Yêu hoàng
Chương 11 : bí mật
Thành phố x bên trong một căn biệt thự, Thái Nhất Thái Tinh nằm trên giường. Hậu Thổ ngồi bên chăm sóc cho cả hai. Sau cú sốc, cả hai được đưa trở về thành phố, Côn Lôn đã không thể ở được nữa. Thái Nhất cuối cùng đã tĩnh ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, nhìn thấy Hậu Thổ hắn liền bật vậy nắm lấy vai nàng “là mơ, chỉ là mơ phải không” nàng nhìn hắn không trả lời nước mắt lăn trên mà nàng.
-Tại sao không trả lời, trả lời anh đi, ba mẹ anh Đâu?! - Hắn lắc lắc vai nàng điên cuồng.
Nàng vẫn không trả lời hắn, chỉ nhìn hắn chằm chằm, lúc này hắn buông tay khỏi vai nàng xụi lơ miệng lẩm nhẩm “tại sao, tại sao chứ, tại sao những người liên quan đến ta đều không có kết cuộc tốt đẹp, tại sao…!” Hậu Thổ vội ôm hắn vào lòng vuốt lưng hắn an ủi. Từ bên ngoài Nữ oa, Hi Cùng bước vào các nàng nhìn hắn sụi lơ trên người Hậu Thổ cũng không nói gì, lúc này không phải ghen tuông tranh cãi.
-Là ai làm? -hắn hướng hai nàng hỏi. “Chúng ta không biết, nhưng Cữu Anh còn sống chờ muội ấy tỉnh lại hỏi rỏ ngọn ngành”Hi Cùng đáp.
-Cửu nhi làm sao rồi, mau đưa anh đi xem nàng!
-Phu quân Cữu Anh bị thương rất nặng, cũng may có cửu chuyện kim đơn của Tinh muội mới có thể kéo từ cỏi chết trở về, anh mau đi xem nàng .
Cửu Anh là thượng cổ yêu tộc là cửu đầu xà chín đầu cũng đại diện cho chín mạng, chỉ cần còn khí tức thì không cách có thể chết nhưng lần này nàng bị thương thật sự nặng đã mất tám cái mạng rưởi, cũng may có cửu chuyển kim đơn kéo tính mạng về. Cả bọn liền kéo sang một phòng khác. Trên giường Cửu Anh mặt mày tái nhợt nằm sụi lơ khắp người băng bó như xác ướp, tay phải phải đã bị đoạn lìa, thương thế thập phần nghiêm trọng. Hắn đến cạnh nàng dùng tay gạt đi tóc bám trên mặt, nàng mở mắt ra thấy hắn nước mắt rơi xuống như mưa.
-Bệ hạ… là..là thiếp vô dụng, không thể bảo vệ được cha me ngài. Ngài phạt thiếp đi! -nàng nghẹn khuất không ra lời.
-nàng có tội gì chứ, nàng đã cố hết sức. Bây giờ nói ta biết là ai làm? -hắn hỏi.
-Là..là..Hạo Thiên, hắn dẫn trọng binh đến tấn công Côn Lôn! Thiếp và Cùng Kỳ thủ hộ hai lão nhân gia bất thành, Cùng Kỳ hắn chết rồi. Bệ hạ thiếp có tội không còn mặt mũi đối diện người.
-Nàng khờ quá, nàng đã cố gắng hết sức rồi sao lại có tội. Nàng nghĩ ngơi đi mọi chuyện đã có ta lo.
-Hạo Thiên thù này ta nhất đinh trả, ngươi cứ rửa cổ chờ ta chém đi.
-Bệ hạ sảy ra chuyện lớn rồi- có hai người một nam một nữ hối hả chạy vào.
-Chuyện gì Bạch Trạch?
“Thiên đình tấn công thập đại vạn sơn. Thập thái tử Lục Áp chết trận dưới tay Triêu Công Minh rồi!” chỉ nghe một tiếng huỵch, là Hi Cùng ngất đi rồi. Lục Áp là con út của nàng, là kẻ duy nhất thoát chết khỏi Hậu Nghệ. Hi Cùng sợ con mình bị hại nên bắt hắn trấn thủ thập đại vạn sơn không cho rời khỏi, năm đó phong thần đại chiến hắn cải lời tham gia dành công đức cho yêu tộc, hôm nay không ngờ cũng phải trả nợ nhân quả cho Triệu Công Minh. Hậu Thổ vội vã đỡ Hi Cùng. Thái Nhất hai mắt đỏ ngầu, không nói gì lập tức phi thân xuyện nóc nhà bay mất, Nữ oa định bay theo thì bỗng nàng ngừng lại, Hậu Thổ sắc mặt đăm chiêu nhìn Nữ oa rồi thở dài.
