Cưỡng chế tình địch bán manh
Chương 1 : Thần tiên xinh đẹp.
Nhân gian
“Chạng vạng ngày 30 tháng 8, khu vực nội thành Bắc Kinh đột nhiên xuất hiện mưa đá như thác đổ, tiếng sấm vang trời, đá to như trứng bồ câu. Chuyên gia đài khí tượng cho biết, lần mưa đá tới đột ngột với cường độ lớn thế này sẽ ảnh hưởng nhiều đến giao thông trong thành phố vào giờ cao điểm, thị trưởng thành phố kêu gọi nhân dân…”
Thiên giới
“Giảm thọ mất, Cảnh Gia tiên quân và Yến Dương tiên quân lại đánh nhau rồi!”
“Mở hộ tráo! Mau mở hộ tráo*!” Vị tiên nhân này vừa dứt lời thì một khối đá lớn như trứng ngỗng đã lao vào hộ tráo của hắn, tạo một vết nứt thật to trên hộ tráo của hắn rồi rớt xuống tầng mây, hóa thành mưa đá.
[*]Hộ tráo: gần giống với kết giới bảo hộ.
Các thần tiên đang vây xem khác thấy thế cũng không dám lơ là nữa, nhao nhao mở hộ tráo tự bảo vệ mình, đồng thời bổ sung cho hộ tráo của tiên giới, tránh việc hai vị kia đánh đến cao hứng khiến nhân gian gặp tai họa.
Cảnh Gia tiên quân và Yến Dương tiên quân đánh nhau, thật sự là Thiên Địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang (mặt trăng và mặt trời không có ánh sáng), chúng tiên sợ hãi.
Chỉ thấy ở trên chín tầng mây, hai đạo tiên quang lóa mắt dây dưa cùng một chỗ, đánh đến khó phân thắng bại, các vị thần tiên cưỡi tiên thú vây quanh ba vòng trong ba vòng ngoài, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, những thần tiên vây xem đều thần thông quảng đại, tại nhân gian đều có danh tiếng riêng, nhưng bọn hắn không ai dám can ngăn, bởi vì đã từng có một vị tiên quân khuyên một câu, đã bị Cảnh Gia tiên quân cùng Yến Dương tiên quân vây đánh, đến bây giờ phủ đệ của vị tiên quân này còn chưa có sửa xong đâu.
Mây trời cuồn cuộn, kim quang vạn trượng, Ngọc Hoàng đại đế ngồi loan giá cưỡi mây đạp gió mà đến, chúng tiên vươn cổ đồng thời nhìn lại, người người nín thở ngưng thần, chỉ đợi Ngọc Hoàng đại đế ra lệnh.
"Tới tới tới! Cảnh Gia thắng hay là Chinh Dục thắng, đặt liền tay nào!"
Giọng của Ngọc Hoàng đại đế như hồng chung*, ống tay dài màu vàng kim vung lên, chúng tiên lập tức nhiệt tình đứng lên. (Hồng chung: chuông lớn =>Giọng vang như chuông.)
"Ngọc đế, vẫn cược qua Alipay* tiếp sao?" (*Một kênh trung gian để thanh toán của Trung Quốc, là ví điện tử.)
Ngọc Hoàng đại đế sờ sờ ngọc tuệ buông xuống bên má, mở kim khẩu: "Ừ, ta vừa mới mở xong."
Chúng tiên nhao nhao lấy ra tiền mặt, □□, Alipay* bắt đầu cá cược, ngay cả nhóm tiên thú cũng không chịu cô đơn, lấy ra quỳnh tương ngọc lộ quả tiên quý giá bình thường không nỡ ăn, những cái móng đầy lông, cả móng chim cũng vươn ra đánh cược.
6: 4, tiền đánh cược cho Chinh Dục cao hơn Cảnh Gia à. Ngọc Hoàng đại đế lại sờ sờ ngọc tuệ, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế.
