Yêu Không Phải Lúc
Chương 52
Trong phòng làm việc, Lương Cảnh Hành đang gọi điện thoại, ra dấu với Khương Từ, ý bảo cô ngồi chờ một lát.
Khương Từ nhàm chán, đứng ở trước kệ sách, ngón tay xẹt qua những gáy sách sắp xếp chỉnh tề, lướt qua từng quyển từng quyển, ngón tay dừng lại, nhìn thấy tập ảnh do chính Lương Cảnh Hành chụp. Mặt bìa thuần một màu trắng, chỉ một dòng tên sách và tên tác giả, trừ nó ra thì không còn gì khác, toàn bộ đều lộ ra một khí thế "Có mua hay không".
Nhưng Khương Từ biết thật ra thì ảnh này bán rất chạy, bây giờ trên thị trường đã không còn.
Cô thấy Lương Cảnh Hành gọi điện thoại xong, lập tức giơ quyển sách trên tay lên, "Cái này có thể cho em hay không."
Lương Cảnh Hành nhìn sang, "Em thích?"
"... Cũng không hẳn."
"Vậy thì?"
"Cất giữ chờ tăng tỉ giá đồng bạc."
"Cất giữ sách không làm tăng trị giá được," Lương Cảnh Hành làm như thật, "Cất giữ tác giả của quyển sách mới có thể tăng tỉ giá đồng bạc."
Khương Từ cười, "Vậy chẳng phải em đã kiếm được một khoản lớn rồi sao."
Lương Cảnh Hành đóng máy vi tính lại, đứng dậy sửa sang lại trang phục, "Đi thôi."
Khương Từ gật đầu, thả tập ảnh lại giá sách. Bước chân Lương Cảnh Hành ngừng lại một chút, "Em không cần?"
"Em có," Khương Từ liếc anh một cái, "Tìm người nhờ ký tên lên mới được."
Nằm ở trong va li của cô, theo cô đi qua muôn sông nghìn núi.
Nhất thời Lương Cảnh Hành cũng không biết nên nói gì, mỗi lần khi anh cho là cô nương ngốc đã đủ ngốc rồi, cô lại có thể để cho anh một nhận thức mới, "... Em muốn ký tên, cần gì phải nhờ người khác, hôm nào anh không có việc gì, ký cho em cả trăm."
Khương Từ vui vẻ, "Sau đó thì? Lấy làm bùa trừ tà?"
Lúc ra cửa, Lưu Nguyên đang thu dọn đồ đạc.
"Lưu Nguyên, có bận gì không, đi ăn cơm với chúng tôi."
Lưu Nguyên xua tay, "Không được đâu anh Lương, hôm nay là sinh nhật của vợ em, đang đợi em về đấy."
Khương Từ kinh ngạc, "Anh đã kết hôn rồi?"
Lưu Nguyên cười gật đầu, hình như có chút ngượng ngùng.
Lương Cảnh Hành bổ sung, "Con cũng tròn một tuổi rồi."
Khương Từ lập tức hăng hái, tiến tới bên cạnh Lưu Nguyên, "Có hình không? Cho tôi nhìn một chút."
Lưu Nguyên lấy điện thoại di động, mở một bức ảnh ra đưa cho Khương Từ, xấu hổ cười cười, "Dáng dấp không giống tôi, giống vợ tôi."
Trong hình là một đứa bé hồng hào, đang nhắm mắt ngủ say, nắm tay nho nhỏ dán ở bên tai, hình dáng lông mi thật giống như hai cái bàn chải nhỏ. Khương Từ không khỏi kin ngạc kêu lên, "Thật là đáng yêu, Lưu Nguyên anh thật may mắn."
Lưu Nguyên gãi gãi đầu, cười cười.
Ba người ở bãi đậu xe tách ra, Khương Từ vẫn là chậc chậc cảm thán, "Thật không nghĩ tới, một hũ nút như Lưu Nguyên, âm thầm không tiếng động có được hạnh phúc như vậy."
Lương Cảnh Hành cho xe chạy, cười nói: "Lúc vợ cậu ấy sinh thì bị khó sinh, cậu ấy nghe thấy tiếng khóc thảm thiết bên trong, bác sĩ nói cần phải mổ, một đấng mày râu, lại bật khóc ngay tại chỗ."
