Yêu em từ cái nhìn đầu tiên đồng nhân: lười thần đến rồi
Chương 1 : Bắt đầu
Hai tay Dương Thất Minh chống trên thành lan can nơi ban công, ánh mắt thất thần ngắm nhìn bên dưới.
Tiểu Dương lưu loát điều khiển xe lăn, vui vẻ trò chuyện cùng cô gái đang cúi đầu cười mỉm trước mặt, sau khi đổi gia sư dạy kèm mới Tiểu Dương cởi mở hơn hẳn, Dương Thất Minh cười cười, xoay người rời khỏi ban công.
Tai nạn xe hai năm trước đã khiến cả nhà bị đả kích trầm trọng, vì bảo vệ mẹ ngồi bên cạnh tay lái điều khiển, bố đã chặn hết tất cả va đập, chết ngay tại chỗ. Chân của tiểu Dương cũng tàn, sau này chỉ có thể ngồi xe lăn thay đi bộ, còn Dương Thất Minh – mảnh vỡ thủy tinh bắn tung tóe trong lúc hỗn loạn để lại trên trán cô vết sẹo vĩnh viễn không tiêu tan.
Dù cho cô biết mẹ luôn tự trách thầm rơi lệ mỗi đêm, nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ tất cả đều vì mẹ cãi nhau với bố trên xe mới gây ra tai nạn, trong lòng Dương Thất Minh qua không được cái khảm này, trông thấy mẹ hốc hác, sự mất mát của em trai, cô liền nhớ đến tai nạn khủng bố gần kề cái chết trong ký ức.
“Tiểu Dương…” Cô nhìn tiểu Dương cầm một quyển ghi chép về game cười sang sảng, nhịn không được thốt lên.
Tiểu Dương giật mình, quay đầu sợ hãi liếc cô một cái, cầm chặt bí tịch trong tay len lén giấu sau lưng, Dương Thất Minh xoa nhẹ đầu cậu chậm rãi an ủi, nói nhỏ: “Đừng chơi tới mức mê muội mất cả ý chí.”
Tiểu Dương kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt nho nhỏ đều là tính nết trẻ con: “Em còn cho rằng chị sẽ giống mẹ cấm em chơi game đâu!”
“Vậy chúng ta ước định ba điều, nếu em không thi đậu trường trung học trọng điểm, chị sẽ vứt hết toàn bộ game em có.” Dương Thất Minh cười, ngẩng đầu như đang suy nghĩ gì đó trong khi nhìn bóng dáng đã sớm biến mất của gia sư dạy kèm mới của tiểu Dương.
Từ lúc xảy ra chuyện nọ, cô rất ít về trường, môn có thể xin phép nghỉ cô đều không lên lớp, ở nhà cô có phòng học riêng mình nên trước giờ đều tự học, vẫn luôn chiếm lấy vị trí đầu bảng cuộc thi của khóa năm hai. Vì vậy giảng viên trong trường chưa từng làm phiền cô.
Hôm nay là môn ngoại ngữ của ‘mụ phù thủy’, cô đành thở dài, đeo túi sách quan sát quanh giá sách, tiện thể tới thư viện trường mượn một số sách của học kỳ sau.
Cô không muốn bị người khác chú ý, cúi đầu ghi nhớ bản ghi chép trong tay.
“Các cậu xem, cô gái đó có phải là hoa khôi giảng đường trước đây, giờ bị hủy dung trong thuyết không?”
“A? Hình như là cô ấy, nhưng sao mình nghe nói cả khuôn mặt cô ấy bị đâm lạn rồi mà?”
“Cậu nghe từ đường nào thế! Người ta chỉ bị từ đây qua đây thôi, có chút sẹo thôi…” Người tám chuyện hoa tay múa chân, dùng tay khoa trương chỉ chỉ thái dương dời xuống khóe mắt.
“Dù sao nhìn từ góc độ bên mình vẫn đẹp như cũ ~”
“Nói không chừng dao kéo rồi đó, ọe!”
