Yêu không biên giới
Chương 10
Xem ra, nghe lời khuyên của hai ông bạn thân cũng không có ích lợi gì. Tôi về nhà, nằm ngẩn ngơ suy nghĩ, chả lẽ lại bảo huỵch toẹt ra là không hề có tình cảm gì với nhỏ lớp trưởng. Vậy thì cũng không hay cho lắm, nó sẽ gây ra sự tổn thương cho nhỏ lớp trưởng mất. Tôi đắn đo, suy nghĩ một lúc, cuối cùng, tôi nhấc máy lên:
- Alo, béo à, tao đây.
Tôi gọi điện cho nhỏ tổ trưởng của tôi. Nó trả lời:
- Ừ, tao đây, có chuyện gì thế mày.
Tôi cũng đắn đo lắm, nhưng cuối cùng, quyết định kể cho nhỏ nghe vụ việc xảy ra lúc sáng, sau khi nghe, nó suy nghĩ hồi lâu. Tôi hỏi nó:
- Giờ tao phải làm gì mày, mày là con gái, cho tao lời khuyên dễ hơn.
- Ừ, tao nghĩ chuyện này khó, nhưng mà mày không có tình cảm với nó, thì tốt nhất là không lên nhận lời. Hãy nói thẳng suy nghĩ của mình ra, còn phần đằng sau, để tao lo. Tao với nó chơi thân với nhau, nên ít nhiều, tao cũng có thể giúp nó vơi đi phần nào.
Tôi cũng quyết định, chỉ có như thế, mới có thể cứu vãn tình hình lúc này, tôi còn " sao đỏ " nữa. Cuộc nói chuyện giữa tôi và cô bạn lớp trưởng diễn ra không quá căng thẳng như tôi nghĩ, sau khi tôi nói ra, người tôi yêu là " sao đỏ", thì nhỏ lớp trưởng cũng không nói năng gì hết. Nhỏ lặng im.. sau đó một hồi lâu:
- Ừ, thì ra là Vi, vậy là tớ biết rồi, nhìn biểu hiện của hai người thì cũng đoán ra được vài phần. Nhưng yên tâm đi ( nhỏ bắt đầu cao giọng), dù sao ông cũng là người bạn mà tôi quý nhất, vì thế, để tôi giúp ông một tay.
Tôi giật mình, không hiểu ý tứ trong câu nói đó:
- Hì hì, thì tôi nhận tư vấn cho ông đủ mọi tình huống xảy ra trong quá trình tấn công nhỏ " sao đỏ " chứ còn gì nữa.
À, thế thì phải cảm ơn bà nhiều... Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra mọi chuyện không quá phức tạp như tôi nghĩ, nhiều khi trút hết lòng mình ra, thì mọi chuyện sẽ dễ được giải quyết. Sau đó, chúng tôi nói chuyện một lúc, dần dần thì mọi thứ lại trở lên bình thường. Sau khi tắt máy, tôi lại nhớ tới " sao đỏ " của tôi, chả biết làm gì, tôi lại nhắn tin:
- Alo, vk iu đâu rồi
- À à, vk đây, tự nhiên từ chiều đến giờ cảm ck ạ, đau đầu quá.
- Đã uống thuốc gì chưa, "cảm" anh nào à, chết thật thôi
- Cảm anh nào thì đã tốt, cảm anh trời ý, đang nhức hết cả đầu. Lại cái giọng giận dỗi.
- Uk, thế thì uống thuốc rồi ngủ đi...
- Không, lại hát ru đi, đau đầu thế này càng khó ngủ hơn ý.
- Chẹp, làm bảo mẫu cho vk mệt thật đấy.
- Kệ người ta, ai bảo thích cơ.
Thế là tôi lại hát ru cho hắn ngủ, bao lần rồi, như thế....
Thời gian trôi qua thật mau, tình cảm của chúng tôi cũng tăng lên từng ngày, từng chùm hoa phượng vĩ bắt đầu nở, mùa hè, mùa thi.... có một hôm, giữa trưa hè nắng nóng, tôi với " sao đỏ " ngồi dưới gốc cây phượng già, " sao đỏ " bỗng hỏi tôi:
- ck ơi, sắp 12 rồi.