Bỗng nhiên, một vị thần tiên quát to một tiếng: “Công pháp thật huyền diệu!” Lực chú ý của chúng tiên lại bị cuộc chiến đấu đặc sắc hấp dẫn.
Cảnh Gia tiên quân tên là Cảnh Gia, hình thành nhờ linh khí của đất trời, chui ra từ Ngũ Thải Thạch*, tiên hiệu của hắn là Chung Linh Liễu Tú Nhân Kiệt Địa Linh Lang Gia Huyễn Hóa Ngũ Thải** tiên quân, gọi tắt là Ngũ Thải Tiên Quân, có điều cái tên này quá khó đọc nên bị Cảnh Gia ghét bỏ, người nào dám gọi hắn liền đánh người đó. Lâu ngày, tiên gia có quan hệ tốt với hắn đều gọi hắn là Cảnh Gia, quan hệ xa một chút thì thêm hai chữ tiên quân để bày tỏ sự kính trọng.
[*] Ngũ Thải Thạch: đá ngũ sắc, đá năm màu.
[**] Tiên hiệu của Cảnh Gia quá dài, nôm na có thể hiểu là hắn được tạo thành nhờ linh khí đất trời, hóa thành một hòn đá năm màu.
Yến Dương tiên quân tên là Chinh Dục, tiên hào của hắn rất dài rất dài, ngay cả bản thân Chinh Dục còn không nhớ được hết chứ đừng nói gì những tiên gia khác, có điều mọi người gọi hắn là Yến Dương tiên quân, thân hơn một chút thì gọi thẳng tên thật. Chinh Dục đắc đạo thành tiên sớm, pháp lực vô biên, nhưng danh hiệu của hắn không được ghi lại ở nhân gian, chỉ vì lúc Thương Chu phong thần, Chinh Dục bị Cảnh Gia kéo đi đánh nhau, một lần đánh là đánh vài trăm hiệp, đánh rất nhiều năm, lúc đánh xong thì triều Chu đã truyền đến đời thứ ba, Chinh Dục lỡ mất phong thần nên ở nhân gian không ai biết danh hiệu của hắn, càng không có tín đồ thờ cúng hắn.
Có điều Chinh Dục không cần, không ai thờ cúng mới thanh tĩnh, hắn không muốn mỗi ngày đều có người ghé vào lỗ tai hắn cầu vinh hoa phú quý, công thành danh toại, khai chi tán diệp.
Chinh Dục không được phong thần nên chỉ là một tán tiên, nhưng địa vị ở thiên giới của hắn cũng không thấp, đối với nhân gian mà nói thì hắn giống như thế ngoại cao nhân trong truyền thuyết, đừng nói đến Ngọc Hoàng đại đế, ngay cả ba vị thần tôn Ngọc Thanh, Thượng Thanh, Thái Thanh đều phải vui vẻ hòa nhã với hắn, một nửa nguyên nhân là vì năng lực của Chinh Dục, một nửa còn lại là vì Chinh Dục có một vị sư phụ bí ẩn.
Cảnh Gia thiên về sử dụng binh khí dài như giáo, kích, thương, đao, động tác xuất thần nhập hóa, tuyệt diệu vô song, ngay cả thiên hạ võ tướng Chân Vũ đại đế cũng khen ngợi không dứt.
Cái gì càng dài thì càng mạnh, lúc Cảnh Gia sử dụng Xích Tiêu Kích thì kiếm khí của Chinh Dục có vẻ yếu hơn nhiều, cho nên hắn mở ra Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo* của mình.
[*] Hộ tráo tên là Tam Sơn Ngũ Nhạc.
