Yêu Giả Thành Thật
Chương 7
Lúc trả lời phỏng vấn, Tư Gia Di liên tục thất thần.
Buổi chiều hôm nay có quá nhiều thứ khiến cô mệt mỏi, muốn trách cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình. Nếu không phải cô nghĩ rằng mình sẽ may mắn, nếu cô không tham việc, nhận chụp ảnh bìa ười một tạp chí kia thì sẽ không đụng mặt anh ta ở đây…
Công việc chuẩn bị kết thúc, cô đang nghĩ cuối cùng cũng có thời gian để thở thì nghe thấy một nhân viên trong đoàn phỏng vấn nói với cô: “Bài báo về cô Gia Di do chính phó tổng biên tập của chúng tôi tự tay viết, nhất định rất đặc biệt.”
Từ một tay săn ảnh trở thành phó tổng biên tập của một tờ báo – như vậy đã đủ để hình dùng về con người Phương Tử Hằng. Ban đầu chỉ là một tay chó săn tin tức cho báo lá cải, vậy mà sau đó một bước trở thành phó tổng biên tập của toà soạn có sức ảnh hưởng trong giới truyền thông. Có lẽ người khác nhìn vào chuyện lần này sẽ nói, anh ta dốc lòng dốc sức vì một nữ diễn viên mới vụt sáng thành sao, cũng rất có lòng đấy chứ.
Lúc vào thang máy, có quá nhiều người bon chen, Tư Gia Di lùi lại, quyết định đợi lượt sau. Lúc người trợ lý định kéo Tư Gia Di vào, cô ngăn lại: “Cô bận việc cả ngày nay rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi. Chỉ cần nhớ mai đến trường quay sớm một chút là được.”
Cô không đợi được thang máy, lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tới gần.
Tư Gia Di không quay đầu nhìn. Cô im lặng, tiếp tục ấn nút thang máy.
Cô vội vã như vậy, giọng nói của đối phương lại vô cùng bình thản: “Đừng giả vờ nữa. Nếu em đã nhận lời đến đây, nhất định đã chuẩn bị tâm lý gặp phải tôi.”
“Nếu không phải công ty của tôi lâu nay vẫn hợp tác với toà soạn của anh, tôi tuyệt đối không nhận lời mời này.” Vừa dứt lời thì thang máy đến. Tư Gia Di quay đầu bước vào trong.
Phương Tử Hằng thong dong bước vào theo cô.
Chuyện này càng khiến Tư Gia Di thêm đau đầu, cho đến lúc rời khỏi thang máy, cô vẫn cắn chặt răng. Bãi đỗ xe rộng lớn, người đàn ông kia cứ đi theo sau cô. Cô càng vội vã muốn thoát khỏi anh ta, lại càng không tìm được xe của mình.
“Chuẩn bị sinh nhật thế nào rồi?”
“…”
“Lại tổ chức với Phó Dĩnh?”
Anh ta tự hỏi tự trả lời, Tư Gia Di càng bước nhanh hơn.
Cô đã phải đối phó với tên họ Phương này mệt đến sắp chết, di động lại còn gây thêm phiền phức, chuông điện thoại đột nhiên kêu mãi không ngừng.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn ngắt máy, tiếp tục đi tìm xe của mình. Nhưng vừa nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, cô dừng lại, đổi ý nhận điện thoại.
Từ sau bữa tiệc mừng ngày thành lập công ty, Diêu Tử Chính không hề liên lạc với cô. Lúc này giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên từ di động, quanh quẩn bên tai cô: “Em ở đâu?”
Câu hỏi này hơi đường đột, Tư Gia Di ngẫm nghỉ giây lát rồi nói: “Vừa xong việc.”
“Đang ở một mình?”
“Ừm.”
“Buổi tối rảnh không?”
“Ngại quá, đã có hẹn với bạn rồi.”
“Phương Tử Hằng à?”
Tư Gia Di giật mình hoảng sợ: “Anh nói gì?”
Diệu Tử Chính bỗng yên im lặng.
