Yêu hận triền miên tổng tài thua cuộc rồi!

Chương 84 : Cũng Nên Trở Về Rồi

Phó Tĩnh phải lấy hết can đảm mới có thể nói ra yêu cầu của mình với Trình Thâm. Trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc với hắn, Phó Tĩnh nghĩ, Trình Thâm sẽ khác với Ninh Hoắc Đông, sẽ không tàn nhẫn và máu lạnh như người đàn ông kia. Cô cũng biết bản thân mình đang đặt mạng Sơ Địch lên bàn cược. “Em muốn tôi làm gì cơ?” Hai tai Trình Thâm bỗng ù đi. Hắn nghe không rõ những lời Phó Tĩnh vừa nói. Khóe miệng Trình Thâm cong lên, hắn mỉm cười, đề nghị cô nói một lần nữa. “Tôi nói, tôi muốn anh đưa Sơ Địch rời khỏi Ninh Hoắc Đông.” Phó Tĩnh tỏ ra không có vấn đề gì, bình thản lặp lại lời nói một lần nữa. Lần này cô nói rất chậm, nói cũng rất to để Trình Thâm có thể nghe rõ. Trình Thâm lúc này mới biết bản thân mình không nghe nhầm. Hắn biết quan hệ của Phó Tĩnh và Sơ Địch không tồi.Nhưng hắn không nghĩ đến Phó Tĩnh lại can thiệp sâu vào quan hệ của Sơ Địch và Ninh Hoắc Đông như thế. Trình Thâm ban đầu định từ chối ngay, nhưng khi hắn nghĩ kỹ lại hắn lại cảm thấy đưa Sơ Địch rời khỏi Ninh Hoắc Đông là chuyện mà hắn có thể làm. Ngay từ đầu Sơ Địch vốn dĩ không nên xuất hiện bên cạnh Ninh Hoắc Đông. Trình Thâm đã sớm không nhận ra hắn nữa rồi. Bên cạnh Ninh Hoắc Đông không thiếu phụ nữ, hắn cũng thật tò mò không biết Sơ Địch đã dùng cách gì để có thể biến Ninh Hoắc Đông thành thế này? Nhưng Ninh Hoắc Đông là người cẩn thận, muốn đưa người của hắn đi đã khó hơn lên trời, mà Sơ Địch thì lại càng khó hơn. Kể từ khi Ninh Hoắc Đông xác nhận Sơ Địch chính là người phụ nữ bên cạnh hắn, mọi hành động xung quanh cô đều được Ninh Hoắc Đông dàn xếp rất cẩn thận. Vậy nên muốn đưa Sơ Địch rời khỏi Ninh Hoắc Đông thì phải có kế hoạch cẩn thận. “Trình Thâm, anh không đồng ý sao? Tôi cũng biết chuyện này là chuyện khó, nhưng nếu như anh không đồng ý cũng đừng nói với Ninh Hoắc Đông, nếu không sẽ xảy ra án mạng đó.” Phó Tĩnh đợi mãi không thấy Trình Thâm lên tiếng nên trở nên luống cuống. Nhưng cô cũng hiểu cho hắn, Ninh Hoắc Đông là một con quái thú, làm gì có người nào dám đối đầu với quái thú chứ! “Ai nói với em tôi sẽ không đồng ý?” Trình Thâm gõ nhẹ một cái lên trán của Phó Tĩnh, hắn bật cười. Kỳ thực, đưa Sơ Địch rời khỏi Ninh Hoắc Đông chính là một mũi tên trúng hai con chim nhạn. “Anh đồng ý rồi? Trình Thâm, anh thật sự sẽ giúp chúng tôi?” Phó Tĩnh nghi ngờ. “Nhưng tôi có thêm một điều kiện khác.” “Không phải trước đó đã có điều kiện rồi sao? Anh nói chỉ cần tôi không đi xem mắt ngày hôm nay thì sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của tôi sao giờ lại lật lọng?” “Bây giờ tôi đã cẩn thận suy nghĩ lại rồi, nếu như tôi chỉ cần hôm nay em không đi xem mắt thì không phải ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa là em có thể đi xem rồi à? Phó Tĩnh, em không thể coi thường sự thông minh của người làm cảnh sát như tôi.” “Được rồi, nói đi, anh muốn gì.” “Làm bạn gái của tôi. Yên tâm, tôi chỉ cần em làm bạn gái của tôi trong vòng hai tháng. Sau hai tháng, nếu chúng ta vẫn không phát sinh ra thứ gì thì cả em và tôi đều tự do. Còn nếu như phát sinh, chúng ta tiếp tục giữ mối quan