Khương Từ cũng hơi cảm thấy xúc động, giương mắt lặng lẽ liếc qua Lương Cảnh Hành, nghĩ thầm, anh sẽ muốn đứa bé sao?
Tới nhà Trần Giác Phi, Lương Tĩnh Tư bảo hai người ngồi xuống, hướng trên lầu gọi một tiếng: "Trần Giác Phi, cậu con đến rồi!"
Phía trên không có tiếng động, Lương Tĩnh Tư cười nói: "Khéo còn chưa dậy, hai người ngồi một lát, để chị lên gọi nó." Cô nhìn Khương Từ, "Bình thường cô Khương quen uống trà gì?"
Khương Từ vội nói: "Khách tùy chủ tiện (khách thì nên theo ý chủ) —— chị cứ gọi em là Khương Từ là được rồi."
"Long Tĩnh, được không? Trà mới năm nay."
Khương Từ gật đầu.
Lúc Lương Tĩnh Tư đi lấy lá trà thì Lương Cảnh Hành cầm tay Khương Từ, cười nói: "Đừng khẩn trương."
Chỉ chốc lát sau, Lương Tĩnh Tư lấy ra một bộ trà cụ, đặt ấm nhỏ trên lò vi ba đun nước, trong lúc chờ nước sôi thì trò chuyện với hai người.
"Anh rể đâu?"
"Mới vừa gọi điện thoại nói đang trên đường về rồi, bên kia có một xưởng thay thế thiết bị, người phụ trách báo sổ sách giả, gần đây Trần Trăn đều ở đó xử lý cục diện rối rắm này." Nước sôi, Lương Tĩnh Tư pha trà cho hai người, "Thời buổi rối loạn, ngay cả một quản lý thật sự có thể cậy vào cũng không có."
"Trần Giác Phi không phải đi theo anh rể rèn luyện sao?"
Lương Tĩnh Tư cười, "Nó? Chỉ được cái lắm mưu mô, còn lúc bắt tay vào thì nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Tính tình hai cha con đều cố chấp, cả ngày lẫn đêm đối chọi nhau."
"Còn trẻ, không cần phải gấp."
Lương Tĩnh Tư nhìn Khương Từ đang từ từ thưởng thức trà một chút, cười nói: "Cũng không nhỏ, ra nước ngoài bốn năm nhưng mà kinh nghiệm thì không nhiều, Giác Phi so với A Từ còn lớn hơn, nhưng mà A Từ chững chạc thoả đáng bao nhiêu, nó thì vẫn còn như thằng bé con ."
Lương Cảnh Hành cười một tiếng, nói thầm trong lòng cô một chút cũng không chững chạc thoả đáng, đấy cũng chỉ là giả bộ cho người ngoài nhìn.
Khương Từ cũng thiếu chút nữa bị sặc, trong lúc Lương Tĩnh Tư lơ đãng thay đổi cách xưng hôi tuy rằng kéo gần lại cự ly, nhưng đặt cô và Trần Giác Phi chung một chỗ, lại có một loại khó chịu không nói nên lời.
Cũng may Lương Tĩnh Tư rất nhanh thay đổi đề tài, hỏi tiến triển công việc gần đây của Lương Cảnh Hành.
"Đã kết thúc, hai bên đang hạch toán. Đàm Huy lại cho một người không có kinh nghiệm phụ trách, rất tốn công."
Lương Tĩnh Tư "Ah" một tiếng, "Không thể nào, chị từng tiếp xúc với Đàm Huy, ông ta là người làm việc rất chu đáo khôn khéo, phái người nào? Cái này không giống tác phong của ông ta."
"Còn có thể là ai," Vẻ mặt Lương Cảnh Hành bình thản, "Con gái của ông ta."
"Không phải con gái ông ta học nghệ thuật sao, sao lại dính vào chuyện làm ăn?"
Khương Từ nghe vậy, động tác dừng lại, chỉ là không biến sắc nhấp một ngụm trà.
Lương Cảnh Hành khẽ cau mày, cũng là không muốn nói nữa, "Dù sao dự án này chuẩn bị kết thúc, sau nào em cũng không có ý định tiếp tục giao tiệp với nhà họ Đàm nữa."