Thái Nhất bay một mạch thẳng cửu trung thiên , tiến thẳng vào trong. Lúc này bên trong trống vắng không một người, hắn lại phi thân bay lòng vòng cuối cùng cũng thấy vài bóng người hắn đáp xuống, bên dưới bảy cô bé tầm sáu bảy tuổi đang nô đùa.
Mặt mày hầm hầm tiến lại “Hạo Thiên đâu, mau gọi hắn ra đây cho ta!” một cô bé áo tím chạy đến hỏi “thúc thúc tìm phụ hoàng ta làm gì, phụ hoàng không có nơi đây đâu”.
Hắn nắm mạnh lấy tay đưa bé gầm lên“Hạo Thiên chó chết ngươi ra đây cho ta nếu không đừng trách ta độc ác”rồi vận kình bóp tay đứa bé, đứa bé thét lên “a đau quá, đau quá, ngươi buông ta ra, ngươi buông ta ra, tỷ tỷ cứu muội” sáu đứa còn lại vội nhao nhao lên chạy tới “mau thả muội muội chúng ta ra, thả muội chúng ta ra, nếu không phụ hoàng cho thiên binh thiên tường giết ngươi”.
Hắn cười lên cuồng dại “cho thiên binh giết ta, ta khinh” rồi lại gào lên “Hạo Thiên ngươi giết phụ mẫu nhi tử của ta, hôm nay ta cho bảy đứa con gái ngươi lót xác” tay một luồng lửa cháy lên muốn thiêu chết đứa bé.
-Nhất lang, chàng không được làm vậy, chúng là con ta- một thanh âm nữ truyền đến là Thiên Dao.Hắn cười điên cuồng nhìn nàng “hừ chúng là cốt nhục của ngươi cùng súc sinh kia, hôm nay ta cho chúng lót xác người nha ta, kể cả ngươi tiện nhân!” rồi thẳng tay bóp cổ đứa nhỏ, cô bé hai chân giãy giụa hai tay nắm lấy bàn tay của hắn bấu chặc miệng rên rỉ “mẫu hậu cứu con, mẫu hậu cứu Tử nhi”sáu đứa chị chạy đến ôm nàng khóc như mưa miệng không ngừng kêu nàng cứu nó.
Nhất lang giết nó ngươi sẽ hối hận suốt đời-nàng gấp gáp nói.
Hối hận ư, ta nói cho tiện nhân ngươi biết, đông hoàng Thái Nhất này giết người chưa bao giờ hối hận- nói rồi tiếp tục vận lực bóp cổ đứa nhỏ.
Nó là con ngươi, ngươi làm cha mà muốn giết con minh sao !-nàng gầm lên.
Hừ đến lúc này ngươi còn muốn lừa ta.
Ngươi không tin thì dùng máu mà so sanh phải xem nó có phải kim ô huyết mạch hay không.Lúc này hắn cầm tay đứa nhỏ cắn, huyết dịch liền tuôn vào miệng. Một lúc sau hắn thầm nghĩ “không lý nào, thật sự là không lý nào tại sao lạu như vậy”. Thiên Dao nhìn hắn “ta nói có sai không, nó là con ngươi, ngươi không được giết nó!”
-Hắn không giết thì ta giết- một giọng nam nhân vang lên chỉ nghe một tiếng bình Thiên Dao văng ra xa, chóng tay ngồi dậy nàng nhìn kẻ vừa đánh mình một chưởng “Hạo Thiên tại sao ngươi ra tay tàn độc như vậy?”. Hạo Thiên khinh thường nhìn nàng “ta sử tên gian phu này rồi tới mẹ con các ngươi”. -Chúng là con ngươi, ngươi nỡ xuống tay sao- nàng nói mong là cứu vãn được tình hình- lúc này thấy mẹ bị cha đánh bảy đứa nhỏ chạy đến ôm nàng khóc.
-Câm miệng ngươi nghĩ ta không biết hay sao, ngươi lấy ta là vì muốn bảo vệ bọn nghiệt chủng này. Bao năm qua ngươi cấm chúng không ra khỏi vườn đào là muốn dùng âm mạch của linh căn tiên đào giấu đi khí tức thái dương chân hỏa của bọn chúng ngươi nghĩ ta ngu sao. Nói rồi hắn lao về phía nàng tung một chưởng.Nhất bảo vệ con, bảo vệ các con của chúng ta- nàng gào lên. Lúc này hắn mới hoàn hồn lấy ra Hỗn Đôn Chung ném về phía nàng chi nghe một tiếng chuông vang ngân, Thái Nhất liền lao lên chụp đại chung đưa ra ngăn một chưởng của Hạo Thiên, chưởng thủ va vào chuông nghe một tiếng kình trầm đục Hạo Thiên thu người lùi lại, Thái Nhất mặt mày tím ngắt phun ra một bụm máu bị thương không nhẹ.
