Yêu hậu không dễ làm
Chương 55
Đến khi Thái Nhất và Côn Bằng trở về, đã là sáng ngày hôm sau.
Nắng ban mai chiếu sáng cả đại địa Hồng Hoang, soi lên những đầm nước chứa đựng nước sông Ngân đang chảy xuống, tạo thành một mảnh ba quang đầm đìa, trên thái dương Thường Hi và Đế Tuấn đã lấm tấm mồ hôi, cho dù có tinh thần của Thái Dương, Thái Âm tinh bổ sung, nhưng lấy sức mạnh của bản thân hút hết nước sông Ngân chung quy chỉ là vọng tưởng.
Ba quang: sự phản xạ khi ánh mặt trời hay mặt trăng chiếu vào nước.
Bất quá thời gian kéo dài đủ để các sinh linh chạy đến nơi cao và xa hơn, miễn cho bọn họ bị ảnh hưởng bởi họa khuynh thiên này. (họa nghiên trời)
Cuối cùng Nữ Oa đã cầu được đá ngũ sắc từ Đạo Tổ ở Tử Tiêu Cung trở về, bây giờ nàng đang ngồi trên phần còn sót lại của Bất Chu Sơn cố gắng dùng hết sức luyện đá ngũ sắc, tảng đá ngũ sắc trộn thêm Tam Quang Thần Thủy, từ từ bị hòa tan thành từng khối trong đỉnh Càn Khôn, cuối cùng biến thành một vật giống như bùn.
Tiếp đó, nàng bay lên không trung, cầm đá ngũ sắc trong tay vá lại bầu trời từng chút một, đại động trên không từ từ nhỏ lại, nước sông Ngân chảy xuống càng ít, cuối cùng, vết rách trên trời được tu bổ, mà trong tay Nữ Oa, cũng chỉ còn dư lại một viên đá ngũ sắc.
May mắn đủ dùng, Nữ Oa lau mồ hôi trên trán, kế tiếp cầm tứ chi của Cự Miết trong tay Thái Nhất, rồi hóa thành bốn cột trụ, chống đỡ tứ phương thiên địa.
Thường Hi và Đế Tuấn cũng đã đến cực hạn, lúc này thu lại hồ lô, cùng Thái Nhất và Nữ Oa nhìn lại thế giới bên dưới như được sinh ra một lần nữa.
Trong khoảng thời gian này, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, dương quang ấm áp dào dạt sưởi ấm tất cả mọi người, bọn họ thấy nước sông róc rách chảy về phía phương xa, trâu dê ăn cỏ xanh bên bờ sông, đằng sau chúng nó là những thôn làng nhỏ ngăn nắp, mọi người ló đầu ra, trên vẻ mặt đầy sự sung sướng và may mắn sau khi tai qua nạn khỏi, sau đó khói bếp từng nhà từng nhà bốc lên khói nghi ngút, bay xa xa, tựa như truyền lại sự đẹp đẽ của thế gian này.
Thái Nhất lẩm bẩm nói: “Miết, ngươi đã cứu được rất nhiều sinh linh, tất cả mọi người sẽ nhớ ngươi, sẽ thích ngươi.”
Sự thật cũng như lời nói của Thái Nhất, sau họa khuynh thiên, mọi người cảm động và nhớ nhung cử chỉ xả thân chống trời của Miết, trong việc thờ cúng của nhân tộc lại nhiều thêm một bức họa, nó cũng chính là bức họa của Cự Miết, ngoại trừ người thứ hai biết chân thân của Cự Miết là Thái Nhất, được nhân tộc truyền thừa qua các đời, thậm chí họ còn noi theo bức họa của Cự Miết mà đúc thành tượng đá, chuyện này sẽ nói sau.
