Yêu Không Lối Thoát
Chương 8
Ngày hôm sau, Cao Ca thức dậy rất sớm.
Có lẽ vì lệch múi giờ, có lẽ qua một đêm xảy ra quá nhiều chuyện, hay bởi vì lời nói của Tả Thừa Nghiêu, tuy rằng rất mệt mỏi nhưng Cao Ca cả đêm ngủ không ngon giấc. Cô cứ ngật ngờ giữa mộng mị và thanh tỉnh, khó khăn lắm mới đợi được lúc hừng sáng, cô không ngủ được nữa.
Cô quyết định thức dậy.
Còn hai ngày nữa cô sẽ chính thức bắt đầu làm việc, cả ngày không có việc gì để làm, sáng sớm Cao Ca chuẩn bị đi thăm mộ mẹ.
Mẹ cô được an táng tại nghĩa trang ở ngoại ô thành phố. Ông Cao năm đó đã tìm một nơi rộng lớn, mộ bà Cao một mình tọa lạc trên đỉnh núi một vùng đất trù phú, núi soi mặt nước, mộ nằm bên cạnh mấy cây cổ thụ, dưới tán cây hoa lá um tùm, khung cảnh vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ.
Chỉ có điều bảy năm qua không có ai lui tới thăm viếng, quang đãng cũng tốt, âm u cũng được, tất cả đều là lạnh lẽo, im ắng.
Cao Ca đi ra ngoài rất sớm, nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa. Cô đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, vì phải chuẩn bị cho đám cưới nên mới sáng sớm bắt đầu đã trang trí xe hoa. Cao Ca mua được một bó hoa tươi. Nhưng các cửa hàng trong nghĩa địa vẫn chưa mở cửa buôn bán nên Cao Ca không mua được đồ viếng tế như hương, nến, giấy tiền vàng bạc.
Cô chỉ cầm một bó hoa tươi, leo lên đỉnh núi. Bảy năm, cuối cùng cô cũng trở lại gặp mẹ.
Cao Ca đặt bó hoa trước bia mộ, quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái. Sàn đá cẩm thạch trước bia mộ lạnh như băng, ba tiếng dập đầu “cạch, cạch, cạch” vang lên trong không gian yên tĩnh của núi rừng, dường như có âm thanh vọng lại.
“Mẹ, con xin lỗi, con gái bất hiếu Cao Ca cuối cùng cũng đến thăm người.”
Cô vừa nói vừa khóc như mưa, nước mắt từ từ rơi xuống mặt đất, nhẹ nhàng không một tiếng động, không có ai trả lời. Mẹ sẽ không bao giờ được như lúc trước, cưng chiều ôm lấy cô, giả vờ tức giận nhưng lại không nỡ đánh mắng cô.
Bia mộ bà Cao được khắc bằng hai màu đen trắng xen vào nhau. Cao Ca quỳ cách đó hai bước, cô muốn ghi nhớ rõ ràng một chút. Ảnh mẹ cô không biết là trợ lý Tôn hay Cố Tư Nguyên chọn, hình bà Cao là tấm ảnh chân dung, vẻ mặt vui tươi yêu kiều, ánh mắt mãn nguyện, hạnh phúc. Người không biết sẽ nghĩ rằng đây là người phụ nữ rất may mắn, còn sống được hưởng vinh hoa phú quý, lúc chết có chồng, con gái thương tiếc, xây cho một ngôi mộ lớn.
Cao Ca run rẩy đưa tay vuốt ve tỉ mỉ tấm ảnh nhỏ, giống như đang vuốt ve khuôn mặt của mẹ.
Tuy rằng rất lâu không có ngưới thăm viếng nhưng bức ảnh không vương một hạt bụi, toàn bộ phần mộ được dọn dẹp sạch sẽ. Cao Ca biết, cha cô hàng năm đều đóng một số tiền lớn cho quản lý nghĩa địa, tự khắc có người định kỳ quét dọn, giống như có người thường xuyên đến thăm viếng. Nghe nói mùng một và mười lăm sẽ có người đốt hương, đốt vàng mã, làm lễ cầu siêu, giống như đối với người thân, người thương yêu rất cần mẫn làm việc.
