Dương Thất Minh dùng ba tháng tiến vào top 100 toàn sever. Nhưng điều không tốt duy nhất chính là… nhân vật của cô là nam… Thật ra đây là một sai lầm, cô lựa chọn chức nghiệp và nhập tên ID xong liền trực tiếp kích tiến vào trò chơi, quên mất phải đổi giới tính, hệ thống cứ thế mặc định cô là nam, Dương Thất Minh dứt khoát, đã sai một lần thì tiếp tục sai cũng được. Trong sever này kỳ thật có bán thuốc chuyển giới nhưng Dương Thất Minh cảm thấy không cần, chơi game là nam là nữ không quan trọng, mua thuốc cần tiền, chi bằng để tiền đó luyện vũ khí còn hơn. Nghề nghiệp cô chọn là nghề đùa ‘đại đao’ thuộc hệ công kích mạnh nhất, khiêu chiến một mạch, thẳng tiến vào top 30 bảng PK, sau cô là một nữ đao khách mặc trang phục màu đỏ tên là Lỗ Vĩ Vi Vi, luôn thua cô một hạng. Mỗi lần online đều nghe hệ thống thông báo: Thư thách đấu, Lỗ Vĩ Vi Vi thách đấu Lại Đắc Khởi Danh. Dương Thất Minh trước giờ chưa từng từ chối, xông thẳng lên, hai tháng tiếp đó hai người cùng nhau tiến vào top 10 bảng PK. Nhưng nữ đao khách mặc y phục màu đỏ vẫn thua cô một bậc. Điều này khiến Dương Thất Minh dở khóc dở cười, rõ ràng sức chiến đấu ngang nhau, vậy mà lần nào cô ấy cũng thua. Tư mật - [Lỗ Vĩ Vi Vi]: Lại Thần, sao từ trước đến nay tôi không thấy anh kết hôn làm nhiệm vụ hiệp lữ lần nào vậy? Cách đó nhận kinh nghiệm và trang bị rất nhanh! Dương Thất Minh trầm mặc không nói, từ Lại Lại Đại Thần gọi thành Lại Thần cũng chỉ có mỗi cô ấy… Tư mật – [Lại Đắc Khởi Danh]: Lười… Tư mật – [Lỗ Vĩ Vi Vi]: …Hợp lý, không hổ là Lại Thần… Logout tắt máy tính, đắp chăn cho tiểu Dương, nhìn bức ảnh gia đình đặt cạnh đầu giường của tiểu Dương, Dương Thất Minh hơi ngây người, cầm bức ảnh lên. “Bố đi rồi… Mẹ không ở bên cạnh… Chị gái thường sao nhãng… Tiểu Dương nhất định rất cô đơn…” Cô tự lẩm bẩm, khẽ thở dài, tay đặt bức ảnh về chỗ cũ. Thời gian vội vã trôi đi, lại qua nửa năm, số lần mẹ về nhà chỉ đếm trên một bàn tay, dù đôi lúc gặp mặt mẹ cũng sẽ tránh sang một bên không nói gì. Tình cảm trong tim không phải hận, chỉ là không thể đối mặt. Dương Thất Minh biết mâu thuẫn của bố mẹ bắt đầu từ đâu, cô cũng rõ việc tình hình gia đình ngày càng xấu đi, cuối cùng mẹ nhịn không được mới phá vỡ lớp màng bao bọc bên ngoài, bóc trần chuyện bố ngoại tình, mà Dương Thất Minh đúng lúc đi ngang phòng bố mẹ vô tình nghe hết. Bố thật sự không còn yêu mẹ nữa sao? Vậy tại sao ngay lúc gặp nạn lại che chắn hết tất cả cho mẹ? Đầu cô rất loạn, một chút cũng không muốn nán lại trong ngôi nhà nghẹt thở này nữa, trực tiếp ra quán net. Tay nhanh chóng mở phó bản Boss ra, bình thường đều tổ đội vào phó bản, hôm nay cô lại chọn một người đánh Boss. Dương Thất Minh cảm thấy chán rồi, mở