya, để anh đón xe đưa em về…”. cậu trong lòng vì thất vọng mà có chút buồn bã, liền lên tiếng.
“Uh, vậy cũng được!”
Lưu Thiên Vân thanh toán tiền, sau đó thay Tử Liên gọi ta xi, nhìn chiếc xe chở cô hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường, lúc này, cậu mới thở dài một cái…
“Mình thật sự là không tốt như vậy sao? Mới gặp mặt lần đầu đã cự tuyệt như vậy…Ai, thật đau lòng mà…”
Sau khi nhìn thấy Lưu Thiên Vân lên taxi rời đi, lúc này, Lâm Kiệt mới từ trong một góc tối bước ra.
Môi khẽ cong lên tạo thành một độ cong hoàn mĩ.
Hắn biết mình làm vậy có chút đê tiện, nhưng làm sao được, hắn yêu cậu nha…
Ánh mắt lơ đáng khẽ nhìn qua phía bên kia đường, chỉ trong giây lát, đôi mắt của hắn lại trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lấy ra di động, hắn nhấn một dãy số.
Chỉ trong vài tiếng tút, đầu bên kia liền có người nhấc máy: “A lô!”
“Tử Hạo, hiện tại tôi đang ở tại nhà hàng XX, cậu cho xe đến đây ngay đi, có vài con chó săn đang theo dõi tôi!”
“Tôi biết rồi! tôi sẽ tới ngay!”
Lời nói vừa dứt hắn liền cúp máy, khẽ lâm vào trầm tư một lát, Lâm Kiệt liền xoay người bước vào trong nhà hàng.
Lưu Thiên Vân về nhà, vừa mở cửa lại thấy nhà hoàn toàn vắng lặng, không có bóng người. Không biết là cái tên Lâm Kiệt kia chạy đi đâu nữa rồi.
Khẽ ngã mình xuống sô pha, cậu có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại.
Còn chưa chợp mắt bao lâu thì cửa lại bị mở ra. Lưu Thiên Vân khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy người vào là Lâm Kiệt lại tiếp tục nằm xuống, hỏi: “Cậu đi đâu về vậy?”
Lâm Kiệt khẽ mĩm cười, sau đó tiến đến ngồi xuống sô pha, nói: “Tôi ra ngoài mua chút đồ, anh hôm nay đi xem mắt được chứ?”
Nghe hắn nhắc đến chuyện buồn phiền kia, trong lòng có chút khó chịu, cậu khẽ ngồi dậy, đem đầu tựa vào vai hắn, nhỏ giọng nói: “Cậu nói xem, có phải tôi không tốt, người ta mới gặp tôi có một lần liền ngay lập tức mở miệng từ chối! tôi thực tệ như vậy sao?”
Khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của Lưu Thiên Vân, hắn tại bên tai cậu mà khẽ nói: “Không phải đâu! Anh rất tốt mà, chỉ là người ta không nhìn được điểm tốt của anh mà thôi!”
Hơi ấm từ người Lâm Kiệt truyền sang không hiểu sao lại khiến cho cậu cảm thấy an tâm cùng thoải mái đến lạ thường.
Hình như người hắn có mùi bạc hà…
Rất thơm, khiến cho trong lòng cảm thấy thư thái rất nhiều, không phiền lòng cũng không muốn suy nghĩ, muốn buông thảy tất cả mà hưởng thụ hơi ấm này…
Tham lam mà vùi đầu vào trong hõm vai của hắn, cậu khẽ thở dài một cái, sau đó cảm thán: “Nếu hiện tại, cậu là vợ tôi thì tốt rồi!”
Khóe miệng Lâm Kiệt khẽ nhếch lên, hắn nhẹ dịch người để cậu tiến sâu vào lòng mình hơn, sau đó nói: “Nếu anh muốn thì cứ xem tôi như vợ anh đi, tôi không ngại đâu!”
Ở trong lòng Lâm Kiệt, lại nghe hắn nói như vậy cậu khẽ cười khúc khích: “Cậu nha, cũng thực biết nói đùa, cậu sao có thể làm vợ tôi, nếu cậu là vợ tôi thì phải là tôi ôm cậu mới đúng, có người nam nhân nào lại để vợ mình ôm vào lòng như thế này chứ ha hả…”
Vừa nghe Lưu Thiên Vân nói xong, hắn liền nhanh chóng đẩy cậu ra, sau đó nhanh chóng ôm lấy thắt lưng người đối diện, cả người đều vùi sâu vào lòng Lưu Thiên Vân, hắn khẽ nói: “Nếu vậy thì tôi để anh ôm đó! Anh cứ xem tôi như vợ anh mà ôm đi…”
Nhìn thấy hành động đáng yêu này của hắn, cậu bật cười lớn, mọi muộn phiền trong chốc lát đều tan biến không còn sót chút nào.
Đưa hai tay ôm chặt lấy hắn, cậu mở miệng đùa giỡn: “Ha hả, cái này là cậu nói đó nha, vậy tôi cũng không khách sáo đâu, vợ yêu a…”
Cảm nhận được Lưu Thiên Vân đã lấy được tâm trạng như bình thường, trong lòng hắn khẽ thở nhẹ một cái. Tuy là do hắn giở trò, nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy cậu đau khổ một chút nào cả. Hắn sẽ thay cậu xóa đi những buồn phiền này.
“Được rồi! không đùa nữa, lúc nãy tôi có mua ít kem, anh có muốn ăn hay không?”. Từ trong lòng cậu ngồi dậy, hắn liền vui vẻ cười nói.
“Kem sao? Đồ cậu mua chắc hẳn là đồ rất ngon, rất đắc tiền rồi, dại gì mà không ăn chứ!”. Lưu Thiên Vân biết Lâm Kiệt không muốn mình suy nghĩ nhiều cho nên mới tìm chuyện khiến cho bản thân mình vui vẻ. Trong lòng không khỏi có chút cảm kích hắn.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn cười đến khiến cho cậu có chút thất thần. Lưu Thiên Vân dời tầm mắt, sau đó lại lười biếng mà nằm xuống, đầu gối lên đùi của hắn, miệng mở to nói: “Nè! Cậu đút tôi ăn đi!”
Hắn nhìn cậu, ánh mắt mang đầy sủng nịch cùng yêu thương, nhẹ nhàng múc từng muỗng kem đút cho cậu.
Nhìn bộ dáng Lưu Thiên Vân ăn kem đến có chút thỏa mãn, tựa như con mèo nhỏ, hắn không khỏi khẽ cười thành tiếng, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu nói: “Anh thật là lười!”
Lưu Thiên Vân nghe hắn nói mình lười, trong lòng không khỏi có chút hờn giận, bĩu môi nói: “A! cậu nói tôi lười sao? Đáng ghét, cậu có hơn gì tôi chứ! Cậu vừa kiêu ngạo, lại vừa kén chọn, thật khó ưa mà!”
“Tôi thực khó ưa như vậy sao?”. Hắn khẽ nhướng mi, cười cười mà hỏi lại.
“Đương nhiên, có ai như cậu không, mới vừa bước chân vào nhà đã chê đủ điều cả, còn đòi hỏi đủ thứ!”
“Tôi nào có a! sự thực có sao thì tôi nói vậy a! tôi vốn là người trung thực như vậy mà!”. Vừa nói hắn cũng không quên múc muỗng kem cho vào miệng cậu.
Nuốt miếng kem Lâm Kiệt vừa đút cho mình, cậu thỏa mãn khẽ hừ một tiếng. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
46 chương
134 chương
68 chương
251 chương