Cô không nhịn được sự chế giễu ở trong lòng, đây chính là có tiền sẽ có tất cả, ngay đến tình sâu nghĩa nặng, nhớ nhung thương xót cũng có thể mua được. Không biết là để lừa gạt mẹ cô hay là lừa gạt bản thân để dễ chịu hơn.
Cao Ca nhẹ nhàng ôm lấy bia mộ, áp khuôn mặt vào, nhiệt độ cơ thể cô không đủ để sưởi ấm cho tấm bia mộ lạnh ngắt.
Cô đau lòng hỏi. ” Mẹ, mẹ có lạnh không?”
Đương nhiên không có ai trả lời. Mẹ đã chết, chết ở trong lòng cô. Lúc đó, cô ôm lấy mẹ giống như ôm lấy tấm bia mộ lúc này. Cô mãi mãi không quên được một người đang sống khỏe mạnh cứ thế chết đi giữa vòng tay cô. Đoạn đường từ nhà đến bệnh viện sao mà dài đằng đẵng, cô cảm nhận được cảm giác cơ thể mẹ ấm áp mền mại từ từ trở nên lạnh giá và cứng đờ. Nhưng đôi mắt của mẹ vẫn mở to, nhìn chằm chằm Cao Ca.
Đôi mắt kia từng hết sức dịu dàng nhìn cô, nói cười nhẹ nhàng. ” Ta có đứa con gái xinh đẹp như vậy, sau này gả đi mẹ cũng không nỡ.”
Đây là điều mà Cao Ca đau xót cả đời, cô dùng hết cả bảy năm nhưng cũng không thể xoa dịu nỗi đau này.
Cô cứ như vậy ôm lấy bia mộ, cứ lảm nhảm kể cho mẹ nghe những chuyện đã xảy ra trong bảy năm qua.
” Mẹ à, con nghe lời mẹ ráng học thật giỏi, con đã lấy được bằng thạc sỹ, bây giờ con tiếp tục theo thầy hướng dẫn học tiến sĩ.”
“Con đã học ngành thẩm định và phục hồi tác phẩm nghệ thuật. Trước kia mẹ cứ bảo con không thể nhu mì, không giống một đứa con gái. Mẹ biết không, bây giờ để phục hồi một bức tranh, con có thể ngồi im suốt cả ngày trời. Mẹ nói xem con có lợi hai không?”
“Mẹ bây giờ có thể tự hào khoe khoang với bà Vương, bà Lý rằng bây giờ con cũng là chuyên gia rồi, lần này con về nước là vì viện nghiên cứu của bọn con và viện bảo tàng quốc gia cùng nhau hợp tác, bọn họ mời con đến để giúp đỡ phục hồi cổ vật.”
“Con sống một mình ở nước ngoài rất tốt, St Andrews là một thị trấn học thuật, hầu hết người dân ở đây đều có quan hệ với trường đại học, an ninh trật tự tốt. Nơi này rất đẹp, có núi tuyết, còn có hồ lớn, mùa đông tuyết đóng dày hơn hai mét. Mẹ cũng biết con hồi nhỏ rất thích tuyết rơi, còn xin ba cho xây một phòng băng trong nhà. Bây giờ không cần nữa, con đã sống trong phòng băng lớn tự nhiên. Hàng năm nhà trường còn tổ chức thi đấu ném tuyết, thật tốt phải không mẹ. Đúng rồi, bình thường vẫn có hươu sao và sóc đi nhầm đường lạc vào sân nhà con…”
Cô nói tràng giang đại hải, có liên quan hay không liên quan đến mình cũng nói nhưng không dám nói đến người xưa chuyện cũ, giả vờ như năm ấy chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là cô ra nước ngoài học tập.
Chẳng biết cô đã nói như vậy bao lâu, xa xa, con đường nhỏ lên núi có tiếng động, hình như có người đến. Cô quay đầu nhìn sang, thì ra là Cố Tư Nguyên, anh xách theo một cái túi đựng đồ cúng tế đi tới.
Cao Ca đứng dậy chào anh, quỳ quá lâu nên hai chân tê dại, lúc đứng lên đứng không vững, cơ thể cô lảo đảo, Cố Tư Nguyên liền vội vàng chạy đến đỡ lấy cô.
” Anh biết em sẽ đến đây.”
