Tam giáo ở riêng là đại sự, ngay ngày chuyển nhà đầu tiên của Thông Thiên Thường Hi liền nghe thấy, vì vậy cố ý tặng lễ thăng quan (dời đến chỗ ở tốt), một ngao xác vàng rực, một hàn ngọc khắc thỏ tai dài, đều là linh bảo, trong số những linh bảo hậu thế cũng coi như là đồ thượng phẩm, không tính đặc biệt rùng mình. Nhưng sau khi Thông Thiên thấy nó liền tức giận, tuy không biết tại sao Thường Hi lại biết, nhưng điều này đã tỏ rỏ sự đối nghịch của Thường Hi đối với hắn, Kim Ngao xác mặc dù đẹp, nhưng trên xác lại có văn lộ của cấm chế và những vết rạn nứt, giống như bị nát vậy, còn hàn khí trong con thỏ tai dài rất mãnh liệt, trên người còn sót bông tuyết. Thông Thiên tức giận nghiến răng nghiết lợi, đem Kim Ngao xác và hàn ngọc khắc thỏ tai dài ném qua cho Nguyên Thủy, nói cũng thật lạ, Kim Ngao xác ở chổ Thông Thiên vốn rất tốt, nhưng khi đến tay Nguyên Thủy, Kim Ngao xác không chỉ vỡ vụn thành mảnh nhỏ, cái con thỏ tai dài kia cũng bị hòa tan, hồn phách bên trong kêu thảm một tiếng, ngay tức khắc tan thành vũng nước, trong đó còn vài vệt máu nhạt. Hóa ra con thỏ tai dài kia không phải được chạm thành từ hàn ngọc, mà quả thật là một con thỏ tai dài chính hiệu và cũng là hung thủ dụ dỗ Tinh Vệ —— Trường Nhĩ Định Quang Tiên. Bị tát một cái giòn vang, không nói Thông Thiên khi nhận được món đồ đã tức giận một hồi, Nguyên Thủy hiện tại giận sôi gan, nếu không phải trên người Thường Hi mang theo số mệnh của cả yêu tộc, nhân quả liên lụy quá thâm, hắn quả thực rất muốn ngay tức khắc chạy đến Thái Âm tinh xử lý Thường Hi. Hắn là Thánh nhân, là Thánh nhân được thiên đạo sở định, Thường Hi cư nhiên có can đảm mạo phạm hắn, hắn nhất định không để Thường Hi sống tốt. Nhưng một đống ác ý của Nguyên Thủy vẫn không có cách nào thực hiện được, từ ngày ấy đến tám trăm năm sau, Thường Hi vẫn ở trên Thái Âm tinh không rời khỏi, còn về phần Đế Tuấn thì đang tận lực áp chế năng lực của Càn Khôn hồ lô, thỉnh thoảng còn phải đút thứ này thiên tài địa bảo, nếu không mỗi ngày nó đâm thủng ba tần lá chắn để uy hiếp hắn, Đế Tuấn quả thực cực kỳ khổ bức. Thứ này quả thật là một linh bảo hồ lô? Hắn không phải hái về nhà một tổ tông đó chứ. Kỳ thật trong lòng Càn Khôn hồ lô càng bất đắc dĩ, không có biện pháp, đầu năm nay chính bản thân không đủ bản lĩnh chỉ có thể kiếm một kim chủ, nhưng không ngờ ánh mắt không tốt đụng trúng một tên nghèo, mỗi ngày trôi qua rất đáng thương đó, ước chừng ba ngày mới ăn được một chút thịt, tên khốn ngươi không biết khai thiên rất cần khí lực sao? Nghĩ tới Bàn Cổ đại thần đi, người ta ăn nhiều hỗn độn linh khí mới có thể mở ra thiên địa này, Đế Tuấn không cho nó ăn chút đồ bổ ngon lành làm sao có thể thành việc được? Nếu nó mệt chết thì có ai giúp nó mở thiên