Trải qua ngàn năm, nhân tộc đã hoàn toàn khôi phục sinh lực, dấu chân họ tràn khắp các ngõ ngách trên đại địa Hồng Hoang, vốn chỉ còn hơn mười vạn dư mạch, đến ngày hôm nay, đã thành một đại tộc có con số thiên vạn, ngay cả yêu tộc cũng không thể so được số lượng đáng sợ này. Mà yêu tộc cũng tự động nhượng lại một phần đại địa, đa số đều đóng đô trên Thái Dương tinh, số ít, như thủy yêu không thể rời khỏi nước, là một trong số những yêu quái không thích hoàn cảnh của Thái Dương tinh, mới có thể ở lại trên Hồng Hoang đại địa, chiếm giữ tiên sơn, làm động phủ riêng cho mình, trở thành cường hào một phương. Mấy loài yêu này thuộc loại ngoài biên chế yêu tộc, tuy không có chức vị đứng đắn, nhưng hằng năm phải nộp lên một phần thu hoạch, nhận chỉ huy, kiểm tra, xem như thủ đoạn quản lí nội tộc của yêu tộc. Còn nhân tộc cũng có chút hữu nghị với những yêu tộc này, thậm chí có bộ lạc tự động cung phụng, làm đồ đằng theo những yêu tộc đó, cầu chúng che chở. Thường Hi đã đem một phần còn sót lại của cây Nguyệt Quế trồng lại trên Thái Âm tinh, qua ngàn năm, dưới linh khí đầy đủ của Thái Âm tinh, Nguyệt Quế lại trưởng thành thành một đại thụ xum suê tươi tốt, chỉ còn chờ ác thức trở về, liền có thể đoàn tụ với ác thi Hằng nga. Còn Thanh Long lúc này…. Thường Hi nhìn trên Hồng Hoang đại địa, chắc hẳn đã tới lúc Thanh Long nên xuất thế đi. ……………………………………………………. Ở Hữu Khương bộ lạc. Có một nử nử tên Nhâm Tự, đứa con tiếp theo của nàng sinh ra vài ngày hai mươi sáu tháng tư, đúng lúc đó, hào quang chiếu rọi khắp nơi, ngàn điều may, có một Thanh Long bay trên bầu trời nấn ná không chịu đi, cuối cùng nhập vào người đứa trẻ sơ sinh, sau khi được Thường Hi ở yêu tộc thấy, thu làm đồ đệ, thưởng danh Mạnh Chương, hiệu Thần Nông, tặng giả tiên. (giả: đỏ, giả tiên: roi đỏ) Thần Nông thị chẳng mấy chốc thông minh hiếu học, mảnh đất xung quanh tộc có rất nhiều thảo mộc, nhờ có giả tiên phân biệt được cây cỏ thiên hạ, Thần Nông đều nếm thử từng cái, vô số lần gặp cỏ độc dược thảo từng gặp đều ghi nhớ lại, tạo ra cống hiến to lớn cho bộ lạc. Hữu Khương bộ lạc cũng nhờ vậy mà trở nên giàu có đầy đủ, bọn họ vốn thiếu đánh bắt cá và săn bắn, xung quanh chỉ toàn cỏ cây, bây giờ đã biến thành một bộ lạc nổi tiếng xa gần, ngay cả nhân tộc cộng chủ Phục Hi đều nghe thấy. Một ngày nọ, Thần Nông đi vào vu thâm sơn u cốc hái được một cây bông lúa chín màu, mừng rỡ về tộc, vừa vặn gặp được nhân tộc cộng chủ Phục Hi đến bái phỏng, luận đạo cùng Thần Nông ba ngày, mới rời đi. Thần Nông trồng cây bông lúa chín màu kia xuống đất, phát hiện quả này có thể dùng làm nguyên liệu nấu ăn, cho dù chưng hay nấu đều ăn được, khiến cả bộ tộc từ trên xuống dưới mừng rỡ hân hoan. Sau khi nghiên cứu cách gây giống gieo trồng loại cây bông lúa này, toàn tộc lại cùng nhau chúc mừng. Bọn họ chưng cách thủy bông lúa chín màu, đem chén cơm đầu tiên cúng bái thiên địa, Thánh nhân, Yêu Hoàng và Yêu Hậu, sau đó mới nếm thử loại thức ăn này, hương bay trăm dặm, ăn cực kỳ ngon. Thường Hi theo dõi Thần Nông từ một đứa bé bi bô tập nói lớn dần lớn dần trở thành một người có thể gánh vác một phương, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt. Trong lúc Thường Hi theo dõi đồ nhi thân yêu của cậu ngày một trưởng thành thì, ở Bất Chu Sơn xa xa, nơi vu tộc đang ngụ, rốt cục có động tĩnh. Trong ngàn năm, một khoảng thời gian đủ để thay đổi tất thảy, nhưng thứ duy nhấn