CHƯƠNG 15: Lưu Thiên Vân mơ màng mà tỉnh lại, chỉ thấy xung quanh mình hoàn toàn xa lạ, nơi này giống như một nhà kho bỏ hoang, nhiều thùng gỗ xếp bừa bộn, mà rác cũng vứt lung tung khắp nơi, hơn nữa nơi này còn có mùi ẩm mốc đến khó chịu. Lưu Thiên Vân khẽ động thân mình muốn ngồi dậy, nhưng lúc này cậu phát hiện cả người mình đều bị trói chặt không thể nhúc nhích. Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, không biết là có chuyện gì xảy ra với mình. Những hình ảnh lúc buổi sáng nhanh chóng ùa về, lúc này cậu biết, mình bị người ta bắt cóc. Nhưng mà cậu nhớ rõ từ trước đến nay bản thân cậu chưa hề gây với bất kì ai hơn nữa bản thân cũng không phải giàu có gì, vậy tại sao lại bắt cậu chứ? Thật kì quái, không phải là bắt lầm người rồi đi… Đầu óc còn đang mơ màng thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Một nữ nhân xinh đẹp, ăn mặc sang trọng cùng một nam nhân trung niên bộ mặt dữ tợn bước vào bên trong. Nam nhân kia vừa nhìn thấy Lưu Thiên Vân tỉnh lại, liền cười khinh miệt bước tới gần, bàn tay thô ráp của hắn nắm chặt cằm cậu, làm cho cậu phải đối mặt nhìn hắn. Hắn ta đem cậu ngó qua ngó lại vài lần, giống như đang xem một món hàng, sau đó lại chậc chậc vài tiếng, tiếc nuối mà nói: “Hừ! cái tên khốn kia mắt có phải bị mù rồi hay không? ở bên cạnh có bao nhiêu mỹ nhân lại không chọn, lại chọn phải một cái tên xấu xí như thế này!” Lưu Thiên Vân nghe tên kia nói không đầu không đuôi, đầu óc lại càng ngày càng trở nên mơ hồ không rõ, cậu nhỏ giọng lên tiếng: “Xin hỏi…vị này là…ai…sao lại bắt tôi tới đây?” Vừa nghe cậu hỏi xong, tên nam nhân liền ngửa mặt cười lớn, sau đó lại dùng ánh mắt căm hận mà nhìn cậu, hắn nghiến răng nói: “Muốn biết tao là ai thì dễ thôi, để thằng tình nhân bé nhỏ khốn kiếp của mày tới đây thì mày sẽ  biết được thôi!” “Tình nhân?” Lưu Thiên Vân hoàn toàn ngốc lăng, tình nhân của mình là sao chứ, không phải là Lâm Kiệt kia đi, nhưng mà Lâm Kiệt suốt ngày chỉ ở bên cạnh cậu, như thế nào lại gây thù chuốc oán gì với mấy người côn đồ này. Cậu cố gắng nhỏ nhẹ nói: “Xin lỗi nhưng tôi có thể hỏi một chút được không? Người anh nói không phải là Lâm Kiệt chứ!”. “Đúng vậy! chính là cái tên Lâm Kiệt khốn kiếp đó, chính hắn đã đẩy tao ra đến hoàn cảnh như ngày hôm nay!”. Như nghĩ tới điều gì đó rất tức giận, hắn hướng Lưu Thiên Vân mà quát to lên. Cậu bị hắn đối xử hung hăng như vậy, cả người đều không khỏi run rẩy, rất biết thức thời nhanh chóng mà ngậm miệng lại. Nhưng trong lòng nghi ngờ cùng khó hiểu không ngừng dâng cao. Mà người nữ nhân xinh đẹp kia từ đầu đến giờ đều hoàn toàn im lặng, không hề lên tiếng, cô ta chỉ đứng im môt chỗ mà nhìn chằm chằm vào cậu. Cái nhìn này khiến cho cậu khó hiểu, cậu không biết rằng có phải bản thân mình nhìn lầm hay không, hay là do chính mình ảo giác… Ánh mắt của cô ta đối với cậu, tràn đầy căm thù… Nhưng cậu và cô ta không hề quen biết nhau… Cậu ngồi im một chỗ, động cũng không dám động. Trong lòng chỉ mong sao Lâm Kiệt nhanh chóng đến cứu mình ra khỏi nơi này. Mà nhớ đến Lâm Kiệt, lúc này trong lòng cậu không khỏi có chút ân hận. Rõ ràng vài ngày trước, hắn đều cố chấp khư khư giữ cậu trong nhà, có lẽ là hắn ta đã sớm biết là có chuyện này xảy ra rồi, nếu như buổi sáng cậu cũng nghe lời hắn ở yên một chỗ, thì có lẽ giờ này cậu cũng không lâm vào cái tình trạng này… Ai, Lâm Kiệt, không biết là hắn ta có nhận thấy mình đã bị mất tích hay chưa. Cũng không biết là hắn đã gây cái thù oán gì mà lại nghiêm trọng đến mức này… Tên nam nhân kia nhìn thấy cậu run rẩy cuộn mình vào một chỗ thì cũng không còn tâm trạng nào mà dọa nạt nữa, lấy chân đá bay mấy cái thùng cartoon gần đó, lại xoay người sang, hướng nữ nhân kia nói: “Mỹ Lệ, cô đã liên lạc với tên Lâm Kiệt nói yêu cầu của chúng ta hay chưa?” Lúc này nữ nhân kia mới thu hồi ánh mắt của mình, nói: “Tôi đã liến lạc với anh ta rồi!” “Phi, tên Lâm Kiệt khốn kiếp kia, xem lần này ta có lấy cái mạng chó của ngươi được hay không?”. Nói xong hắn xoay người rời đi, vừa ra đến tới cửa liền nói: “Cô ở đây trông chừng thằng ngốc này, đứng để nó chạy thoát, đó là đường sống của chúng ta đấy!” Sau khi giao nhiệm vụ xong, hắn liền rời đi, nữ nhân tên Mỹ Lệ kia nhìn nhìn ngoài cửa một lát, sau đó nhẹ nhàng bước đến trước mặt cậu. Lưu Thiên Vân khẽ ngước mắt nhìn người kia. Cô ta ngồi xuống, sau đó nói một câu không đầu không đuôi: “Trông cũng chỉ bình thường, tại sao lại có thể khiến cho Lâm Kiệt thích như vậy, rốt cuộc là anh đã làm cái gì cho anh ấy chứ?” Nghe người nữ nân kia nói, lúc này một chút hiếu kì trong lòng nổi dậy, cậu cẩn thận lựa lời mà nói: “Cô..cô có thể nói cho tôi rốt cuộc Lâm Kiệt đã gây thù oán gì với mấy người hay không?” Mỹ Lệ nhìn chằm chằm vào Lưu Thiên Vân, sau đó giống như có chút kinh ngạc mà mở miệng cười lớn: “Ha hả, anh là anh trai cũng là tình nhân của anh ta, lẽ nào lại không biết người như anh ta gây thù rất nhiều, nhiều đến mức ai cũng muốn anh ta chết đi…” Câu nói của cô vừa dứt cũng giống như một tảng đá rớt xuống mặt hồ tĩnh lặng. Lưu Thiên Vân hoàn toàn ngây ngốc, khó khăn lắm mới mở miệng được mà hỏi: “Cô nói….anh trai là sao? Tôi là con một mà…hơn nữa Lâm Kiệt chỉ là làm quản lý nhà hàng, sao lại có nhiều người ghét…” Còn chưa nói hết câu thì Mỹ Lệ ngay lập tức ngắt lời cậu, cô ngửa đầu cuồng ngạo mà cười, nhưng nụ cười đó vừa chất chứa bi thương, cũng mang theo thù hận… “Ha hả, Lâm Kiệt a, Lâm Kiệt, thì ra là anh cũng có cái ngày khốn nạn như vậy, ngay cả anh trai mình mà cũng muốn mang ra đùa giỡn, quản lý nhà hàng sao, phi….” Nói xong, cô lại nhìn chằm chằm vào Lưu Thiên Vân, vừa tiếc nuối vừa nói: “Hai, tôi thấy anh thật đáng thương, bị người ta lừa dối từ đầu mà cũng không biết, Lưu Thiên Vân, anh có biết không, lúc trước tôi rất hận anh, hận vô cùng, tại sao anh có thể chiếm được trái tim của người đó, còn tôi thì không, nhưng bây giờ, tôi lại thấy anh thật đáng thương….” Từng lời, từng lời nói ra, giống như từng mũi dao đâm thẳng vào trái tim nhỏ bé của cậu, trong lòng chỉ còn một cảm giác lạnh lẽo bao phủ… Giống như một phản xạ có điều kiện khi con người ta không muốn nghe thấy những sự thật khiến mình đau lòng nhất, Lưu Thiên Vân thu mình lại, cố gắng bỏ ngoài tai những lời nói kia… Nhưng âm thanh trong trẻo kia không ngừng, không ngừng truyền vào tai cậu, một chữ cũng không sót… “Lưu Thiên Vân, anh không biết chuyện Lâm Kiệt vốn là ông chủ của băng Hắc Long sao, hắn ta rất nổi tiếng trong thế giới ngầm, mà ngay cả trong giới chính trị, ai cũng phải kính nể anh ta mười phần…” Mỹ Lệ không ngừng nói, không ngừng công kích trái tim nhỏ bé của cậu, cô cũng không biết tại sao mình lại cứ thế nói ra, cô là muốn người Lâm Kiệt yêu thương nhất hận hắn ta sao? Là muốn trả thù hắn ta sao? Hay còn là vì lý do nào khác… Không lẽ cô vì nhìn thấy người nam nhân trước mắt cũng đáng thương, đáng thương giống như cô năm đó, mù quáng mà yêu người kia, để đến cuối cùng, bản thân mình phải rớt xuống tận cùng của địa ngục… Có lẽ là vì lý do thứ nhất, cũng có thể là lý do thứ hai, mà cũng có thể là cả hai, cô muốn người trước mắt nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, sau đó rời bỏ hắn, nếu vậy, có thể cô còn có hy vọng chăng… Không thể… Điều này chắc chắn không bao giờ xảy ra được… Một giọt nước mắt nóng hổi nhẹ nhàng lăn dài trên má… Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu mình không có được thì chắc chắn sẽ không ai có được, nếu như vậy thì chính tay cô sẽ đem người kia phá hủy… Lâm Kiệt lúc trước chính là bất khả chiến bại, không có điểm yếu, nhưng hắn hiện tại thì không như vậy, hắn có điểm yêu chí mạng, chỉ cần nhìn thấy hắn dụng tâm bảo hộ người này như thế, cũng đã quá rõ ràng tình cảm của hắn đối với người trước mắt. Nếu đã như vậy chỉ cần hủy hoại con người trước mặt này, Lâm Kiệt nhất định cũng sẽ bị tổn thương, tổn thương rất nặng… “Lâm Kiệt là người của thế giới ngầm, vậy là xã hội đen sao? Không phải cậu ta chỉ là người nhà quê lên thành phố này tìm việc thôi sao? Tại sao lại như vậy? tại sao?” “Là em trai của mình? Lâm Kiệt là em trai mình? Cậu là con một lấy đâu ra một người em trai? Như thế nào lại xảy ra chuyện này? Lâm Kiệt, cậu ở đâu, mau nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi, Lâm Kiệt…” Từng dòng, từng dòng suy nghĩ không ngừng chạy loạn trong đầu của Lưu Thiên Vân, cảm giác rối loạn khiến cho cậu như bị rơi vào sương mù không có lối thoát ra… Cảm giác bị lừa dối, thật khó chịu, thật đau đớn, trong lòng cậu lúc này hoàn toàn trống rỗng, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào Mỹ Lệ… Cảm giác, khóe mắt có chút cay cay… Nhưng cho dù cậu có mong muốn Lâm Kiệt xuất hiện trước mặt mình để giải thích nhiều như thế nào đi nữa thì hắn ta vẫn không có xuất hiện… Nhưng người trước mặt cậu, Mỹ Lệ, chậm chậm mà đem những thắc mắc trong lòng cậu ra mà giải đáp… “Lưu Thiên Vân, tôi nói anh chỉ là một thằng ngốc, thật đáng thương, từ đầu đã bị người ta đem ra đùa bỡn mà không hề biết…” “Lâm Kiệt vốn là con trai của Lâm Đường, là chồng của mẹ anh, cũng là cha dượng của anh đó, cha dượng anh vốn để muốn chia cho anh một nửa tài sản của mình, nhưng mà hắn ta lại không chấp nhận chuyện đó, bởi vì, Hắc Long được lớn mạnh như bây giờ chính là một tay hắn gây dựng mà có…” Nghe cô nói về cha dượng của mình, lúc này, Lưu