địa. Ngoại trừ linh lực Thái Dương của Đế Tuấn, quả hồ lô này còn thích Thái Âm linh lực của Thường Hi, Càn Khôn hồ lô sau khi ăn no nê linh lực của hai tinh xong, mới chậm rãi trở về Thái Dương tinh, chờ đợi món tiếp theo. Sau khi bình định bốn nguyên tố thổ, hỏa, thủy, phong trong người kế tiếp sẽ tới âm, dương, xong âm, dường thì tới ngũ hành, cho nên, Đế Tuấn lại vác xác đi thiên nam địa bắc tìm kiếm tinh túy ngũ hành, đã vậy còn không được thiếu, số lượng ít nhất cũng phải được một khu mỏ, Đế Tuấn ngẫm nghĩ lại cái số lượng kia… Ánh mắt nhìn Càn Khôn hồ lô càng gian nan. Được rồi, ai biểu hồ lô này trời sinh có bản lĩnh bất phàm đâu, hắn nhịn. Đế Tuấn trong khi tìm đồ ăn cho tên này không nhịn được nghĩ tới hơn vạn năm trước, nhớ lúc Thường Hi khi bé, hắn vì muốn lấy lòng người trong lòng, đi thiên nam địa bắt tìm thực vật ngon lạ, thao nát tâm lo lắng cho thỏ nhỏ ngoan ngoãn của hắn, phủng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, mà bây giờ, hắn và Thường Hi đã đi cùng với nhau lâu như vậy, lâu tới mức cùng nhau có mười nhi tử, mười hai nữ nhi, còn Thường Hi của hắn đã trở thành một cường giả đứng đầu một phương, không còn xuẩn manh như trước. Nói thật… Hắn vẫn hoài niệm những ngày ôm thỏ nhỏ mềm mại manh manh tùy thời hôn nhẹ nhào nặn vuốt ve. Hiện tại Thường Hi không chịu biến lại thành nguyên hình, Đế Tuấn than thở một tiếng, có chút tiếc nuối. Chờ mọi chuyên ổn định, nhất định phải tìm một nơi không người đi tuần trăng mật lần hai, lần trước chỉ đi có một năm, thật sự không cam lòng. Trong những năm tháng yên bình, cuối cùng ác thức Hằng Nga đã có thể viên mãn chuyển thế, cùng lúc đó, chiến tranh giữa nhân tộc và bán vu tộc đã bùng nổ. Sau khi Bất Chu Sơn bị sập, vu tộc bắt dầu co đầu rút cổ, dưới tình cảnh mười hai Tổ Vu làn lượt chết đi làm vu tộc thuần huyết ngày càng sa sút, mười hai Tổ vu chính là thủy tổ của cả vu tộc, cùng là cội nguồn mang đến sức mạnh cho bọn họ, khi tất cả mười hai Tổ Vu thân vẫn, vu huyết trên người bọn họ tuy vẫn phát huy tác dụng nhưng sức mạnh như bị một tấm mộc ngăn cản giảm đi. Tuy họ có tâm muốn trả thù nhân tộc, yêu tộc, chưa đề cập tới yêu tộc cường đại, ngay cả nhân tộc cũng không dễ chọc, cho dù nhân tộc hiện tại yếu hơn rất nhiều so với ngàn năn trước, nhưng cũng đừng quên, vu tộc bọn họ cũng yếu đi. Càng đáng sợ hơn là, tuy nhân tộc không chó chất lượng, nhưng… bọn họ còn số lượng. Một tiểu bộ lạc của nhân tộc có mười vạn tộc nhân, đại bộ lạc từ mấy chục tới hơn trăm vạn, người đứng đầu tạm thời của vu tộc coi lại bộ tộc mình sót lại mấy ngàn dư mạch, chỉ có thể tạm thời kìm chế. Trong lúc vu tộc thuần huyết kiềm chế dã tâm của mình, bán vu tộc từng bị hoàn toàn không nhìn tới không chút nào bị ảnh hưởng. Nơi