"Em thật là, tuy có đầu óc buôn bán, nhưng lại không có dã tâm gì, " Lương Tĩnh Tư cười nói, "Hôm nay Đàm Huy nắm bao nhiêu đất để đó không dùng ở trong tay, muốn mượn cơ hội này hợp tác lâu dài với ông ta, tiền hoàn toàn không lo kiếm, lúc này hai người làm văn hóa, chỉ là trờ trẻ con."
"Tiền kiếm nhiều như vậy có ích lợi gì, sống không dùng hết đến chết cũng không thể mang theo, đủ là được."
Lương Tĩnh Tư cười mà như không cười liếc Khương Từ một cái, "Một mình em thì khẳng định đủ dùng, hai người, ba người, hoặc là bốn người thì sao đây?"
Nhất thời mặt Khương Từ nóng bừng lên.
Lương Cảnh Hành liếc thấy vành tai Khương Từ ửng hồng, cười một tiếng, "Vậy cũng đủ rồi."
Đang nói chuyện, trên lầu vang lên tiếng bước chân. Lương Tĩnh Tư quay đầu lại liếc nhìn về phía cầu thang, "Trần Giác Phi, mau xuống gặp mợ con."
"Phụt..." Khương Từ thiếu chút nữa phun một ngụm trà ra.
Nhất thời mặt Trần Giác Phi đen như đáy nồi, lườm nguýt nụ cười ranh mãnh của Lương Tĩnh Tư một cái, không tình nguyện đi xuống lầu.
Trước khi đến, Khương Từ tuyệt đối không nghi đến Lương Tĩnh Tư là một "Diệu nhân" như thế này.
Trần Giác Phi là đi đến trước mặt, ngổi xuống ghế sofa, gãi gãi mái tóc bù xù, lên tiếng chào Lương Cảnh Hành, "Cậu." Sau đó xoay mắt đi, coi như không nhìn thấy Khương Từ.
Khương Từ tự nhiên cầu cũng không được. Tính ra, lần gần nhất hai người gặp mặt, là ba năm trước đây Trần Giác Phi nghe lời của Trương Ngữ Nặc, mà tới cửa chất vấn tcô, nhưng lúc đó cô xoay Trần Giác Phi vòng vòng, không chút nào cảm thấy lúng túng như lúc này. Ước chừng hôm nay hai người thật sự sắp trở thành người một nhà, vả lại cô trên danh nghĩa, đích thực là “Mợ” của Trần Giác Phi.
Rất nhanh, bác gái đi ra từ phòng bếp, nói chỉ cần nấu thêm hai món ăn nữa, hỏi khi nào dùng bữa, Lương Tĩnh Tư gọi điện thoại cho Trần Trăn, "Sắp tới nhà rồi, bắt đầu nấu thôi."
Không lâu lắm, Trần Trăn từ bên ngoài trở lại.
Sau khi giới thiệu hàn huyên xong, mấy người ngồi lên bàn, bắt đầu ăn cơm trưa.
Lương Cảnh Hành cùng Trần Trăn uống rượu, Khương Từ ngồi bên cạnh Lương Tĩnh Tư. Trong bữa cơm, Lương Tĩnh Tư không ngừng gắp thức ăn cho Khương Từ, chỉ hỏi cô có quen ăn hay không.
"Rất ngon, em ở nước Anh hai năm, lúc trở về nước ăn cái gì cũng thấy ngon."
Lương Tĩnh Tư cười nhìn cô, "Về sau em không bạn gì thì nhớ tới nhà chị ăn cơm, bác gái nấu cơm này là chị từ Tô Châu mang tới, tay nghề thổi cơm làm bánh cũng rất cao."
Khương Từ liên tiếp đồng ý.
Trên bàn hai người thành một cặp, duy chỉ có Trần Giác Phi là không nhúng vào, sắc mặt cậu càng ngày càng khó coi, vùi đầu và cơm, đũa chạm vào bát sứ, phát ra tiếng "Leng keng" vang dội. Lương Tĩnh Tư gõ đầu cậu, "Lịch sự một chút được không, dạy con lễ nghi bàn ăn đều cho chó ăn hết rồi sao?"
... Trần Giác Phi là cảm thấy có thể mình không phải con ruột.
Lương Tĩnh Tư giáo huấn Trần Giác Phi xong, lại tiếp tục nói chuyện với Khương Từ, "Sau này có tính toán gì không?"
"Thỉnh thoảng phải bay về Bắc Kinh, còn đa số thời gian vẫn sẽ ở lại thành phố Sùng, nhờ thầy chiếu cố."