Thiên Vân mới có chút phản ứng, trong lòng không khỏi hoảng loạn: “Con trai của cha dượng, Lâm Kiệt là con trai của dượng  mình, như thế nào lại như vậy?” “A, đúng rồi, lúc trước, dượng đã từng nói, ông cũng có một người con trai, nhưng lại bận công tác không về gặp mặt được…ai, Thiên Vân, mày cũng thật ngu ngốc đi…đó là em trai của mày đó, cậu ta đến tìm mày không phải vì tình cảm anh em, mà là vì chuyện chia gia sản kia đi…”. Trái tim như có ai đó đâm mạnh một nhát, máu không ngừng chảy ra làm vết thương đau nhức đến tột cùng, Lưu Thiên Vân cảm thấy trước mắt mình nhòa đi, tại sao? Từng giọt nước mắt nóng hổi thay nhau rớt xuống, mang theo tâm tình thất vọng cùng đau đớn đến thấu xương… A, cậu khóc sao? Cậu sao lại khóc chứ, chỉ là bị người ta lừa thôi mà, không phải sao? Chỉ cần ngủ một giấc tỉnh lại là ổn  thỏa thôi mà… Nhưng sao trái tim lại đau như thế này… Có ai nói cho cậu biết tại sao hay không…. Nhìn bộ dáng thương tâm của cậu, trong lòng Mỹ Lệ có chút hả hê, sau đó cũng không dừng lại mà tiếp tục công kích: “Hắn không cam tâm, chính vì vậy hắn mới âm thầm điều tra về anh. Hắn muốn đem anh đùa bỡn đến chết, sau đó để cho anh nguyện ý mà chấp nhận từ bỏ toàn bộ số tài sản kia, mà anh nên biết rằng, thứ không còn giá trị lợi dụng đối với Lâm Kiệt, thì đến lúc đó, hắn sẽ tự tay phá hủy nó…” “Tự tay phá hủy nó sao?”. Lưu Thiên Vân như người vô hồn mà nhắc lại câu nói này… Hắn muốn tự tay phá hủy sao? Lâm Kiệt, có lẽ cậu đã làm được rồi đó… Cậu đem trái tim của tôi dày xéo đến đau đớn như thế này, cậu lừa dối tôi đến phút cuối cùng như vậy, một bên nhìn tôi vui vẻ mà sa vào cái bẫy mà cậu giăng ra, có lẽ trong lòng cậu là rất vui đi, Lâm Kiệt, từ trước đến nay, cậu đối với tôi, chỉ toàn là dối trá thôi sao? Hai bờ vai nhỏ gầy của cậu khẽ run nhẹ, nước mắt dường như không ngừng được mà tuôn rơi mạnh mẽ… Mỹ Lệ ghé sát người vào cậu, lại nói: “Đúng vậy, hắn muốn tự tay phá hủy đi những gì mà hắn không thích, còn nữa, Thiên Vân anh có biết chuyện xem mắt của mình tại sao lúc nào cũng thất bại hay không?” Lưu Thiên Vân mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm cô, đôi môi run rẩy khẽ mở ra lại đóng vào, lúc này cổ họng cậu không hiểu sao lại khô khốc đến lạ thường, ngay cả thanh âm nhỏ cũng khó mà phát ra… Cậu muốn cô ta ngừng lại, cậu không muốn cô ta nói thêm nữa, cậu không muốn nghe… Cậu không muốn bản thân mình biết quá nhiều, thà rằng không biết, như vậy sẽ bớt đau đớn hơn… Nhưng Mỹ Lệ dường như không có nghe thấy ước nguyện của cậu, đôi môi anh  đào kia không ngừng khép mở: “Là chính hắn, chính hắn đã sắp xếp tất cả, chính hắn làm cho những cô gái kia rời bỏ anh mà đi…” “Không…đừng…đừng…nói nữa…”. Lưu Thiên Vân  yếu ớt mà nói. “Tại sao phải ngừng lại chứ? Thiên Vân anh phải biết sự thật, anh phải biết hắn ta là một con quỷ dữ chứ không phải là một con người, anh phải nhớ kĩ, hắn ta chính là người tạo cho anh nhiều thương tổn nhất, cũng chính là người đã đẩy anh xuống tận cùng của địa ngục…” “Hắn ta đem tình cảm của anh ra mà đùa giỡn, Thiên Vân, anh phải giết hắn, giết người đã làm anh đau khổ…” Mỹ Lệ mĩm cười, nụ cười đầy độc ác… Mà Lưu Thiên Vân tựa như người bị thôi miên, đôi mắt vô hồn nhìn cô, còn không ngừng nhỏ giọng lầm bầm: “Giết…giết sao? Giết người đã lừa dối mình sao?” “Đúng vậy! phải giết hắn, chỉ cần cầm lấy con dao, sau đó, một nhát đâm thẳng vào đây!”