Như đoán được phần nào, Tư Gia Di ngẩng đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy xe của Diêu Tử Chính đang tiến vào bãi đỗ xe.
***
Xe tiến đến gần, tắt máy. Phương Tử Hằng nhìn thấy khuôn mặt dần xuất hiện khi cửa kính ô tô được hạ xuống, gần như trố mắt ra nhìn. Sau đó anh ta im lặng quay sang nhìn Tư Gia Di vẫn đứng im ở kia, một lúc sau mới khôi phục thái độ bình tĩnh: “Diêu tiên sinh, thật khéo quá. Anh đến đây có việc ư?”
Diêu Tử Chính mỉm cười: “Tôi không biết em và phó tổng biên tập Phương đây là bạn đấy.”
Quá rõ ràng, đây là lời anh ta nói với Tư Gia Di.
“Người bạn tôi nói không phải anh ta. Tôi và phó tổng biên tập Phương…” Tư Gia Di dường như hơi chột dạ, ánh mắt lướt qua Phương Tử Hằng nửa giây liền rời đi chỗ khác: “Không quen biết.”
Anh mở cửa xe cho cô, Tư Gia Di ngồi vào trong mà không hề do dự. Trước khi cô lên xe, Phương Tử Hằng cố ghé tai cô nói một câu: “Đừng dây vào anh ta, em chơi không nổi.” Như thế nào gọi là chơi không nổi?
***
Cuộc hẹn của Tư Gia Di và Phó Dĩnh bị lùi lại đến 11 giờ.
Cô và Diêu Tử chính ăn tổi ở một nhà hàng tư nhân. Nơi này khá kín đáo, không nhiều khách, nhưng không gian rất sang trọng, đồ ăn lại ngon miệng. Nếu không phải anh thích im lặng, Tư Gia Di cho rằng cô có thể ăn một bữa thật thoải mái.
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh. Ví dụ như tại sao anh biết sinh nhật của cô? Hay tại sao anh biết Phương Tử Hằng? Nhưng cũng chỉ có thể im lặng không dám nói.
Lúc món ngọt để tráng miệng được đưa lên, trợ lý của Diêu Tử Chính vừa tới nơi.
Tư Gia Di vờ như không để ý anh ta, chăm chú ăn món tráng miệng, nhưng thật ra cô vẫn quan sát từ lúc anh ta đến cho tới lúc anh ta rời đi. Cô nhớ rõ người trợ lý này lúc còn làm việc cho Diêu Á Nam, anh ta luôn luôn im lặng làm việc nhưng hiệu suất rất cao. Bây giờ cũng chẳng khác xưa là mấy, anh ta chỉ đưa cho Diêu Tử Chính một tập tài liệu rồi lập tức rời đi, không hề nấn ná giây nào.
Cô và Diêu Á Nam từng thân nhau như vậy, người trợ lý này sao có thể không nhớ cô. Trong đầu Tư Gia Di lúc này có hàng trăm câu hỏi không có đáp án. Đến lúc Diêu Tử Chính đặt tập tài liệu xuống trước mặt cô, cô mới hoàn hồn trở lại.
“Cái gì vậy?”
“Quà sinh nhật.”
Tư Gia Di mở ra xem.
Bỗng nhiên cảm thấy giở khóc giở cười.
Tặng quà sinh nhật trực tiếp, đơn giản mà bá đạo như vậy, rất phù hợp với tác phong làm việc của Diêu Tử Chính.
Khi bộ phim này tuyển nữ chính, cô vẫn còn ở công ty quản lý cũ, lúc ấy Kinh Kỷ Nhân tranh được cho cô một xuất thử vai. Kinh Kỷ Nhân còn dặn đi dặn lại cô, bảo chỉ cần cô nắm chắc cơ hội lần này, con đường của cô sau này sẽ có tương lai hơn. Nhưng vòng thử vai cũng chia nhiều vòng, diễn viên có tiếng sẽ được đạo diễn trực tiếp tuyển chọn. Cô không phải người nổi tiếng, trước khi được gặp đạo diễn còn phải qua vòng tuyển chọn thứ nhất của mấy người trong tổ chuyên môn, vừa thử chưa được ba phút đã bị bọn họ bảo dừng lại. Đáp án đã quá rõ ràng: Cô không nhận được vai.