vĩnh viễn vẫn chưa bao giờ có thể đổi thay được, có thể nói là cừu hận giữa Cộng Công và Chúc Dung. Hai người họ, một thủy, một hỏa, khắc chế lẫn nhau, nước lũ dập tắt lửa, lửa lớn làm nước bốc hơi, từ khi vừa ra đời đã đánh nhau không dừng, nhưng khi đó mới chỉ là tiểu tranh, tiểu đấu, còn có huynh đệ tỷ muội ở một bên giảng hòa, cả hai cũng chỉ tranh nhau hơn thua, cãi về cấp bậc lẫn nhau. Nhưng tranh đấu thật sự bắt đầu từ khi cả hai người họ cùng yêu Hậu Thổ. Kỳ thật ban đầu nó cũng chỉ dừng lại ở hảo cảm mờ nhạt, Hậu Thổ là muội muội nhỏ nhất của tất của bọn họ, khác xa tính cách hung hãn của các Tổ vu khác, Hậu Thổ rất mềm lòng, lại ôn nhu, có thứ gì tốt liền luốn nghĩ tới đầu tiên là ca ca tỷ tỷ, luôn luôn đặt mình tại vị trí cuối cùng, có thể nói, đối với muội muội dịu dàng ít nói lại nhỏ nhất trong cả bọn, bọn họ cực kỳ thương yêu. Đôi khi đại ca Đế Giang áp bọn họ, họ cũng sẽ ráng tranh luận nhất, nhị, tam, tứ, quyết không chịu thua, nhưng chỉ cần tiểu muội Hậu Thổ trừng mắt một cái, cả hai liền ngoan ngoãn mặc tiểu muội phát giận, sau đó giám sát họ thu dọn tốt những thứ hư hại. Nhưng mọi chuyên bắt đầu thay đổi từ khi nào? Rõ ràng ai cũng có hậu đại riêng mình, tuy chế tạo từ máu huyết và trọc khí (khí bẩn),thậm chí hậu đại của họ cũng có hậu đại, rồi gọi bọn họ là gia gia, tổ gia gia. Nhưng cố tình lại ngay lúc họ ‘già’ như vậy, bỗng dưng động tâm. Tựa như một hòn đá rơi vào hồ nước, tạo nên một tầng gợn song lăn tăn nối tiếp nhau. Mà đối mặt với cái cảm giác động tâm đó, Chúc Dung và Cộng Công áp dụng cách làm hoàn toàn khác nhau, Chúc Dung ở trước mặt Hậu Thổ dùng vũ lực cường đại tuyệt đối, còn Cộng Công trong lúc đánh nhau giả vờ rơi vào thế yếu trang đáng thương, Hậu Thổ là một muội muội dễ mềm lòng, thấy Cộng Công bị thương, tự nhiên tâm liền hướng về Cộng Công. Chúc Dung không chịu thua, nhưng vì Hậu Thổ, rồi không đánh nhau với Cộng Công nữa, thấy thế Cộng Công lại gấp gáp khiêu khích, vì vậy giữa sự tranh chấp của cả hai, Chúc Dung cuối cùng cũng hiểu được tâm tư của Cộng Công, đồng thời Cộng Công cũng hiểu được tâm tư của Chúc Dung. Bọn họ cùng thích một người. Nhận thức này như thiên lôi câu địa hỏa, đặt một kíp nổ giữa cả hai, khiến cho hai người bùng nổ, tất cả lí trí vỡ nát, nhưng đối mặt Hậu Thổ, bọn họ cũng chung chí hướng mà gạt đi, quyết định kẻ thắng, chỉ có thắng mới có thể có Hậu Thổ.Thiên lôi câu địa hỏa: Khi núi lửa phun trào sẽ xuất hiện chớp, cổ nhân liền tổng kết thành thiên lôi câu địa hỏa, là hiện tượng tráng lệ của tự nhiên. Tình yêu của hai người vô cùng nhiệt liệt, tình cảm phát triển nhanh chóng. Thiên lôi, địa hỏa: gốc là chỉ tia chớp (thiên lôi) và núi lửa (địa hỏa), thường xuyên được mượn để đem vào tiểu thuyết, thiên lôi ẩn dụ cho dục vọng của nam giới, địa hỏa chỉ dục vọng của nữ giới), vì vậy ý chỉ tự nhiên giao cho nhân loại dục vọng là bản năng nguyên thủy không thể kháng cự. Nhưng ta nghĩ trong trường hợp này chắc là nghĩa đầu, chứ nghĩa hai thì chết. Vì thế bọn họ càng đấu kịch liệt với nhau hơn, nhưng trong lúc không đánh, cả hai lại đi lấy lòng Hậu Thổ, để nàng vui vẻ, thời dan rất dài, cho dù là tên ngốc cũng biết tâm ý của hai người họ. Hậu Thổ tự nhiên cũng hiểu được. Nàng bắt đầu có ý đồ ngăn cản trận đánh của hai người, nhưng trong ái tình, kẻ nào có thể lui bước, Hậu Thổ càng ngăn, bọn họ đấu càng kịch liệt hơn, cuối cùng đạt tới mức ngươi không chết