phát ra sức mạnh của họ không phải từ huyết mạch của vu mà là sát khí của đất, giờ đây tất cả Tổ Vu đã thân vẫn, bọn họ cũng không có bị ảnh hưởng gì cả. Vì thế địa vị chính phụ giữa vu tộc và bán vu tộc phút chốc đổi chỗ cho nhau, thực lực quyết định địa vị, sau khi vu tộc thuần huyết lại một lần bị đẩy ra chịu chết thì cuối cùng bán vu tộc đã không thể kiềm chế, động thủ với vu tộc thuần huyết. Trận nghịch luân này cũng không tiếp tục bao lâu, chỉ ba ngày, vu tộc thuần huyết đã chết không còn một ai, bán huyết vu tộc còn sót đang ngồi trên mặt đất nhuốm máu, nhìn nhau mệt mỏi cười cười. Cuối cùng bọn họ đã được tự do. So với vu tộc, diện mạo của họ thiên hướng nhiều hơn về nhân tộc, nhưng đa số nhân tộc là da vàng, bọn họ lại đen hơn một ít, ngoại hình lại cao hơn nhân loại bình thường.Tuy nhiên điều này không hề ảnh hưởng đến việc dung nhập nhân tộc của bọn họ, vì vậy bên ngoài một tiểu bộ lạc tên Hữu Thường, im lặng nhiều thêm một bộ lạc có tên Cửu Lê, thủ lĩnh của bộ lạc đó có tên Hình Thiên. Tộc nhân của Hữu Thường bộ lạc cũng không khó hiểu cho lắm, rất nhiều bộ lạc có tộc nhân quá nhiều không đủ sức chứa sẽ mở ra tân bộ lạc, có lẽ Cửu Lê cũng là một bộ lạc mới mở đi, Cửu Lê…. Tên bộ lạc này thật kỳ lạ, nó mang ý nghĩa gì nhỉ? Chẳng lẽ bọ họ tới từ Cửu Lê Sơn? Nếu cứ tiếp tục bình tĩnh như vậy, có lẽ hai bộ lạc sẽ tường an (sống yên ổn với nhau) vô sự, nhưng cố tình tộc nhân của tân bộ lạc Cửu Lê này lại toàn nam tính, nói cách khác là…. Không có nữ nhân. Mà bộ lạc Hữu Thường từ xưa tới nay nổi tiếng có những nữ tử xinh đẹp. Vì thế, trong bộ lạc liên tiếp xuất hiện những nử tữ tuổi còn trẻ bị mất tích, tộc nhân của bộ lạc Hữu Thương không thể không báo cáo cộng chủ nhân tộc Thần Nông, xin sự giúp đỡ từ hắn. Nhưng khi Thần Nông tới đây thăm dò, lại không phát hiện hơi thở của yêu tộc cùng không thấy mùi máu tanh, nói cách khác, việc này không phải do yêu tộc làm, vậy do đâu? Đến khi ánh mắt nhìn thấy bán vu tộc, Thần Nông rốt cục đã hiểu. Vì thế một hồi đại chiến lại bùng nổ. Lúc này số lượng của bộ lạc Cửu Lê chỉ có mấy ngàn người, mà Thần Nông đã đạt tới tu vi kim tiên, quân lính nhân tộc đến mười vạn người. Thế nên trận đại chiến thực lực cách xa này đã lấy thắng lợi của nhân tộc mà chấm dứt, Thần Nông chặt đầu Hình Thiên, rồi chôn đầu hắn trên núi Thường Dương, nhưng huyết mạch vu tộc của Hình Thiên vô cùng thần kỳ, khi thân thể mất đi đầu người hắn cư nhiên lấy ngực làm mắt, lấy rốn làm miệng, xoay búa bổ thương nhân tộc, Thần Nông vận dụng hỏa lực đốt Hình Thiên thành tro tàn, lúc này mới bình ổn loạn do bán vu gây ra. Ở chổ này ta nói ngực chứ thật ra là đầu nhũ đấy, khó bỏ vào văn quá nên để như thế. Nhưng điều tất cả mọi người không ngờ tới, những nữ tử bị