hệ này và có khả năng sẽ tiến xa hơn.” Phó Tĩnh có chút chần chừ. Sắc mặt cô hơi thay đổi. Phó Tĩnh không ngờ Trình Thâm sẽ lại đưa ra yêu cầu này với cô. Mặc dù cô biết làm bạn gái của hắn trong vòng hai tháng bản thân cô cũng không có thiệt thòi. Nhưng Phó Tĩnh vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. “Không phải em đi xem mắt cũng là muốn tìm đối tượng sao? Hiện tại đối tượng đã xuất hiện trước mắt em rồi, em còn chần chừ cái gì nữa?” “Được rồi, tôi đồng ý! Tôi đồng ý là được chứ gì!” “Bạn gái cứ yên tâm về nhà trước, khi nào chuẩn bị xong, bạn trai sẽ báo cáo với bạn gái một tiếng.” Trình Thâm nhận được câu trả lời của cô trong lòng hắn vui như nở hoa. Hắn nghiêng người, mở cửa xe cho Phó Tĩnh, giúp cô an toàn lên xe. [ … ] Trình Thâm làm việc rất nhanh chóng, hai ngày sau đó hắn đã gửi bản kế hoạch chi tiết đến Phó Tĩnh. Hắn sẽ cho người phóng hỏa Ninh gia, Phó Tĩnh nhân lúc hoảng loạn sẽ đưa Sơ Địch rời khỏi đó. Người Trình Thâm cũng sắp xếp xong rồi, chỉ cần Sơ Địch và Phó Tĩnh đi theo người đó, chắc chắn có thể bay sang nước ngoài, rời xa Ninh Hoắc Đông. Còn Trình Thâm thì ở lại Ninh thị, giữ chân Ninh Hoắc Đông. “Tôi nghe nói đội của cậu mới nhận mấy vụ án. Thế nào, bị bãi chức đội trưởng nên mới chạy đến đây tìm tôi à?” Ninh Hoắc Đông đã thu dọn xong đồ đạc để chuẩn bị rời đi, nhưng khi hắn bước đến cửa ra vào của văn phòng thì đột nhiên Trình Thâm xuất hiện. Tên bạn này của hắn chính là một tên phiền phức! “Cái mồm thối của cậu có thể im được rồi đấy! Ninh Hoắc Đông, sao cậu không thể nghĩ rằng là vì tôi mệt mỏi với công việc nên chạy đến tìm cậu để giải trí nhỉ?” Trình Thâm chưa nói hết câu đã nằm dài trên ghế sofa. Hắn một bên nói chuyện bỡn cợt với Ninh Hoắc Đông, một bên vẫn chú tâm vào chiếc đồng hồ lớn treo trên tường. Chỉ cần giữ chân Ninh Hoắc Đông thêm vài phút nữa là mọi chuyện có thể thành công rồi! “Có biết tại sao tôi lại không thể nghĩ thế không? Bởi vì khi Trình Thâm cậu mệt mỏi sẽ tìm đến gái chứ không phải tìm đến tôi. Nói đi, cậu muốn tôi làm gì cho cậu. Tôi không có nhiều thời gian nên biết điều một chút đi. Nếu không phải nể tình bạn bè bao nhiêu năm nay, tôi đã sớm đá cậu ra khỏi Ninh thị rồi.” Ninh Hoắc Đông càng nhìn bộ dạng của Trình Thâm thì càng cảm thấy phiền phức. Hắn ta vừa đến đã nằm dài trên ghế sofa như thể muốn nói chuyện thâu đêm với Ninh Hoắc Đông. Nếu như là bình thường, Ninh Hoắc Đông có lẽ sẽ suy nghĩ cùng hắn nói chuyện, nhưng hiện tại hắn không thể. Bảo mẫu Ninh Hoắc Đông thuê về đã liên tục gọi điện nói không thể chịu nổi Sơ Địch. “Ninh Hoắc Đông, đó chỉ là trước đây. Giờ tôi đã có Phó Tĩnh rồi! Nào, ngồi xuống đây, tôi kể cho cậu nghe chuyện tình của tôi và Phó Tĩnh. Đối với phụ nữ thì phải dịu dàng một chút, có như vậy mới có thể nắm giữ được trái tim của người đó.” Trong đầu Trình Thâm thầm đếm ngược, một giây cuối cùng đã qua đi, không cần tưởng tượng cũng có thể biết lúc này Ninh gia cháy lớn ra sao. Điện thoại trong túi áo của Trình Thâm khẽ rung, tin nhắn mới đến chỉ vỏn vẹn có một chút ‘xong’. Hắn mỉm cười, bình thản cất điện thoại vào túi áo. “Tôi nghe nói thư ký Phó ngày hôm nay xin nghỉ làm để đi