- ừ, năm cuối cấp rồi vk ạ. Mà sắp nghỉ hè rồi, một tháng không được gặp vk, buồn lắm.
- Ơ hay, nhà thì gần, mà mình cũng đi học hè chứ có nghỉ đâu mà không gặp nhau, Nhớ thì lên nhà vk mà gặp.
- Mà lâu lâu, toàn ck hát cho vk nghe, chả bao giờ thấy vk hát cả.
- Uk, vk không thích hát, giọng như vịt thế này mà hát à.
- haizz, thì ra tôi lấy nhầm phải một con vịt. Tôi thở dài trêu lại:
- Này, có muốn ăn đấm không.
Thế rồi, chẳng chờ tôi trả lời, hắn đấm tôi bùm bụp. Đau lắm... nhưng mà thấy hắn cười, tôi lại thấy, hắn xinh.... tôi yêu nụ cười ấy.
Kì nghỉ hè trôi qua, chúng tôi lại đến trường, vậy là tôi đã là một thằng học sinh lớp 12, năm cuối cấp, năm chia li.
Sáng tới trường, tôi phì cười, thằng Việt Anh thì đen thui, khỉ thật, nó đi biển, phơi nắng, nó còn khoe tôi mấy cái vết như cái chén ở lưng. Thằng Lâm thì béo trắng, nó vẫn thế, giữ da còn hơn cả đàn bà, đi đâu mà không có áo dài tay thì nó nhất định ở nhà.
- Chào 2 thằng lol, nghỉ hè xong mà lớn thế, vòng eo tăng đều gớm nhỉ.
- Thằng bệnh, mày cũng không hơn gì bọn tao đâu. Mà Vi đâu rồi, không phải hôm nào chúng mày cũng dính lấy nhau ư.
- Dính cái gì, sáng giờ đã thấy đâu đâu. Còn em Huyền của mày đâu rồi.
- Đang làm gì trên lớp ấy, sáng nay kêu tao đi sớm mà.. thằng Lâm đủng đỉnh trả lời.
Suốt buổi chào cờ, tôi không thấy " sao đỏ ", tôi ngồi, nhìn hết lượt từ trên xuống dưới, nhìn lớp bên đấy không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi không thấy " sao đỏ " của tôi. Tôi chắc mẩm, hay lại ngủ quên mất rồi...
Rút điện thoại ra gọi, chả liên lạc được, thuê bao rồi.
Đang cất điện thoại đi, thì bỗng thấy cái Khánh sang bên lớp tôi ( Khánh là bạn thân của " sao đỏ ")
- Phong à, cái Vi nhờ tớ đưa cho Phong cái thư này.
Tôi nhìn lại, khó hiểu, tôi thấy mắt cái Khánh buồn buồn. Có biến gì chăng, tôi mở thư ra, là thư của " sao đỏ ":
- Ck iu à, vk đây. Lúc ck đọc được thư này, thì vk đang ở một nơi, cách xa ck, xa lắm lắm ý.. vk không muốn xa ck đâu, nhớ ck lắm, nhớ mỗi sáng được ck đèo đi học, được ck hát ru mỗi tối, được cùng trêu đùa với nhau. Vk sẽ giữ lấy nó, giữ lấy kỉ niệm của chúng mình. Tạm biệt ck, người tốt nhất với vk trên thế giới này... đừng trách vk vì không nói gì với ck nhé, vk không muốn thấy ck buồn đâu, hãy cứ vui cười nhé, nếu có duyên, chúng mình sẽ gặp lại.
P/S: vk để lại cái Khánh cho ck chăm sóc, hãy cố gắng làm tròn bổn phận với nó, nếu không. lúc nào gặp ck, vk sẽ cho ck biết tay.