bắt cóc lại có thai. Tuy Thần Nông có dược thảo khiến phụ nữ sẩy thai, nhưng máu của vu tộc đã ăn sâu vào phế phủ của những nữ tử đó, nếu xóa bỏ máu của vu tộc ra khỏi người các nàng, các nữ tử đó sẽ chết vì mất máu. Bộ lạc Thường Dương không chấp nhận những nử tử kia, lại càng không muốn nhận con của kẻ thù, những nử tử này không còn chổ về, đành phải ở lại gần cạnh bộ lạc Thường Dương, may Thần Nông thi hành chế độ nông canh, bộ lạc Thường Dương thường thường cứu tế những nữ tử đó, các nàng mới có thể sống. Nhưng bởi vì các nàng bần cùng, lại không phải người của bộ lạc Thường Dương, cho nên bị những bộ lạc xung quanh xưng là bộ lạc Hữu Cùng. (cùng: nghèo) Mấy tháng sau, thời cơ chín muồi, nữ tử từng bị Hình Thiên làm nhục sanh ra một đứa trẻ, rõ ràng chỉ vừa ra sinh ra, nhưng hình dáng bên ngoài như khoảng ba tuổi, mà nữ tử này cũng chết vì mất máu. Không phải nữ tử nhân tộc nào cũng giống như nữ tử đã chết kia, vì vậy những nữ tữ nhân tộc sau khi sinh con may mắn không chết cũng bị dọa bởi thảm trạng của nữ tử đó, tất cả chạy trốn về bộ lạc Thường Dương, mà những đứa trẻ bị vứt bỏ, được đứa con trai ba tuổi của Hình Thiên –đã tự đặt cho mình cái tên Hậu Nghệ – chiếu cố. Cùng lúc đó, đóa hoa sau này của nhân tộc, nữ oa được gọi là Hằng Nga đã sinh ra. Những đứa trẻ bị vứt bỏ dần dần lớn lên, bọn họ không có cha mẹ, nhưng có huynh đệ, bộ lạc Hữu Cùng đoàn kết chưa từng có, bọn họ tự học đánh cá, cày ruộng và săn bắt, bởi vì bộ lạc gần Đông Hải, cho nên bọn họ tự đặt cho bộ lạc mình là Đông Di, mười năm sau, di mạch Cửu Lê chạm rãi trưởng thành, tuy xung nhân tộc ở quanh thù oán với họ, nhưng sẽ không ức hiếp, nhất là Hậu Nghệ, có một công phu bắn tên như xuất thần nhập hóa. Những nữ tử đã trốn về bộ lạc Thường Dương cực kỳ căm hận và sợ hãi với những đứa trẻ họ sinh kia, căm hận vì chính bọn chúng mà hạnh phúc cả đời của các nàng bị hủy diệt, sợ hãi vì các chết của những tỷ muội và tốc độ lớn lên của những đứa trẻ kia. Vu không phải người. Nếu không phải diện mạo và sự độc nhất vô nhị của những đứa trẻ này, thậm chí ngay cả vóc người cũng không khác hài tử nhân tộc, thì chúng nó đã bị những bộ lạc chung quanh tấn công. Hậu Nghệ dần dần trưởng thành, đến mười tám tuổi, trong một lần săn thú, hắn đột nhiên gặp một nử tử nhân tộc xinh đẹp. Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn không đủ để hình dung một phần của nàng, Hậu Nghệ cảm thấy, những miêu tả xinh đẹp trên khắp thiên hạ đặt trên người nàng rất chính xác. Nàng là người của bộ lạc Thường Dương, cái bộ lạc có nữ nhân hận nhất họ, nàng gọi Hằng Nga. Hậu Nghệ tâm hoa nộ phóng, hắn quyết định, hắn muốn có nàng. Nhưng Hằng Nga cư nhiên không chịu, vì vậy hắn trực tiếp dùng vũ lực, đoạt Hằng Nga về bộ lạc.