xem mắt, cậu có biết không?” “Đương nhiên là biết. Nhưng hiện tại cô ấy đang ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi rồi.” “Vậy cậu còn không mau trở về…” Ninh Hoắc Đông còn chưa nói hết câu, điện thoại hắn đã đổ chuông, không chỉ có điện thoại di động mà còn có cả điện thoại để bàn trong phòng làm việc. Ninh Hoắc Đông nhíu mày, hắn nhận điện thoại di động trước. “Thiếu gia, thiếu gia, cậu mau trở về đi cả Ninh gia bốc cháy rồi!” Sắc mặt Ninh Hoắc Đông biến dạng. Hắn vội vàng lao nhanh ra ngoài, Trình Thâm ở phía sau hắn cũng nhanh chóng đuổi theo. Trình Thâm nhìn theo bóng lưng của Ninh Hoắc Đông, nét mặt rực rỡ của người chiến thắng. Hắn hét vọng lên. “Ninh Hoắc Đông, rốt cuộc là có chuyện gì mà cậu vội vã thế?” “Ninh gia bốc cháy rồi.” “Sao cơ…” [ … ] Một năm sau. Sơ Địch yên lặng đứng trước cổng cô nhi viện, ánh mắt dán chặt trên bóng lưng của hai người phụ nữ. Trên tay mỗi người phụ nữ là một em bé sơ sinh rất dễ thương, họ đã từ biệt Sơ Địch, và bây giờ đang tiến dần từ trong cô nhi viện. Phó Tĩnh ở trong xe không nhịn nổi liền vội chạy đến bên cạnh Sơ Địch. Cô ấy vỗ vai Sơ Địch, lắc đầu. “Có cần thiết phải như vậy không?” Sơ Địch không trả lời câu hỏi của Phó Tĩnh, cô khẽ nói. “Quyên góp một số tiền lớn cho cô nhi viện đi, mỗi một tháng đều quyên góp tiền, tôi không muốn những đứa trẻ sống trong cô nhi viện phải chịu khổ. Phó Tĩnh, tôi không muốn bất kỳ ai biết tôi có liên quan đến cô nhi viện này.” Ánh mắt Sơ Địch vẫn đặt trên người hai người phụ nữ vừa rồi, kể cả khi bóng hình của bọn họ đã biến mất. Hốc mắt cô chợt đỏ hoe, có một giọt nước mắt chực trào muốn rơi xuống nhưng đã bị Sơ Địch gắt gao ngắt lại. Đứng hình một lúc thật lâu, lúc này Sơ Địch mới có phản ứng. Cô quay đầu nhìn Phó Tĩnh, chậm rãi nói ra mấy chữ. “Phó Tĩnh, tôi muốn trở về thành phố Cảnh Dương, trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông.” “Cô điên rồi! Cô có biết bao lâu nay Ninh Hoắc Đông vẫn luôn đi tìm cô không? Cô đã rời xa hắn một năm rồi, nhưng chưa có ngày nào hắn dừng lại việc tìm kiếm cô cả.” “Vậy thì càng phải trở về trước khi hắn tìm được tôi. Nếu không cô sẽ mất mạng. Trình Thâm chưa chắc đã bảo vệ được tính mạng của hắn nên cô đừng mong hắn sẽ bảo vệ cô. Đưa tôi trở về, sau đó cô cũng rút lui đi, sống một cuộc sống hạnh phúc bên cạnh Trình Thâm, không phải rất tốt sao? Một năm qua, tôi biết hai người vẫn lén lút gặp nhau.” Ý định muốn trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông, Sơ Địch sẽ không bao giờ thay đổi. Hơn nữa, hiện tại cô muốn chiến đấu một mình, không muốn làm liên lụy bất kỳ ai. Nhìn Phó Tĩnh hạnh phúc bên cạnh Trình Thâm, Sơ Địch không nỡ kéo theo cô ấy xuống vũng bùn đen bẩn. “Cô nói gì đi nữa tôi vẫn sẽ giúp cô. Sơ Địch, cô muốn trở về bên cạnh Ninh Hoắc Đông, tôi cũng theo cô trở về.” “Vậy còn Trình Thâm thì sao?” “Anh ấy biết năm xưa cô có ơn với tôi, càng biết tôi phải trả cho cô món nợ ân tình.” “Phó Tĩnh, đến thời điểm hiện tại đã là quá đủ rồi.” Phó Tĩnh lắc đầu, cô mỉm cười nói với Sơ Địch. “Không đâu. Những chuyện cô đã giúp tôi còn hơn thế nữa.” [ … ] Rạng sáng ngày hôm sau, một chiếc máy bay tư nhân đã hạ cánh.