Lương Tĩnh Tư gật đầu, "Còn trẻ, bận rộn cho sự nghiệp cũng tốt . Một thời gian trước, mẹ chị còn nhắc tới em."
Khương Từ sửng sốt.
Lương Tĩnh Tư liếc nhìn cô một cái, cười nói, "Bà nói, cũng không biết chừng nào thì em mới có thể trở về, rất nhớ em. Nếu như em có thời gian, nhất định phải đi Tô Châu chỉ điểm kỹ năng vẽ cho bà một chút."
Nhất thời trong lòng Khương Từ nặng trĩu, "Chờ qua một thời gian ngắn ổn định một chút, nhất định em sẽ đến thăm dì."
Lương Tĩnh Tư cười cười, lại gắp thức ăn cho Khương Từ "Ăn nhiều một chút, em cũng thật là quá gầy."
Tính tình Trần Trăn cùng Lương Cảnh Hành tương tự, uống rượu cũng vừa mức. Hai người vừa uống rượu, vừa trò chuyện chút chuyện kinh doanh. Khương Từ phân tâm nghe bọn anh trò chuyện đôi câu, chỉ cảm thấy Trần Trăn người này thật là tiếc chữ như mực, ngay cả Lương Cảnh Hành cũng bị anh nổi bật lên giống như người nói nhảm.
Ăn cơm xong, buổi chiều Lương Cảnh Hành còn có việc, nghỉ ngơi một lát liền đi về công ty. Khương Từ định đi theo anh, lại bị Lương Tĩnh Tư cản lại, "A Từ, chiều em không có việc gì thì ở lại đây đi. Chị định sửa sang lại phòng sách, em giúp một chút được hay không?"
Khương Từ nhìn Lương Cảnh Hành một chút, hỏi ý kiến của anh. Lương Cảnh Hành vỗ vỗ bả vai cô, "Buổi tối anh còn tới nữa."
Lương Tĩnh Tư dẫn Khương Từ về phía tầng hai, vừa quay đầu lại thấy Trần Giác Phi vẫn còn đứng yên tại chỗ, "Thất thần cái gì, cũng tới giúp một tay đi."
Trần Giác Phi vò đầu, lầm bầm đôi câu, theo sau.
Sửa sang một lúc, Lương Tĩnh Tư nhận một điện thoại, tạm thời đi ra ngoài.
Trong thư phòng còn lại Khương Từ và Trần Giác Phi, nhất thời có chút lúng túng vi diệu. Khương Từ quan sát Trần Giác Phi một cái, qua ba năm, vẻ non nớt trên người cậu đã rút đi, hiện tại cũng dần dần lộ ra khí chất cường tráng thuộc về đàn ông, giống như lưỡi dao sắc bén mới vừa ra khỏi vỏ, lạnh lẽo sáng trong như tuyết.
Ngược lại Trần Giác Phi mở miệng trước, "Mấy năm nay cậu thế nào?"
Khương Từ sắp xếp lại một đống sách xong đặt lại lên giá sách, nghe vậy động tác thoáng dừng lại, "Rất tốt, cậu thì sao?"
"Tạm được."
Khương Từ liếc cậu một cái, "Cậu với Trương Ngữ Nặc..."
"Là bạn bè." Trần Giác Phi nhanh chóng ngắt lời cô.
Khương Từ há miệng, cũng không biết nên hỏi cái gì, xem ra hai người không thành. Mấy năm nay cô bôn ba bên ngoài, chính mình còn khó giữ nổi, tự nhiên cũng không có tâm tư quan tâm chuyện khác nữa, chỉ nghe nói Trương Ngữ Nặc thi đậu đại học sư phạm thành phố Sùng, đang học tiếng Pháp.
Yên lặng một lát, Khương Từ vẫn cảm thấy nên giải thích một chút, "Cái đó, Trần Giác Phi, cái gì kia, tôi biết cậu cảm thấy lúng túng, tôi cũng thế. Trước kia chúng ta ở chung thế nào, sau này vẫn ở chung như vậy đi."
Trần Giác Phi không lên tiếng.
Khương Từ coi như cậu nghe lọt được lời này, xoay người đi khập khiễng lấy tấm vách ngăn gia sách, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng sâu kín, "Khương Từ..."
Truyện khác cùng thể loại
363 chương
20 chương