Căng –tin vắng hoe, mọi lần thì ít ra cũng phải còn vài người chứ nhỉ. Tôi lẩm nhẩm, nhưng không quan tâm, tôi đâu có bổn phận lo cho việc đắt khách hay vắng khách của quán cơ chứ. Tôi cười, lòng chua chat, tôi đưa mắt tìm cái Khánh, thấy nó ngồi ở cái bàn mà tôi và “ sao đỏ ” vẫn hay ngồi, nó đang nhìn ra cửa, và nó nhìn thấy tôi: Đặt cái balo xuống, tôi nhìn nó: - Vi nhờ cậu đưa gì cho tớ… tôi hỏi, giọng run run. - Cậu nhận lấy đi này… Khánh đưa cho tôi, một bông hoa giấy ép khô, đúng là hoa giấy tại cổng nhà “ sao đỏ ” đây mà. Bông hoa vẫn còn khá tươi, chưa khô quắt hẳn như bông hoa mà “ sao đỏ” đưa cho tôi trước đó. Tôi nhìn nó, tôi tưởng tượng ra, hình bóng sao đỏ của tôi, nụ cười của sao đỏ, tôi lại một lần nữa chìm vào kí ức…. - Chắc là, cậu phải có tình cảm nhiều lắm với Vi đúng không. Đúng lúc tôi rối trí, thì cái Khánh lại đề cập tới truyện này. Tôi nghĩ, cái Khánh cũng là bạn thân của “ sao đỏ”, chắc thể nào sao đỏ cũng nói cho Khánh nghe về mấy chuyện của tôi với hắn, con gái thường thế. Tôi thở dài: - Ừ, Vi là người con gái đầu tiên mà tớ có tình cảm. Tớ yêu Vi từ cái nhìn đầu tiên, yêu cái mũ bê rê đội lệch, yêu cái răng khểnh duyên duyên, và yêu cái tính trẻ con ngây ngốc. Tôi lắm chặt bàn tay lại, run run… - Ừ, cái Vi nó cũng kể về cậu cho tớ nhiều lắm, thực ra nó cũng có tình cảm với cậu, nhưng mà, chưa kịp nói thì nó lại phải đi xa… Tôi thở dài, “ ừ ” một tiếng, dù sao thì giờ “ sao đỏ ” của tôi cũng ở một nơi nào đó rất xa rồi, tôi cũng không thể đi khắp nơi tìm sao đỏ như là những cái ý điên cuồng lúc trước ở trong lớp nữa. - Có lẽ, phải xa Vi với cậu cũng là một cú shock lớn lắm nhỉ. - Ừ, tớ với nó thân nhau mà, đi đâu cũng có nhau, bây giờ, chỉ còn mỗi tớ ở lại, cũng buồn lắm. Giờ thì tôi hiểu là vì sao mà “ sao đỏ ” nhờ tôi chăm sóc cho cô bạn K của hắn, tệ thật, hắn ra đi không từ biệt thế này, làm cho nhiều người phải khổ quá. Cái Khánh cũng đâu có hơn gì tôi, nó cũng buồn, tự nhiên hai đứa không nói gì với nhau nữa. Tôi chấm nước chảy ra từ chai sting, vẽ ra những cái trái tim nhỏ nhỏ trên bàn, lồng vào nhau. Trong mấy cái trái tim đó, có tên tôi, và tên Vi. Tôi nhìn chúng, mỉm cười, dù sao nó cũng viết từ nước, mới đầu thì đậm thật đấy, nhưng sau, nó cũng phai nhạt, nó cũng sẽ bay đi thôi….. - Cô ơi, cho con cốc trà sữa với cái bánh mì. Ơ, tôi giật mình, giọng nói này, tôi quay ngoắt lại, mũ bê rê, rang khểnh…. Là “ sao đỏ ” của tôi,. Hắn tung tăng nhận hộp trà sữa và bánh mì từ tay cô chủ căng tin, ngồi xuống trước mặt tôi, hút sữa, ăn một cách ngon lành. Tôi không tin vào mắt mình, tôi lặng im, tôi nhìn hắn… đúng là hắn, không thể sai được. Hắn chống hai tay xuống bàn, vênh mặt lên nhìn tôi: - Mặt vk có nhọ à, mà nhìn kinh thế hả. - Mày trêu Phong như thế này là hơi quá rồi đấy, cái Khánh bên cạnh cười khúc khích. Tôi lặng đi, còn hắn vẫn cười toe toét. Thì ra hắn dám trêu tôi, hắn trêu đùa với tình cảm của tôi, hắn thật quá đáng. Tôi lấy balo, khoác lên vai, đi về, không nói gì nữa. Tôi tuyên bố giận hắn một thời gian. Tôi bước nhanh ra