"Cái con rùa thối Chinh Dục! Đồ sợ chết! Ra đây cho lão tử, đánh nhau mà trốn trong hộ tráo làm cái quái gì!" Cảnh Gia đen mặt, tay hắn đã chém đến tê rần mà Chinh Dục vẫn còn bình yên vô sự ngồi trong Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo là tiên khí mới mà Chinh Dục vừa chế tạo, gom góp đá Tam Sơn Ngũ Nhạc, lại mượn chút linh lực của Ngũ Nhạc đại đế mà luyện thành, lực phòng ngự vô cùng cao, đao kiếm tiên khí cũng khó mà tổn hại.
Đương nhiên, Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo vừa chắc chắn lại vừa cứng rắn, nhưng tráo này lại cực kỳ nặng, người mở ra ngồi giống như là bị hơn chục nghìn quả núi trong thiên hạ đè xuống, các tiên nhân khác mở hộ tráo bình thường còn có thể bước đi như bay, mở Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo ra lại khó có thể di chuyển, mà còn nếu như không có pháp lực cực mạnh, không những không bảo vệ được bản thân còn có thể bị đè ở bên trong, vậy thì không phải là bảo vệ bản thân, mà là tự lấy đá đập chân mình.
Hiện giờ Chinh Dục đang ngồi trong Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo, Cảnh Gia nhất thời không làm gì được hắn, chỉ có thể ở bên ngoài tức giận đến giậm chân.
Tất cả Thiên giới đều biết Chinh Dục có một ngoại hiệu gọi là Đa Bảo tiên quân, có tiên thích luyện tiên đan, có tiên thích tu luyện, Chinh Dục nhưng lại thích luyện tiên khí (binh khí của tiên), thường thường làm ra một vài tiên khí làm cho tiên gia thán phục và cảm thấy thực dụng . Trừ cái đó ra, Chinh Dục lại vẫn chăn nuôi rất nhiều tiên cầm (các con linh vật) quý hiếm, có thể coi là kim cương vương lão ngũ trong Tiên giới
(*Kim cương Vương lão ngũ (Golden bachelor) chính là những người đàn ông độc thân hơn 35 tuổi, rất có tiền, có sự nghiệp thành công, nhưng không có gia đình.)
“Chinh Dục ngươi là con rùa đen rút đầu! Không có bản lĩnh chỉ biết trốn tránh!" Cảnh Gia nắm kích tức giận chọc chọc Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo.
Cảnh Gia sau khi mắng một hồi, vung Xích Tiêu Kích lên: "Nhanh ra đây đường đường chính chính đánh một trận!"
Đối mặt với sự khiêu khích chửi rủa của Cảnh Gia, Chinh Dục cực kỳ bình tĩnh nhíu nhíu mày, giọng nói trong veo mà lạnh lùng như suối vang lên: "Có bản lĩnh ngươi tự tiến vào."
Cảnh Gia bị hắn nói đến nghẹn lời, chửi rủa càng hăng hơn.
Chinh Dục đối với sự chửi rủa của hắn hoàn toàn là nghe vào tai trái ra tai phải.
Cảnh Gia mắng mệt mỏi, chống Xích Tiêu Kích nghỉ ngơi, Chinh Dục lạnh lùng nhướn máy, bình thản nói: "Ngươi không đánh, vậy ta đi đây."
Cảnh Gia ghét nhất là vẻ dù long trời lở đất cũng mặt không biến sắc này của Chinh Dục, thản nhiên giống như chỗ không người, nếu để cho Chinh Dục đi, vậy thì đại biểu hắn thua, Cảnh Gia không sợ thua, nhưng tuyệt không chịu thua.
"Người nhát gan ngươi muốn chạy?" Cảnh Gia dựng thần kích lên, cười nhạo không dứt, dáng người cao ngất như tượng thần đứng sừng sững trong thiên địa, phía sau là hào quang chói mắt: "Lão tử lần thứ chín chín tám mươi tám này nhất định phải chém cho ngươi tè ra quần!"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, lại là một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, nhưng mà trừ bỏ Xích Tiêu Kích cùng Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo ma sát phát ra ánh lửa kịch liệt, người trong hộ tráo vẫn bình an vô sự, ngay cả sợi tóc cũng chưa nhúc nhích.