Dương Thất Minh bình tĩnh viết xong một chữ cuối cùng, mặt không đổi sắc rời khỏi phòng học, nâng tay nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng hoạt động mới bắt đầu bán cơm, cô liền đi vào thư viện chuẩn bị tìm sách.
Dương Thất Minh chăm chỉ tìm từ giá sách có loại hình tương đồng, tay đặt trên một bản sách đỏ cũ, đang chuẩn bị lấy ra, không ngờ bên kia cũng đồng thời truyền tới một lực độ, hai người cùng buông tay, sách rơi xuống.
Một đôi tay tinh tế trắng nõn nhặt sách lên, Dương Thất Minh ngẩng đầu nhìn cô gái nọ, ngoại hình xinh đẹp mềm mỏng lại có đôi mắt trong veo, cô nhận ra người nọ chính là gia sư dạy kèm của tiểu Dương, lễ phép khẽ cúi đầu…
“Ơ? Chị là chị của tiểu Dương, em là gia sư của tiểu Dương, dù em chưa gặp chị nhưng em xem qua ảnh của chị, em thường nghe từ miệng tiểu Dương kể chị là một người rất thông minh, không ngờ chị còn là đàn chị trên khóa của em.” Cô gái rất nhiệt tình nói rõ thân phận của cô ấy.
“Xin chào, Dương Thất Minh.” Cô không phản ứng quá lớn, vuốt vuốt tóc trên trán, tự giới thiệu.
“Em là Bối Vi Vi, sinh viên năm nhất mới đến! Chưa quen gì cả, mong chị giúp đỡ em nhiều.”
Dương Thất Minh nhếch khóe môi, “Tại trường tốt nhất nên giả vờ không quen tôi, nếu không sẽ có một số ruồi nhặng không hiểu vì sao lại đến phiền em…”
“A?” Bối Vi Vi không hiểu trừng lớn hai mắt, há hốc mồm, gần như có thể nhét vào cả nắm tay.
Vẻ mặt Dương Thất Minh nhàn nhạt, rút ra một quyển sách khác ghi vào chỗ mượn sách, sau đó xoay người rời đi.
Cô chính là nơi tập hợp tin tức, tất cả mọi người đều đối xử phân biệt với người bên cạnh cô, tất cả chuyện không hài hòa gần như toàn bộ đều đổ lên thân cô. Đây cũng xem như là lời cảnh báo cô dành cho cô gái nhỏ đơn thuần kia.
Buổi chiều không có tiết, cô về nhà xem xem tiểu Dương trước, cô vốn cho rằng tiểu Dương sẽ trộm làm biếng chơi game, không ngờ em ấy thật sự đang cố gắng học tập.
“Tiểu Dương ngoan quá.” Cô vỗ vỗ đầu cậu khen ngợi.
“Đương nhiên, chị Vi Vi nói rồi: viết xong bài tập mới chơi game hiệu suất sẽ cao hơn!” Tiểu Dương hưng phấn quơ nắm tay, cúi đầu phấn khởi nói.
“Ừ, ừ, ừ. Vậy đợi đến lúc tiểu Dương lợi hại phải dạy chị chơi game đó.”
“Không thành vấn đề! Cứ để em!”
Dương Thất Minh vào phòng cô, chuẩn bị kiến thức của bài mới xong, chống cằm buồn bực ngây người một hồi, màn hình máy tính đột nhiên bắn ra một quảng cáo, ngay lúc cô tính không xem, cô đột nhiên muốn thử game tiểu Dương nói rốt cuộc chơi vui đến mức nào!
Click mở quảng cáo game ra, phông cảnh game thật sự không tồi, nhưng không biết nhân vật trang bị trong game thế nào, ngón trỏ tay trái Dương Thất Minh không nhanh không chậm nhấp con chuột mấy lần, sau đó tại ID game gõ lên bốn chữ:
Lại Đắc Khởi Danh. (*Lười đặt tên)
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
43 chương
2953 chương
50 chương
211 chương