Trước mắt, tuy trời đã được vá lại toàn bộ, nhưng do sụp một góc khiến thiên địa lệch đi, vì vậy trên Hồng Hoang bắt đầu có sự thay đổi của thời tiết, phong sương vũ tuyết, xuân hạ thu đông, Nữ Oa thấy vậy, đem bốn cột trụ chống trời mệnh danh là bốn cực trụ, như nói cho tất cả mọi người biết rằng xuân hạ thu đông trên Hồng Hoang từ đó mà ra, trôi qua một thời gian lâu, bốn cực trụ kia được nhân tộc truyền lại bằng miệng, dần dà trở thành bốn mùa.
Thiên đạo giáng xuống công đức, công đức lần này được phân ra rất nhiều phần, làm chủ lực vá trời, không thể nghi ngờ Nữ Oa là người có phần nhiều nhất, mà Thường Hi và Đế Tuấn có công ngăn cản nước sông Ngân nhấn chìm nhân tộc, cũng lấy được một ít công đức, số phần công đức còn lại, một bộ phận nhỏ phân chia cho Thái Nhất và Côn Bằng, còn tất cả, đều đi vào bên trong bốn trụ, bốn cây trụ bỗng nhiên sáng lên rồi lịm tắt, hóa thành một màu vàng sáng rõ như công đức, Thái Nhất tựa như thấy được một hồn phách màu đen pha lẫn vàng, bay ra từ tròn đó bay ra, chu du khắp Hồng Hoang.
Trong vô thức, Thái Nhất nghĩ, nó có thể nhìn thấy bộ dạng của Hồng Hoang sao? Nó sẽ thích phong cảnh trên Hồng Hoang sao? Nó sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười với sinh linh đang sống trên Hồng Hoang sao? Cái thiên địa mà nó dã hy sinh để cứu giúp này, sẽ khiến nó cảm thấy vui lây sao?
Thái Nhất không biết câu trả lời, nhưng nghĩ tính cách rất thích nhìn những cảnh náo nhiệt của nó, hẳn sẽ yêu thích Hồng Hoang, mà phần thưởng thiên đạo ban cho hôm nay, đã cho nó một cái công đạo.
Thiên địa cuối cùng đã yên bình trở lại.
Kết quả còn sót lại của việc nước sông Ngân chảy ngược và Hồng Hoang bị chấn động làm xuất hiện hai con sông dài trên đại địa, bắt đầu chảy từ Bất Chu Sơn, theo dòng nước chạy về biển Đông Hải bao la bát ngát.
Một cái không ngừng dâng lên, vô cùng rộng lớn, một nhánh khác chảy qua thổ địa bồi đắp phù sa cho đất đai.
Hậu thế phân biệt mà gọi hai con sông đó là Trường Giang và Hoàng Hà.
Sau khi nghỉ ngơi, Thường Hi nhìn những dãy núi dưới chân và phần bị sập xuống của Bất Chu Sơn, mới nhớ tới chí bảo Phiên Thiên Ấn tiếng tăm lẫy lừng trên Hồng Hoang, nghe nói nói được lấy từ một nửa cột sống chống trời sau khi Bất Chu Sơn ngã xuống.
Đôi mắt lập tức sáng rực, xuất ra tu di châu nghĩ muốn thu vào.
Nhưng Bất Chu Sơn quá lớn, Thường Hi ước chừng tốn khoảng nửa ngày, dùng hết sức lực của cơ thể, mới có thể thu vào một nửa, đúng lúc này, bốn vị Thánh trong các Thánh nhân còn lại, Tam Thanh và Lục Áp, cuối cùng cũng lững thững chậm rãi đi đến.
Nguyên Thủy đang trôi nổi trên không trung bỗng nhiên thấy một nửa Bất Chu Sơn, cảm giác tâm huyết bắt đầu khởi động, như có một liên hệ trọng yếu nào đó.
Một khi ý niệm của Thánh nhân động, tất phải có một việc nào đó rất quan trọng, vì vậy Nguyên Thủy cau mày, trực tiếp sử dụng sức mạnh thu nửa ngọn Bất Chu Sơn.
Quả thật Nguyên Thủy có tư cách làm thế.