cửa, định đi về: - Ck định đi đâu đấy, gặp lại vk không mừng sao mà định bỏ đi. Tôi quay lại, hét lên: - Tại sao cậu lại làm thế, tại sao lại trêu đùa với tình cảm của mình, lấy nó ra làm vật cho cậu giải trí hả. Tôi giận giữ quát lên. Tôi thấy nụ cười trên môi “ sao đỏ ” tắt đi, mặt đỏ dần…. - Nếu ….. vì tớ cũng có tình cảm như Phong thì sao. Tôi ngây ngốc, mặt hắn ngày càng đỏ, đỏ lên như gấc chin. Còn tôi, tôi không bước nữa, tôi chạy lại gần, nắm tay sao đỏ: - Cậu nói gì cơ. - Chỉ nói một lần thôi, đồ ngốc. - Cơ mà, ck muốn nghe lại cơ, tua lại đi vk, tua lại 500 thôi - 500 giờ thì mua được gì. Hắn lè lưỡi ra với tôi, làm bộ mặt xấu. - Vậy thì hẳn 1000 nhé. Tôi cười đáp lại Hắn nghển lên, ghé sát tai tôi, hắn thì thào : “ vk yêu ck, ngốc ạ ”. Tôi buông tay hắn ra, tôi ôm hắn vào long, siết thật chặt. Cuối cùng, sao đỏ cũng đã biết tình cảm của tôi, hắn dãy dụa: - Bỏ vk ra, có người mà. - Xem ra, cần phải đền bù cho bọn này cái gì chứ nhỉ, đói quá. Giọng thằng Việt Anh, sao nó lại ở đây. Tôi quay ra, thấy cái Khánh, thằng Lâm, thằng Việt Anh, chúng nó đang đứng ở đó. Nhìn chúng tôi. Tôi buông sao đỏ ra - Sao chúng mày cũng ở đây. - Không ở đây thì sao mà xem được màn tỏ tình lãng mạn này chứ. - Mày cũng nên có cái gì đền bù cho anh bữa trưa đi thôi, đói chết rồi đây này. Bọn khỉ này, tôi vui mừng, dẫn cả lũ ra quán cổng trường. Thằng Việt Anh với thằng Lâm khoác tay nhau, huýt sáo ra hiệu vui vẻ. Cái Khánh cũng đi cùng bọn nó. Còn tôi, tôi nắm tay sao đỏ, đi dưới cái nắng của buổi trưa hè. - Thì ra mình bị tỏ tình. Tôi trả vờ giọng buồn buồn. - Chả biết ai tỏ tình trước nhé. Sao đỏ nhéo tôi một cái rõ đau. - Ơ, ck đã nói yêu vk bao giờ đâu. - Lúc nãy, chả nói với cái Khánh còn gì nữa hả, “Tớ yêu Vi từ cái nhìn đầu tiên, yêu cái mũ bê rê đội lệch..” ai nói thế nhể. Đó là tỏ tình gián tiếp chứ còn gì nữa. Lúc ý mà ck bảo là không có cảm tình gì thì… - Thì sao, tôi vênh mặt trả lời. - Thì lúc này, ck vẫn còn ngồi khóc như là đứa trẻ chứ sao nữa. - Dám trêu ck hả. Vừa nói xong thì hắn chạy, tôi đuổi theo, còn nghe thấy giọng thằng Lâm: - Chúng mày làm gì thì làm, nhưng tí phải ra trả tiền ăn trưa cho bọn tao đấy….. Nó gọi với theo, vẻ thích thú, còn tôi, tôi mặc kệ, khao thì khao, bây giờ tôi phải đuổi bằng được cô vk bé nhỏ của tôi đã….. Ăn trưa xong, sau khi cả 5 đứa đều no bụng, tôi đi về cùng với thằng Lâm và thằng Việt Anh: - Sao chúng mày biết là sao đỏ ở đây. Chả phải lúc ý, chúng mày cũng lên khuyên nhủ tao như đúng rồi cơ mà. Tôi bắt đầu chất vấn chúng nó: - Ờ, thì lúc ý là như thế, nhưng lúc sau, bọn tao nhìn thấy Vi, đang định đi nói cho mày thì Vi ngăn lại, thế là bọn tao thành khan giả bất đắc dĩ, con nhỏ trông thế mà tình cảm phết. - Ờ, tao cũng thèm có đứa con gái tỏ tình đây… thằng Việt Anh lên tiếng. - Hay là mày cưa luôn cái Khánh đi Việt Anh, nó cũng xinh mà, tao với Vi sẽ làm bà mối cho mày… Tôi cười sung sướng, gợi ý. - Để xem thế nào đã. Thằng ôn cười một cách bí hiểm, 3 chúng tôi tiếp tục chặng đường về nhà. Lòng tôi, ngập tràn ánh nắng, vui sướng………