Vây mà khi cô dường như sắp quên mất chuyện này, hợp đồng lại được đưa đến tận cửa.
Đừng dây vào anh ta, em chơi không nổi đâu… Lời cảnh cáo của Phương Tử Hằng trước lúc cô đi bất ngờ quanh quẩn bên tai cô. Chơi nổi hay không, Tư Gia Di không muốn nghĩ đến nữa. Bởi dù sao cô còn chưa phải trả giá gì đã có được nhiều thứ như vậy, cuộc mua bán này ít nhất cô sẽ không thiệt.
Rốt cuộc bây giờ cô nên nói gì đây? Tư Gia Di bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ chán ghét sự im lặng của anh lúc này, còn anh cứ ung dung nhìn thẳng vào mắt cô. Nhưng cô dám nói gì sao? Cô chỉ có thể cười, giở giọng trêu đùa: “Tôi cảm thấy nhận món quà này của anh hơi áp lực.”
Mặc dù ngoài miệng nói đùa như vậy, nhưng cô đã hạ bút ký tên lên hợp đồng. Diêu Tử chính quan sát nhất cử nhất động của cô, anh bật cười. Sau đó anh thu lại nụ cười, mở miệng nói: “Đừng cảm thấy áp lực, dù sớm hay muộn tôi cũng sẽ đòi lại em cả vốn lẫn lãi.”
Giọng nói của anh vẫn bình thản, nhưng lúc này nghe lại có sự chân thành tha thiết, lại có phần ngang ngược bá đạo. Khiến Tư Gia Di cảm giác như có thứ gì nghẹn lại trong cổ họng.
***
Một năm nay xảy ra rất nhiều chuyện mà Tư Gia Di không thể ngờ tới.
Cô không ngờ người đàn ông Diêu Tử Chính này bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời của cô, có thể khiến cuộc sống của cô rẽ hẳn sang một hướng khác.
Cô cũng không thể ngờ rằng hợp đồng quảng cáo cứ bay đến tới tấp, lại còn làm đại diện phát ngôn của bao nhiêu hãng lớn.
Một buổi tuyên truyền phim được phân thành ba giai đoạn, nghe người dẫn chương trình giới thiệu sản phẩm đến đau cả tai. Giai đoạn thứ nhất là giới thiệu phân cảnh bắt đầu bộ phim, những phân cảnh mấu chốt nhất của bộ phim để thu hút khán giả. Mấy tấm áp phích và băng rôn in đầy rẫy những hình ảnh quảng cáo của phim, khiến cho người ta nhớ kỹ tên tuổi và lời thoại trong trong phim, muốn quên cũng không được.
Tư Gia Di nghe thấy có người như đang xem phim ở nhà vậy, muốn xem thêm phần tiếp theo của đoạn mở đầu ngay lập tức: “Là do công ty bỏ tiền nhờ làn sóng Internet tung tin đấy à?” Cô trêu chọc hỏi Kinh Kỷ Nhân, nhưng cũng không muốn nghe câu trả lời thật. Trong vòng luẩn quẩn này vốn cần phải giả dối, cố gắng sẽ tự hại chính bản thân mình mà thôi.
Lần trước có một tờ báo lá cải từng phân tích quãng thời gian hoạt động trong ngành giải trí của cô. Họ nói tuổi cô không còn trẻ, nếu muốn trở thành diễn viên thần tượng dần dần gây sự chú ý của công chúng mà nổi tiếng thì không thể. Mà ông chủ công ty quản lý của cô đã chọn sai đường, nhận quá nhiều phim. Phim và quảng cáo của cô phủ sóng cả trên truyền hình lẫn rạp chiếu phim, không cho người xem có cơ hội tiêu hoá những bộ phim trước, như vậy sẽ khiến công chúng chán dần.
Sau đó họ kết luận, Tư Gia Di nhất định sẽ không nổi tiếng được dài lâu.
Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy, có ai biết được ai là ông chủ ngầm hậu thuẫn cho cô? Không ai biết cả. Tất cả chỉ có thể trơ mắt ra nhìn nữ diễn viên này một bước lên mây. Bài báo kia, thi thoảng lại được Kinh Kỷ Nhân lôi ra trêu đùa cô.
Trong một buổi lễ cắt băng khánh thành, một ông cụ dẫn theo đứa cháu gái bị điếc đến xin Tư Gia Di ký tên, cô dùng thủ ngữ nói cảm ơn với cô bé kia. Cách đây một ngày, tin tức này đã được đặt trên đầu trang chủ của công ty.
“Chúng ta chọn con đường này quả là không sai.” Kinh Kỷ Nhân nói với Tư Gia Di.
Tư Gia Di lại nghĩ rằng: Thật ra Diêu Tử Chính mới là cao thủ đánh cờ chân chính. Còn cô ư? Cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ đắc lực mà thôi.
Đã lâu rồi anh không liên lạc với cô – Tư Gia Di đột nhiên nhận ra, kiểu vừa nắm vừa thả này của anh khiến cô cảm thấy hoang mang.
Nhất là bây giờ công ty Hoàn Cầu sư nhiều cháo ít, cô được ưu ái quá mức như vậy, không biết sau lưng bị người ta nói đến mức nào nữa.
Bởi vì công việc chủ yếu ở bên ngoài, cô rất ít khi đến trụ sở chính của công ty. Hôm nay lại bị giám đốc quản lý nghệ sĩ gọi về. Xe vừa quẹo vào bãi đỗ xe, cô đã nhìn thấy xe của Diêu Tử Chính đỗ ở gần đó. Tư Gia Di nghe thấy trái tim mình đập thình thình, không biết đang khó chịu hay đang mong chờ điều gì.
Kinh Kỷ Nhân chỉ nói với cô: Nhà sản xuất Hứa hôm nay cũng đến đây.
Hoàn Cầu đầu tư ột bộ phim điện ảnh mới, vẫn do nhà sản xuất Hứa hợp tác với đạo diễn Bành. Giám đốc quản lý nghệ sĩ đang nói chuyện với vài nữ diễn viên, mặc dù anh ta chưa nói rõ mọi chuyện, nhưng những người thông minh đều đã đoán được tám chín phần.
Công ty đầu tư dự án phim điện ảnh, tất nhiên sẽ để gà nhà mình vào tham gia. Chắc hẳn phía công ty đã quyết định, Tư Gia Di cảm thấy giám đốc quản lý nghệ sĩ này nói chuyện này với mình hình như hơi thừa thì phải.
Từ lúc ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Kinh Kỷ Nhân chỉ im lặng đi theo cô trên hành lang. Anh ta rõ ràng đã có suy nghĩ của mình.
Tư Gia Di nhìn xung quanh không có ai, liền dừng lại ở cuối hành lang, xoay người nhìn Kinh Kỷ Nhân: “Nếu tôi nói tôi thấy nhân vật này rất hợp với tôi, tôi muốn có vai diễn này. Anh có mắng tôi là kẻ không biết lượng sức mình hay không?”
Kinh Kỷ Nhân bị cô hỏi bất ngờ.
Không chỉ riêng diễn viên mới cạnh tranh vai diễn kịch liệt, trong lúc đó những người quản lý như Kinh Kỷ Nhân cũng phải tranh đấu gay gắt. Tư Gia Di nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt của Kinh Kỷ Nhân, cô cảm thấy mình… Không từ thủ đoạn.
Tư Gia Di nhìn anh ta ấn một dãy số, sau đó đưa điện thoại vào tay cô, vỗ vỗ vai cô, kiên định nói: “Cố gắng nắm chắc cơ hội.”
Cô nhận điện thoại. Không biết nên đưa lên tai nghe, hay là nên trực tiếp ngắt máy? Trong lúc cô còn đang do dự, trong di động đã vang lên giọng nói lạnh lùng vô cùng quen thuộc: “Alo?”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
605 chương
102 chương
136 chương
50 chương
181 chương