Toàn bộ bức thư là như thế, ở bên trên, ông hiệu trưởng đang cố gắng nhiệt liệt biểu dương các thành tích, các tiết mục ca múa nhạc ầm ầm trên sân khấu, nhưng ở bên dưới, tai tôi ù đi, tay tôi run run:
- Chút nữa hết giờ, lúc nào về thì Phong ra căng - tin nhé, chỗ mà lần trước Phong với Vi hay ngồi ý. Vi có gửi Khánh đưa vài thứ cho Phong.
Tôi không tin, tôi ngước lên hỏi, giọng run run:
- Vi đi đâu, Khánh có biết không.
- Khánh không rõ, hình như Vi chuyển trường rồi, hôm trước gặp Khánh mà nó buồn rười rượi, nó rút hồ sơ ở trường mình, cùng bố mẹ chuyển đi xa.
Tôi choáng váng, " sao đỏ " của tôi, tôi còn chưa kịp bày tỏ tình cảm gì, hình bóng ấy, tôi không tin vào định mệnh, tại sao ông trời mang " sao đỏ " tới, rồi lại cướp mất sao đỏ của tôi. Lật đi lật lại bức thư, vẫn dòng chữ ấy, cái mặt cười toe toét cuối thư quen thuộc, mà sao bây giờ, nó xa lắm, xa nhiều lắm...
Hết giờ, tôi xin nghỉ tiết 2, đạp xe về nhà " sao đỏ ", cổng khóa chặt, chẳng có ai hết, tôi bấm chuông mỏi cả tay.. hàng hoa giấy 2 màu trắng đỏ đung đưa, chúng nó đâu biết lòng tôi chết lặng " sao đỏ " của tôi....
Trở lại lớp với tâm trạng như người mất hồn, cô giáo giảng, tôi cũng không còn nghe thấy gì nữa, tôi chỉ muốn hết giờ thật nhanh, để xem, sao đỏ đưa gì cho tôi, tại sao hắn không nói một câu nào mà đã bỏ đi như vậy. Tôi ngồi nhìn ra cửa sổ, bâng quơ, bỗng có giọng cô giáo:
- Phong, lên bảng cân bằng cho cô phương trình phản ứng này.
Tôi lết lên bảng, mà đâu có tâm trí gì mà làm cơ chứ, cân bằng sai tùm lum. Cô giáo ngạc nhiên, bọn ở dưới cũng vậy, chúng nó nhốn nháo, phương trình dễ vậy mà cũng cân bằng sai. Cô giáo hỏi tôi có muốn làm lại không, vì cô không thấy tôi tập trung chú ý tới bài giảng. Tôi bảo không rồi đi về chỗ. Cô giáo ghi tên tôi vào sổ đầu bài vì tội mất tập trung, mặc cho sự xin xỏ của bọn ở lớp, của cán bộ, của nhỏ lớp trưởng. 3 tiết học tiếp theo trôi qua, tôi hết gục xuống bàn lại thở dài. thằng Việt Anh vs thằng Lâm cũng biết chuyện, chúng nó an ủi tôi phút chốc vào giờ nghỉ:
- Mày cứ bình tĩnh, tao tin Vi làm thế là có lí do của nó. Tao biết là sự thật này khó chấp nhận, nhưng mà mày cũng không nên ủ rũ mãi như thế này mới phải chứ. Thằng P quậy như điên của bọn tao đâu rồi. Thằng Lâm tựa lan can khuyên giải.
- Chúng mày đừng nói gì nữa, tao thấy chán tất cả. Tại sao lại thế... tại sao lại thế.... tôi chỉ lẩm bẩm, tôi bỏ ngoài tai những lời nói, lời khuyên của bọn nó. Tôi ngửa mặt lên nhìn trời, rồi nhìn ra xa xa, nơi sao đỏ đứng trong lần đầu chúng tôi gặp mặt, nhà xe, nơi hai đứa cùng trú mưa... cái ghế đá dưới chân cây bằng lăng cổ thụ mà tôi và sao đỏ hay ngồi... Làm sao tôi quên được... tôi chỉ muốn hét lên:
- Sao đỏ, tại sao.............
Cuối tiết, tôi cất cặp sách, lững thững bước xuống căng -tin như người mất hồn.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
10 chương
2 chương
11 chương
9 chương
64 chương