một bộ phim hoạt hình xem, bộ phim cậu bé bút chì vừa ngây thơ lại ấu trĩ không tồi, cô xem rất say sưa. Dù gì cũng giao tiền nguyên cả đêm, cô cứ thế nằm dựa vào trên bàn từ từ ngủ thiếp đi, sau lưng có một người chầm chậm tiến tới, cởi áo vét trên thân ra, khoác lên người cô. “Bố ơi…” Dương Thất Minh nỉ non trong cơn mê. Diễn đàn trường học gần đây nổi lên một cuộc tranh giành hoa khôi giảng đường, người thắng lại là một đàn em năm nhất không danh tiếng gì, nhìn ảnh không tồi nhưng có vẻ có dấu vết PS qua, người đứng thứ hai là hoa khôi khoa IT. Cô gái đó tên là Bối Vi Vi. Mỗi lần cô tới trường, xung quanh luôn so sánh chuyện nọ với cô. Cô suy tư không biết có phải gặp phải người quen ở quán net hay không, rốt cuộc chiếc áo vét đó của ai đây? Dương Thất Minh giặt sạch áo vét để trong tủ, chờ xem có thể trả về chủ của nó không. “Chị, bên ngoài mưa rồi! Chị Vi Vi muốn về trường, chị chở chị Vi Vi một đoạn đi!” Cô nghe thấy tiếng tiểu Dương nói lớn ở bên ngoài, tắt máy tính, ngẩng đầu, trả lời một tiếng: “Ừ.” Bối Vi Vi cảm thấy có chút ngại ngùng: “Làm phiền chị quá.” “Không sao, vừa lúc chị cũng có việc phải ra ngoài.” Cô cầm chìa khóa đi ra, hôm nay cô đã hẹn một người, nhưng thấy trời mưa tính không đi, giờ vừa hay đến chỗ hẹn. Bối Vi Vi là sinh viên ở ký túc xá điển hình, cô vốn muốn hỏi vì sao Dương Thất Minh không trọ ở trường, lúc sau mới nghĩ tới chân của tiểu Dương. Có lẽ ở đây càng dễ dàng chăm sóc tiểu Dương. Bối Vi Vi bước xuống xe, lễ phép chào tạm biệt Dương Thất Minh mới vào trường, Dương Thất Minh lạnh nhạt liếc nam sinh đứng ở gần đó một cái, mặc quần jean áo kẻ sọc tiêu chuẩn của sinh viên đại học bách khoa. Cậu cầm máy ảnh, cúi đầu nhìn ảnh chụp. Dương Thất Minh không để ý người lạ, đuôi xe mui trần màu đỏ di chuyển thành hình vòng cung duyên dáng rồi biến mất tại cửa trường học. Tiến vào quán cafe, liếc mắt liền thấy người con trai cả thân tỏa ra hơi thở đại gia, cô bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Nhiều năm như vậy, Phong đại thiếu gia vẫn khoa trương như cũ.” Phong Đằng đại thiếu gia ung dung nhấp ngụm cafe, thở dài giả vờ cảm khái: “Quá đẹp trai, hết cách rồi.” Người này là bạn từ bé của cô, mặc dù tuổi của đối phương rất lớn, nhưng lúc nhỏ hầu như do cô tự tìm ngược, nghe nói anh ấy đã thừa kế công ty của bố mẹ, nhanh chóng kinh doanh tốt chỉ trong mấy năm ngắn ngủi. “Lúc Phong Nguyệt kết hôn, em không tới, cô ấy sao rồi?” “Mấy ngày trước mới sinh, đẻ khó, nhóm máu Phong Nguyệt thuộc loại hiếm. Anh tốn công lắm mới tìm được người có nhóm máu thích hợp, bây giờ mẹ con đã bình an.” “Rảnh rỗi em tới Thượng Hải thăm bọn họ, đến lúc đó anh không được đuổi em đâu đấy.” Dương Thất Minh cười.