"Chín chín - -" Chinh Dục dừng một chút, mới từ từ nói: "Là tám mốt."
Chinh Dục người ổn định, tiếng ổn định, tròng mắt tối đen nhìn không ra là chế giễu hay là châm biếm, Cảnh Gia đang ồn ào mặt cũng đỏ ửng, không biết là xấu hổ hay là bị ánh sáng nhuộm đỏ.
Chúng tiên im lặng, có vài vị nén cười đến mức thiếu chút nữa té xuống tầng mây. Cảnh Gia tiên quân nổi danh là dốt toán học, chỉ là chúng tiên không nghĩ tới toán học của hắn lại kém tới vậy .
"Chém lại chém không được, vậy lần này không cần nghĩ, là Yến Dương tiên quân thắng rồi." Một vị tiên cảm khái một câu.
Nghe vậy, Cảnh Gia lập tức đen mặt .
Cảnh Gia người này cái gì cũng tốt, chính là chịu không được kích tướng , hắn cùng Chinh Dục đánh đã ngàn năm vạn năm, đúng là không thèm để ý một lần thắng thua, mà Cảnh Gia nghĩ, lần này không phải hắn đánh không lại Chinh Dục, mà là Chinh Dục thối tha không biết xấu hổ đánh không được liền trốn tránh. Ai ngờ, vị tiên nhân kia cảm khái một câu, đã khơi dậy lòng hiếu thắng có chút mệt mỏi của Cảnh Gia.
Tuyệt không thể để cho tiểu nhân Chinh Dục này thắng!
Cảnh Gia nghĩ vậy bèn biến ra nguyên hình, trong chốc lát, cuồng phong nổi lên bốn phía, tiên thú cấp thấp thì nằm sụp xuống, ánh sáng năm mau quanh thân Cảnh Gia còn chói hơn cả ánh mặt trời lúc thịnh nhất, chỉ thấy Tật Phong lóe sáng hừng hực như lửa mạnh, bao trùm Cảnh Gia vào trong đó, thần thái sáng láng, giữa lông mày có một luồng khí cao ngạo bễ nghễ thiên hạ: "Ngược lại ta muốn xem thử Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo cứng rắn hay ta được linh thạch thiên địa dựng dục cứng rắn!"
Vừa nói xong, dải màu sặc sỡ vạn trượng xoay tròn hung hăng lao về phía Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo của Chinh Dục.
Trên khuôn mặt lạnh nhạt của Chinh Dục xuất hiện vẻ giao động, chúng tiên quá sợ hãi, Cảnh Gia vậy mà biến nguyên hình, tuy hắn va chạm không tạo ra hậu quả động đất sạt lở thảm thiết như đồng nghiệp đã làm, nhưng hộ tráo vỡ ra, Cảnh Gia nhất định cũng sẽ bị thương nặng!
"Yến Dương tiên quân mau thu lại!" "Yến Dương tiên quân mau tránh ra !" Các vị tiên liên tiếp lên tiếng .
Chinh Dục muốn thu hồi Tam Sơn Ngũ Nhạc Tráo nhưng lúc này đã trễ.
Ầm!
Một loạt tiếng đất rung núi chuyển đánh phá tận trời, đừng nói Tiên giới, ngay cả nhân gian âm phủ đều bị chấn động không nhỏ .
Đá Tam Sơn Ngũ Nhạc cứng rắn cũng không thể bì được chân thân của Cảnh Gia, đương nhiên, hộ tráo mà Chinh Dục hao phí tâm lực tạo ra vỡ vụn rồi.