Là một trong sáu Thánh nhân có từ khi khai thiên tích địa đến bây giờ, không nói tới Hồng Quân Đạo Tổ đã lấy thân hợp đạo, trong năm Thánh nhân còn lại, Tam Thanh họ có ba, còn lại là Nữ Oa và Lục Áp, tuy là yêu, một nhờ công đức thành Thánh không cần phải suy nghĩ nhiều, một ở phương Tây nghèo nàn cũng không có tiền đồ, cho dù đề cập tới thực lực hay số lượng, bọn họ đều có thể nghiền áp đối phương.
Khi chưa thành Thánh, ba người họ đã từng giao thủ với Thường Hi và Đế Tuấn, cũng đã từng có giao tế, lúc đó thực lực của Thường Hi, Đế Tuấn và Thái Nhất đủ để hắn coi trọng, dù sao trong Hồng Hoang rộng mênh mông này, sinh linh có thể liều mạng với cả không nhiều, nhưng sau khi nghe giảng ở Tử Tiêu Cung, ba người họ đều trở thành đệ tử của Hồng Quân Đạo Tổ, Thường Hi chỉ là đệ tử ký danh, sau đó ba người họ liên tiếp thành Thánh, còn Thường Hi cư nhiên không bằng Nữ Oa – yếu nhất trong sáu người và con hắn – Lục Áp, cho tới bây giờ cũng không thể thành Thánh, điều này khiến Nguyên Thủy xưa nay luôn cao ngạo dần dần không đặt Thường Hi trong mắt.
Những ngày cùng nhau du lịch Hồng Hoang, ngồi xuống luận đạo, tựa như một câu chuyện xa xôi ở kiếp trước.
Hơn nữa vu tộc suy bại, công đức và tội nghiệt, yêu tộc phải chịu mỗi thứ một nửa, nhân tộc dần dần bộc lộ tài năng, cho dù Đạo Tổ chẳng bao giờ nói rõ, nhưng Nguyên Thủy đã nhìn ra, hướng đi trong tương lai của Hồng Hoang, nhân tộc sẽ là vai chính trong thiên địa.
Mà hắn làm giáo chủ Xiển giáo, địa vị vô cùng tôn quý.
Vậy thì y, còn có cái lý do nào để đặt Thường Hi vào vị trí ngang hàng, cho dù Thường Hi là Yêu Hậu yêu tộc, nhưng chẳng qua là một Chuẩn Thánh không đáng kể.
Không thể thành Thánh nhân, thì chỉ là một con kiến dưới chân họ.
Trước khi Nguyên thủy ra tay, Thường Hi liền cảm giác thấy áp lực, sức mạnh kia gần như nghiền áp tất thảy, tu di châu đang bị Thường Hi khống chế thu một nửa Bất Chu Sơn trong khoảng khắc bay về hướng Nguyên Thủy.
“Dừng tay!”
Thường Hi hít sâu, khi nãy khống chế hắc hồ lô với Đế Tuấn vá trời làm cậu hao phí rất nhiều tinh lực, lại dưới việc không hề phòng bị, tay đang thu lấy Bất Chu Sơn bỗng chốc mất khống chế.
Còn Đế Tuấn thì cực kỳ giận dữ.
Hắn không nghĩ tới, đường đường là một Thánh nhân, đi tới Bất Chu Sơn, một, chưa hỏi về tình trạng vá trời, hai, chưa hỏi tới thương vong của sinh linh, ba, chưa cảm kích tất cả bọn họ, mà thứ đầu tiên nghĩ tới, cư nhiên lại muốn đoạt đồ của đạo lữ hắn.
Quả thực buồn cười.
Lập tức lấy ra hắc hồ lô, vận chuyển sức mạnh của Thái Dương đi vào, lực hút mạnh mẽ tức khắc hình thành ở miệng hồ lô, một nửa Bất Chu Sơn đang bay về hướng Nguyên Thủy bỗng dưng dừng lại, sau đó hắc hồ lô giằng co với Nguyên Thủy trên không trung.