. Vừa nói, ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng đặt lên nơi trái tim đang đập đến đau đớn của cậu, nhỏ giọng nói: “Là trái tim của hắn, như vậy, mọi đau khổ của anh sẽ chầm dứt…” “Đúng vậy, phải giết hắn…” Lưu Thiên Vân tựa như người mất trí, nói ra lời nói ghê sợ đó… Nhưng những hình ảnh hai người cười đùa vui vẻ lại từ nơi nào đó ùa về, những lúc cậu say, hắn ở bên cạnh chăm sóc cậu đến sáng, những lúc cậu buồn, bờ vai của hắn lại là nơi để cậu trút đi những tâm sự… Cậu nhó đến hơi ấm của hắn, nhớ đến giọng nói trầm thấp mê người của hắn, nhớ đến những lúc vui hắn cười, những lúc buồn liền rúc vào người cậu mà làm nũng… Nhớ đến món ăn khiến cho cậu phải nhập viện kia… Tất cả, tất cả những kỉ niệm đó, chỉ là lừa dối thôi sao? Nghĩ đến đó, trong lòng cậu lại càng thêm chua xót, nước mắt lại không ngừng rơi, cảm giác bị phản bội, thật khó chịu… Tuy căm hận hắn, nhưng bảo cậu giết hắn, cậu không làm được… Đôi môi run rẩy mà nói: “Không…không được…không được giết Lâm Kiệt…” Mỹ Lệ nhìn cậu hoảng loạn, nhưng cũng không có ý tứ gì, chỉ thản nhiên nói: “Tùy anh, muốn làm sao đó là quyền lựa chọn của anh, nhưng anh nên nhớ rằng, ngày hôm nay anh bị nhốt ở đây, tất cả chỉ là do một mình hắn mà ra, tôi nghĩ, không sớm thì muộn, hắn cũng nhanh chóng đến đây mà thôi…” Nói xong, cô liền mở cửa rời đi, để lại một mình Lưu Thiên Vân nằm đó với bao nhiêu cảm xúc phức tạp trong lòng… Cậu vẫn không ngừng khóc, nhưng trái tim thì dường như đang dần chết lặng đi…. Trong thời gian đó, tại nhà của Dương Tử Hạo cùng Lâm Xuân, Lâm Kiệt không ngừng đi qua đi lại chờ đợi tin tức từ những đàn em do mình phái đi. Dương Tử Hạo biết trong lòng hắn lo lắng nhưng sốt ruột như vậy cũng không thể giải quyết được chuyện gì, liền mở miệng an ủi: “Lâm Kiệt, cậu bình tĩnh đi, người của chúng ta nhất định sẽ nhanh có tin tức mà!” Lâm Kiệt dừng lại, xoay đầu nhìn hai người kia mà quát lên: “Làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được chứ, hiện tại còn không biết Tiểu Vân như thế nào, có bị người ta làm hại hay không?” Nói xong, hắn hung bạo mà quơ tay, đem toàn bộ những chiếc bình hoa bằng sứ trên bàn mà hung hắng ném xuống đất. Một loạt tiếng loảng xoảng không ngừng vang lên. Dương Tử Hạo cùng Lâm Xuân biết điều, thức thời mà im lặng. Khoảng hai mươi phút sau thì điện thoại của Dương Tử Hạo rung lên. Sau khi trao đổi một chút, Dương Tử Hạo vui vẻ mà thông báo: “Lâm Kiệt đã tìm được chỗ bọn họ nhốt Thiên Vân rồi!” Lâm Kiệt hai mắt mở lớn nhìn hai người kia, sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi… Trong lòng hắn âm thầm mà phát thệ: “Mã Uy, tốt nhất là ngươi không nên đụng đến Tiểu Vân của ta, nếu như cậu ấy có mất đi một sợi lông nào, ta nhất định cho ngươi biết, hai chữ hối hận được viết như thế nào!” Đăng bởi: admin