thì ta không dừng. Cứ như vây dây dưa khoảng chừng ngàn năm, rồi nhân tộc xuất hiện, bọn họ phát hiệt nhân tộc có loại khả năng tổn thương bọn họ, Chúc Dung đi hủy diệt nhân tộc, rồi chổ dựa lưng của nhân tộc – yêu tộc đi ra, song phương cùng bước vào trận chiến… Cuối cùng cả hai không rảnh đi quan tâm loại tình cảm nồng nhiệt như nham thạch này, đồng tâm nhất trí đối kháng yêu tộc. Nhưng đối mặt với Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, mười hai Tổ Vu họ hoảng sợ phát hiện, Bàn Cổ chân thân của Đô Thiên Thần Sát đại trận cư nhiên cũng bị áp chế. Bọn họ vẫn nổ lực chống đỡ, nhưng ngay lúc chống đỡ đến cực hạn, cả hai như cảm thấy một thứ gì đó trong thân thể mình bỗng dưng bị cắt đứt, rồi nhận lại một cái đau như lấy dùi đóng vào xương, mà kết quả của việc thất thần, Đô Thiên Thần Sát đại trận vỡ nát. Tinh thần của các huynh đệ trong đại trận bị xỏ xuyên, đôi mắt của Chúc Dung và Cộng Công như muốn nứt ra, nhưng trong lúc đó, Đế Giang vẫn không bỏ rơi bọn họ, cứu cả hai cùng Hậu Thổ, Huyền Minh. Đế Giang xoay người tự bạo cùng Yêu Hậu đồng quy vu tận, muốn bọn họ chiếu cố tốt cho Hậu Thổ rồi chạy lưu vong nhưng hiện tại khi hai người họ liếc nhìn Hậu Thổ một ánh mắt thôi tâm liền đau khó tả, tình cảm từng tựa như băng tuyết đối mặt với nắng hè của mặt trời vừa ló dạng, lại bỗng dưng bị hòa tan. Trên đường đi, hai người dẫn dắt dư mạch vu tộc còn sót trốn thoát truy binh, sau đó trốn tới Bất Chu Sơn, bất đất dĩ phải trú ngụ tại nơi này. Đây là tấm lưng của phụ thần, yêu tộc quả nhiên không dám ngông cuồng chạy vào. Khi nghe thấy lời thề của Hậu Thổ phát ra, muội muội nhỏ nhất của cả hai, cuối cùng không còn nữa. Vĩnh viễn không bao giờ có thể thấy được nữa. Chúc Dung cảm giác gò má mình bị ướt, Cộng Công cảm thấy bản thân rõ ràng không động tới năng lực thủy trong người mình nhưng nó lại cứ tự trào ra từ hốc mắt, giờ khắc này, trong lòng bọn họ trống vắng tựa như mất đi thứ gì đó, mà thứ bị mất này là một món đồ rất quan trọng. Có lẽ đó là một loại tình cảm ngay cả khi cắt đứt tơ hồng cũng không thể làm nó biến mất. Tổ Vu vu tộc chỉ còn hai người họ. Ban đầu cả hai còn muốn tường an vô sự (tường an: sống yên ổn với nhau), lấy lại vinh quang cho vu tộc, nhưng thời gian càng ngày càng lâu, mâu thuẫn lại càng chồng chất. Bọn họ không thể tự cấm bản thân nhớ lại ký ước thuở trước, rồi đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, song phương trợn trừng mắt, cả hai đều nghĩ kẻ kia không xứng với Hậu Thổ, còn nói đối phương là tên hèn nhát. Kể từ đó mâu thuẫn cứ dần dần tích góp lại, dần dần tích lũy, tại nơi này, Bất Chu Sơn, bỗng nhiên bạo phát. Thủy bộ lạc và hỏa bộ lạc lao vào sống mái với nhau ở Bất Chu Sơn, Chúc Dung lấy lửa của Nam Sơn, Cộng Công kêu gọi thủy từ tứ hải, thiên diêu địa chấn, Hồng Hoang khủng hoảng, Cộng Công dưới cú đánh của Chúc Dung ngã trúng Bất Chu Sơn, một khắc kia giống như nghe được âm thanh đứt gãy, nhưng hai người không chú ý đến, tiếp tục hóa thành hình dạng lớn nhất lao vào đánh nhau, sau đó thiên khuynh địa thật (trời nghiên đất lật), đến khi bọn họ ý thức được mọi chuyện thì tất cả đã xong. Thiên diêu địa chấn (天摇地动): Giống như trời sắp sụp xuống, mặt đất sắp vỡ nát, hình dung thanh thế hoặc sức mạnh biến hoá rất lớn mạnh. Hai người chỉ kịp đưa đi huyết mạch cuối cùng của vu tộc khỏi nơi này, rồi bị chôn vùi dưới Bất Chu Sơn. Bất Chu Sơn ngã. Vu tộc tan.