Cao Ca đứng vững lại, miễn cưỡng cười. ” Em là đứa con bất hiếu, vừa đi là đã bảy năm, trở về thì phải đến thăm mẹ.”
“Bà chủ thương em như vậy, miễn là em sống tốt, bà ấy không trách em không đến thăm mộ đâu.”
Cố Tư Nguyên nói, từ từ lấy trong túi ra hương, nến, tiền giấy, còn có hoa quả bày ra để cúng tế.
“Cố Tư Nguyên anh thật cẩn thận, em là con gái cũng chỉ mang đến một bó hoa, chưa chuẩn bị gì cả”. Cao Ca xấu hổ nói.
“Anh chỉ là hình thức thôi, em mang hoa đến là rất có lòng rồi. Lúc còn sống bà chủ rất thích chăm sóc hoa cỏ. Bà ấy nhìn thấy hoa của em sẽ rất hạnh phúc. Hơn nữa trước đây bà đối xử với anh rất tốt, nếu không phải bà giúp đỡ anh, anh ngay cả cơm cũng không có để ăn, sao có thể được như ngày hôm nay. Đáng tiếc chưa kịp báo đáp cho bà, bây giờ chỉ có thể làm những việc nhỏ này thể hiện một chút tấm lòng.”
Cao Ca nghe lòng chua xót. ” Đều là lỗi của em…”
” Không, Cao Ca, lúc đó em còn quá nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, là anh không trông nom em cẩn thận. Nếu không phải tại anh lúc đó bận bịu chuyện của công ty xây dựng thì sẽ không để cho Tả Thừa Nghiêu lợi dụng cơ hội . Hắn toan tính lập kế hoạch đưa những tấm hình đó lên mạng, hại phu nhân nhìn thấy những tấm hình đó tức giận đến phát bệnh. Còn chuyện của Mạnh Dao cũng tại anh, đều tại anh, nếu như anh không rời khỏi đó lúc xảy ra chuyện, có thể thu xếp thay đổi một chút, cũng sẽ không…”
“Đừng nói vậy, anh tư, tất cả mọi chuyện đều do em mà ra, anh không cần phải gỡ tội giúp em.” Cao Ca cắt ngang lời của Cố Tư Nguyên.
Cố Tư Nguyên im lặng, anh biết Cao Ca không muốn nhắc lại chuyện cũ, anh nhẹ nhàng vỗ về an ủi Cao Ca: “Đúng rồi, tất cả đều đã qua.”
Cao Ca không nói gì thêm, Cố Tư Nguyên loay hoay dọn dẹp đồ cúng tế, quay về hướng bà Cao thành kính lạy ba lạy. Sau đó đứng dậy đổi chủ đề: “Đúng rồi, trong phố mới khai trương một nhà hàng Nhật Bản, đầu bếp chính là học trò của người giỏi nhất nước Nhật, một lát xuống núi anh mời em đi nếm thử một chút, em có thể giám định xem lời đồn có đúng không. Anh có mang theo hai chai rượu Nhật loại hảo hạng em thích trước kia, chúng ta có thể vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm. Thế nào?”
” Mời em ăn đương nhiên là được, còn rượu thì… thật xin lỗi, anh tư, em đã cai rồi.”
“Phải không?” Cố Tư Nguyên có chút ngạc nhiên. “Đêm qua anh thấy em không uống rượu vang Tả Thừa Nghiêu mang tới, anh còn tưởng em vì anh ta mà từ chối, không ngờ em thất sự cai rượu. Trước đây lén giấu bà chủ uống rượu, anh vừa bảo em con gái thích uống rượu cũng không tốt lắm thì em liền nổi cáu với anh…”
” Uống rượu hỏng việc” Cao Ca khẽ nói, mặt buồn một chút, sau đó ngẩng đầu mỉm cười. ” Cai sớm chút thì tốt hơn.”
Cố Tư Nguyên giương mắt nhìn Cao Ca mỉm cười một lúc, thở dài một tiếng.” Cao Ca, em bây giờ thay đổi hoàn toàn như một người khác”
Cao Ca không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt thương hại của Cố Tư Nguyên, xoay người nhìn dãy núi xa xăm, thản nhiên nói. “Có thể đây mới thật sự là em, hoặc có thể là em đã trưởng thành rồi.”