-Hỗn nguyên sơ kì, không ngờ ngươi đã đạc hỗn nguyên chi cảnh-Thái Nhất nói.
-Giờ ngươi mới biết sao, đại la sơ kì tìm hỗn nguyên kim tiên trả thù thật sự không biết chết là gì. Giao ra hỗn độn chung ta cho cả nhà người chết toàn thây-Hạo Thiên mỉa mai.
-Ngươi hỗn nguyên kim tiên phá được phòng ngự hỗn độn chung-Thái Nhất đắc ý nói.
-Hừ còn già mồm, ngươi tưởng ta không biết hỗn độn chung nếu chứa ngoại nhân không chứa chủ nhân và ngược lại sao-Hạo Thiên nói.
-Cả bí mật này ngươi cũng biết?-Thái Nhất hỏi.
-Có gì lạ nếu không phải như vậy thì vì sao năm đó ngươi bỏ mạng. Ngươi vì bảo vệ Huyền Minh hi sinh chính mình, Vì một ả đàn bà chấp nhận hi sinh, chuyện này ai cũng biết-Hạo Thiên cười.
Thái Nhất nhìn Thiên Dao “nàng cùng các con chạy đi, đi tìm Hi Cùng ở đó có nhị thánh sẽ bảo vệ mẹ con nàng, ta ở lại ngăn hắn”, Nàng nhìn hắn “còn chàng thì sao, ta không thể bỏ chàng ở lại chịu chết, cả nhà chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết”
“Các ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao, hai tên đại la sơ kì muốn thoát tay ta nằm mơ giữa ban ngày. Hôm nay một là hắn chết, hai là mẹ con ngươi chết đừng hòng nghĩ đến cùng sống sót rời đi” nói rồi lại tiếp tục lao vào hai người. Thái Nhất vội vàng dùng hỗn đôn chung chụp lên mẹ con Thiên Dao thu vào trong, rồi hóa kim ô bỏ chạy. “Hừ định chạy không dễ dàng vậy đâu”rồi tung ra một cây gậy hướng kim ô đuổi theo, bản thân Hạo Thiên cũng lao theo chiếc gậy. Chiếc gậy lao tới đập vào lưng kim ô một gậy, kim ô rơi xuống hiện ra Thái Nhất hắn liền ho ra mấy bụm máu. Cầm lên hỗn độn chung hắn gầm lên ném luôn xuống bên dưới nhân gian, hỗn độn chung ào ào lao đi về hướng nơi Hi Cùng trú ngụ, đây là một trong các thần thông của hỗn độn chung, nó có thể theo ý niệm chủ nhân di chuyển bất cứ nơi nào chủ nhân muốn.
“Vậy xem ra ngươi vẫn ngu như năm đó, chiệu chết đi hắc hắc” Hạo Thiên tung một chưởng trúng vào ngực Thái Nhất, hắn văng ra như diều đức dây, máu thất khiếu tràng ra không ngừng. “ta đã nói rồi ngươi vẫn ngu như xưa” hắn giơ chiết gậy hướng đầu Thái Nhất nện, chỉ nghe tiếng vù vù hướng đầu gián xuống nếu trúng gậy này toàn bộ tào hủ của con quạ sẽ nát hơn tương. “Kình” một nhánh cây ngăn lại chiếc gậy.”Chuẩn Đề ngươi muốn gì?” Hạo Thiên gầm lên. Chuẩn Đề hiện ra “cứu hắn”. Hạo Thiên tức giận ”sư tỷ ngày trước tính kế hắn sớm muộn cũng tìm ngươi, hơn nữa hắn tư tình với vợ ta sinh ra nghiệt chủng làm rớt da mặt ta. Hôm nay, hắn phải chết”. Chuẫn Đề nói “ta không cần biết .Thánh nhân làm việc, ngươi không cần quan tâm”. Hạo Thiên cười âm hiểm “Sư tỷ nghĩ ngăn được ta sao. Nên nhớ đạo tổ nghiêm cấm các người nhúng tay vào sự vụ thiên đình, hôm nay có phải ngươi muốn làm trái lời lão sư. Ta không đụng chạm các ngươi, thì cũng đừng sía vào chuyện nhà của ta”.
“Vậy ta sía vào chắc ngươi không có ý kiến” Hồng Quân bất ngờ hiện ra.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
112 chương
66 chương
109 chương
94 chương
66 chương
7 chương