Thường Hi lập tức buông tha tu di châu, cùng Đế Tuấn nắm hắc hồ lô, sức mạnh của hai người so với một mình Đế Tuấn thì mạnh hơn một ít, trên mặt Nguyên Thủy tức giận: “Thường Hi, Đế Tuấn, buông tay!”
Thường Hi và Đế Tuấn mắt điếc tai ngơ: “Cho dù là Thánh nhân cũng cần chú ý đến thứ tự trước sau, thỉnh Nguyên Thủy Thánh nhân lưu lại một chút thể diện.”
Lời nói này quả thực rất không khách khí, trong lòng Nguyên Thủy hiện lên nan kham, thẹn quá thành giận, nói: “Các ngươi thế này là muốn đánh với ta một trận sao?”
Trong lòng Thường Hi và Đế Tuấn cùng tán dương sự vô sĩ của Nguyên Thủy, một cái Thánh nhân lại có thể nói muốn đánh một trận với hai người có tu vi Chuẩn Thánh, bụng dạ cũng rất lợi hại đó chứ, Thái Nhất nghe vậy, tức giận: “Nếu Thánh nhân nói muốn đánh một trận vậy thỉnh tính thêm cả ta, tuy ba chúng ta cộng lại có thể hơi thua tu vi của Thánh nhân.”
Ba người cùng đứng một chổ, đối diện với Nguyên Thủy Thánh nhân.
Lúc này Lão Tử và Thông Thiên một trái một phải đứng cạnh Nguyên Thủy, tuy cả hai cũng hơi kinh ngạc với sự thất lễ hôm nay của Nguyên Thủy, nhưng từ khi sinh ra cả ba đã là một thể, tất nhiên giờ phút này cùng đồng lòng gắn bó đứng cạnh hắn, Tam Thanh vốn là một nhà.
Cùng lúc, Nữ Oa và Lục Áp cùng đứng cạnh Thường Hi, Đế Tuấn và Thái Nhất, bọn họ đều là yêu, tất nhiên phải chung một lòng, cho dù khi thành Thánh nhân đã chặt đứt nhân quả, vậy cũng chỉ không cần lây dính vụ sự của yêu tộc thôi, nhưng về việc Thánh nhân đánh nhau, thiên đạo sẽ không xen vào.
Không khí giữa tám người hết sức căng thẳng, từng người đều chuẩn bị tốt để đối đầu,chỉ có Bất Chu Sơn đứng giữa họ, từ đầu đến cuối vẫn lấy tốc độ cực kỳ thông thả bay về hướng Thường Hi.
Trong không khí ngưng trệ như vậy thì ngay cả một chiếc lá rơi rụng cũng dẫn tới sự chú ý của tất cả bọn họ, huống chi là vật thể tích khổng lồ như Bất Chu Sơn? Trong nháy mắt sắc mặt Nguyên Thủy vô cùng khó coi, Lão Tử và Thông Thiên đồng thời ra tay, vũ khí công kích không có tác dụng, cả hai đành lựa chọn giành lấy Bất Chu Sơn.
Đồng thời, Nữ Oa và Lục Áp cũng lựa chọn như vậy, chẳng qua Thánh lực của bọn họ không có tác dụng mấy, đành làm theo Thường Hi và Đế Tuấn vận chuyển sức mạnh đi vào hắc hồ lô.
Sức mạnh của Thánh Nhân gần như là vô cùng tận, tuy trước kia Thường Hi và Đế Tuấn đã biết, nhưng trong lòng vẫn mang ý nghĩ không đồng ý, nhưng khi chân chính đối mặt với sức mạnh của Thánh nhân, cả hai mới biết đại dương mênh mông to lớn nhường nào.
Nếu không phải hắc hồ lô kỳ lạ phi thường, e rằng khi đối mặt kết cục mà họ nhân được là thảm bại.