” Anh thà rằng em đừng trưởng thành. Trưởng thành sẽ chịu những đau khổ. Anh thà rằng em vẫn là cô bé anh nhìn thấy năm đó, mặc váy công chúa màu đỏ, mang giày búp bê màu đỏ, thắt nơ hình con bướm, bị làm hư, vênh mặt, kiêu ngạo vô cùng. Em bây giờ như thế này…” Cố Tư Nguyên ngập ngừng giây lát, cuối cùng nói ra. “Làm cho anh cảm thấy đau lòng.”
Gương mặt tươi cười của Cao Ca cứng đờ không thể nói gì, nhưng rất nhanh cô giả vờ ung dung duỗi người, tiếp tục cười nói: “Sao lại nói những lời buồn bã trước mặt mẹ em, khiến cho em đáng thương như vậy. Đừng nhắc đến trước kia, trước đây thành tích em luôn ở cuối, bây giờ em đang học tiến sĩ, không lo ăn ở, em còn xinh đẹp như vậy, rõ ràng vừa xinh đẹp vừa giàu sang. Có chỗ nào khiến cho anh đau lòng? Làm cho không ít người ngưỡng mộ, đố kỵ thì đúng hơn. Được rồi, sáng sớm em chưa ăn gì, bây giờ đói bụng rồi. Anh tư, chẳng phải anh nói dẫn em đi ăn món Nhật sao? Đi thôi, chúng ta xuống núi.”
Cố Tư Nguyên nhìn dáng vẻ của Cao Ca, không biết nói gì nữa. Anh bước tới khoác vai cô. “Em xem, em mặc phong phanh thế này, ở trên núi không lạnh sao? Có cần anh cởi áo khoác cho em không?”
Cao Ca lắc đầu nói không cần. Cố Tư Nguyên không miễn cưỡng cô, chỉ cảm thấy Cao Ca mong manh yếu ớt chưa từng thấy.
Hai người cúng tế bà Cao xong thì xuống núi ăn cơm, ôn chuyện cũ. Với tình hình tối qua, hai người chưa nói chuyện với nhau được bao nhiêu. Bây giờ hai người ngồi lại với nhau, đương nhiên là thoải mái hơn nhiều. Họ không nhắc đến chuyện năm đó mà chỉ nói đến những gì Cao Ca trải qua trong bảy năm nay. Cố Tư Nguyên có tài ăn nói, lại một lòng muốn làm Cao Ca vui vẻ nên bữa ăn này rất hòa hợp, vui vẻ.
Cuối cùng, khi ăn xong, lúc gần tính tiền, Cố Tư Nguyên nhắc đến chuyện rùm ben của một giám đốc trong Cao Thị và một ngôi sao thì Cao Ca liền thuận miệng hỏi tình hình của Cao Thị gần đây.
Cố Tư Nguyên biết Cao Ca không có hứng thú với chuyện làm ăn, chẳng qua là thuận miệng hỏi nên anh cũng chỉ trả lời đại khái, nói gần đây tập đoàn có một dự án lớn là “thành phố hàng không”, là một khu dân cư và buôn bán lớn, cần đầu tư bao nhiêu triệu…
“Dự án lớn thế, một mình Cao Thị có làm nổi không? Em nhớ trước kia địa ốc không phải là thế mạnh của Cao Thị mà?”
Vốn chỉ là một câu hỏi rất đơn giản nhưng Cố Tư Nguyên lại không trả lời cô mà chỉ nói qua loa. “Thì có hợp tác với người khác.”
“Với ai vậy?” Cao Ca lại hỏi thêm một câu.
“Có nói em cũng không biết đâu. Công ty đầu tư Cửu Châu. Ăn no chưa, anh gọi tính tiền nhé?”
Cố Tư Nguyên giơ tay lên định gọi người tính tiền, Cao Ca đối diện cũng không hỏi gì thêm. Ngay lúc anh nghĩ vấn đề này dừng ở đây thì lại nghe Cao Ca nói.
Cô từ tốn hỏi. “Cửu Châu, có phải là của Tả Thừa Nghiêu không?”
“Anh ta hợp tác với Cao Thị rốt cuộc là có mục đích gì?”
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
10 chương
6 chương
324 chương
60 chương
36 chương
76 chương
109 chương