Va chạm này giống như vạn sơn ở nhân gian chạm vào nhau, Cảnh Gia cũng không chịu nổi, hắn cảm nhận được thân thể đau đớn như tan xương nát thịt, hơn nữa lúc trước chiến đấu đã tiêu hao gần hết bộ phận linh lực cùng thể lực, vì thế gió mạnh thổi qua, cơ thể Cảnh Gia lung lay, sau đó rớt thẳng xuống dưới tầng mây.
Cảnh Gia hôn mê vì quá choáng váng , nhưng ở một khắc sau cùng vẫn dùng chút linh khí còn lại liều mạng viết ba chữ trước mặt các vị tiên - - Cảnh Gia thắng.
Liều chết cũng phải thắng, cho nên Thiên Đình không có mấy người nguyện ý đánh nhau với Cảnh Gia, toàn bộ nguyên nhân là vì Cảnh Gia quá điên cuồng.
Tuy hôn mê, nhưng cũng đụng vỡ hộ tráo của Chinh Dục, tuy không tổn hao gì, nhưng hộ tráo bị va chạm vỡ ra rồi.
Thế này thì rốt cuộc ai là người thắng? Chúng tiên đồng loạt nhìn về phía Ngọc đế.
Ngọc đế trầm tư một lúc lâu, môi mỏng khẽ mở, giọng nói vang dội: "Cảnh Gia thắng."
Ngọc đế quyết đoán như vậy, không vì cái khác, chính là vì Cảnh Gia có tinh thần thề không khuất phục, nhất định cần phải cổ vũ thật lớn!
Nhưng mà bên dưới vẫn có nhóm tiểu tiên bàn luận, chân tướng có lẽ vì Ngọc đế cược cho Cảnh Gia.
Dòng nước trong veo, có tiếng kêu của thú rừng, trong bụi cỏ, một nam nhân nằm sấp, rất kì quái, chung quanh người này cỏ càng rậm rạp xanh tươi, thậm chí tản ra ánh sáng nhàn nhạt .
Hai con thỏ nhỏ tò mò vây quanh bên người nam nhân quần áo tả tơi, hôm nay thời tiết rất kỳ quái, đầu tiên là mưa đá, sau đó là sấm sét, tiếp theo trên trời liền rớt xuống một khối vừa to vừa thơm, tản ra mùi thịt khét nhàn nhạt.
Trong đó một con thỏ khá lớn mật, lại gần hé cái miệng ba cánh hoa liếm khối thịt đó, hương vị không giống nha, thỏ anh đang muốn kêu em tới cùng liếm, bỗng nhiên, trong bụi cỏ truyền đến âm thanh sàn sạt, dọa cho hai con thỏ nhỏ nhát gan sợ tới mức lập tức tránh về trong động, thỏ anh lặng lẽ quan sát động tĩnh bên ngoài.
Trắng như tuyết, áo dài trắng như mây xẹt qua đám cỏ xanh, chạm vào những giọt sương, Chinh Dục đứng trước mặt Cảnh Gia vì choáng váng lên ngất đi, trong mắt là ảnh ngược của bóng dáng thon dài nằm trên đất .
Khuôn mặt anh tuấn an tĩnh như vậy , làm cho Chinh Dục cảm thấy thuận mắt không ít.
Chinh Dục chậm rãi ngồi xổm xuống, giúp Cảnh Gia bắt mạch, một lát sau đứng lên, đá đá thân thể của hắn, Cảnh Gia đang hôn mê vô thức khẽ rên một tiếng.
Xem ra không có việc gì, Chinh Dục xác nhận xong, mang tư thái tao nhã của thượng tiên rời đi.
"Thật là một thần tiên xinh đẹp." Thỏ anh nhìn tiên ảnh đi xa cảm thán nói.
Con thỏ nhỏ chấn kinh nhìn thỏ anh, sợ tới mức lông mao sắp rớt, anh, anh, sao anh có thể nói tiếng người?
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
3 chương
600 chương
3 chương
206 chương
89 chương
10 chương
12 chương