Giờ này khắc này, hắc hồ lô đã lớn tới mức chưa bao giờ lớn được, sức mạnh gần như vô tận đang di chuyển vào người nó, nước sông Ngân khi nãy cũng đủ để nó ăn một bữa no nê, bây giờ lại nhận quá nhiều lực lượng, sức mạnh của Nữ Oa và Lục Áp cuồn cuộn không dứt, cái bụng của nó như kéo căng ra, hơn nữa thiên đạo đang hỗn loạn quay cuồn trong người nó, nó lại càng ăn hăn say, ngấu nghiến tất cả một chút cũng không bỏ sót, đồng thời lực hút càng ngày càng mạnh, gần như ở miệng đã hình thành một cơn lốc siêu cấp.
Sau đó Thường Hi và Đế Tuấn trợn mắt há mồm nhìn hai chữ hiện trên thân thể hồ lô — Càn Khôn.
Càn là trời, khôn là đất, Càn Khôn liền tương đương với thiên địa, khẩu khí của hồ lô này quả thực rất lớn.
Sau khi hai chữ đó hiện trên người, một nửa Bất Chu Sơn trước miệng hồ lô bỗng nhiên nhỏ đi, rồi nhanh như chớp bị hồ lô hút vào.
Lão Tử, Nguyên Thủy và Thông Thiên đồng thời buông tay, ánh mắt nhìn hắc hồ lô thập phần ngưng trọng, nếu không lầm, đó là sức mạnh của ‘Đạo’.
Mà Thường Hi và Đế Tuấn lúc này cũng như cá khô, trên người toàn mồ hôi, nhưng vẫn không nhận thua, huống chi, bọn họ đã thắng đâu, nên càng phải thẳng lưng.
Sắc mặt Nguyên Thủy âm trầm,việc ngày hôm nay, coi như đôi bên đã kết hạ sống núi, hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, thể diện của Thánh nhân không dễ gì bị đánh mất, yêu tộc… Nhất định hắn phải bắt họ trả giá đại giới!
Tiếp theo, hắn nhìn hắc hồ lô bị Đế Tuấn thu hồi đang cầm trong tay, sắc mặt lại càng khó coi, lúc trước một cây hồ lô mọc bảy quả, ba huynh đệ bọn họ mỗi người lấy được một cái, thậm chí còn được một bảo bối, nhưng ai ngờ, hồ lô đằng vô dụng nhất bị Thường Hi cầm đi, hắc hồ lô chưa chín bị Đế Tuấn lấy, nhưng bây giờ nó lại trở thành thứ trân quý nhất trong bảy hồ lô.
Hay chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi?
Hoặc di trạch công đức của Bàn Cổ của huynh đệ họ còn kém hơn số mệnh của Thường Hi và Đế Tuấn?
Cuối cùng Tam Thanh phất tay áo, bỏ đi, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết chuyện ngày hôm nay sẽ không kết thúc yên ổn như vậy.
Sau khi hồng thủy rút đi, thành công vá trời, Đế Hậu yêu tộc đánh một trận với ba Thánh nhân xong, thì trong nhân tộc đã xảy ra một đại sự.
Phục Hi thoái vị, đề cử Thần Nông làm tân cộng chủ của nhân tộc.
—————
Phiên Thiên ấn (番天印): Trong nó chứa đựng uy nghiên của Bàn Cổ, không thứ gì có thể phá được.
Ngày xưa, Chúc Dung và Cộng Công đại chiến, Chúc Dung cao hơn một bậc đả bại Cộng Công, Cộng Công không phục, trong cơn giận, đụng phải trụ chống trời — Bất Chu Sơn. Kết quả, Cộng Công thân vẫn, Bất Chu Sơn gãy đôi.
Nguyên Thủy thiên tôn cầm đi một nửa Bất Chu Sơn đã ngã xuống, lấy khả năng của Thánh nhân, và Cửu Long đỉnh, đem một nửa Bất Chu Sơn luyện chế thành một kiện bảo vật tối thượng. Gọi “Phiên Thiên ấn”.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
37 chương
59 chương
32 chương
501 chương