Yêu em rồi... cô bé ngốc àk
Chương 7 : Kí ức hiện về
CHAP7:KÍ ỨC HIỆN VỀ
Nó bước vào phòng,
đeo tai nghe, mở nhạc thật to để quên hết những điều mà nó đang nghĩ tới. Nhưng
sao không thể ngăn được nước mắt đang thi nhau rơi, nhạt nhòa, thấm ướt cả con
gấu nó đang cầm trên tay. Nhím thường ngày là một người vui vẻ, lạc quan nhưng
mỗi khi nhắc đến anh thì nó giống như người khác vậy. Chỉ bởi vì anh!!!!! Em
hận anh.
Nó nhớ trước có một
người cứ đến sinh nhật nó, thì luôn làm nó vui, luôn chiều nó. Cũng đã có một
người con trai vì nó mà xuống bếp chuẩn bị sinh nhật của nó. Và đã cho nó biết
bao kỉ niệm, vui có, buồn có.
Anh luôn nói dù xa
nhau nhưng sẽ luôn nhớ nó, nhớ cơn mưa kỉ niệm nó và anh. Nhưng cũng chính một
cơn mưa đã mang nó mãi xa anh.
Ngoài kia mưa đang rơi,
nhưng trong phòng này thì chính nó cũng rơi lệ.
Bài hát nó đang nghe cũng như chính lòng nó vậy :
Gió cuốn cơn mưa chìu, qua
lối xưa em về, ướt đẩm đôi vai ngày hôm ấy
Có lẽ mưa củng buồn nên khóc thay nỗi lòng của
một ánh mắt ướt nhòa từng đêm
Đả có bao nụ cười và nước mắt khi bên người,
đã trãi qua bao niềm vui và đắng cay
Những lúc ta giận hờn, những lúc cảm thấy yêu
nhau hơn, chỉ là quá khứ đả mãi rời xa
Nếu sớm
mai một ngày,người trông thấy hạt mưa bay, trong lòng anh nhớ không nhớ bao kĩ
niệm nơi đây. Là hơi ấm cho nhau từng ngày mưa vẩn chớp rơi, là vòng tay cho
nhau những đêm se lạnh
Nếu nắng mai một ngày, cằn khô những giọt mưa
kia. Thì có lẽ em cũng không thể quên đi kỉ niệm bên anh. Là hạnh phúc em đã
từng nhận được, là giấc mơ anh bỏ quên nơi này
Đả có bao nụ cười và nước mắt khi bên người,
đã trãi qua bao niềm vui và đắng cay
Những lúc ta giận hờn và còn cảm thấy yêu
nhau, chỉ là quá khứ đả mãi rời xa
Nếu sớm
mai một ngày,người trông thấy hạt mưa bay, trong lòng anh nhớ không nhớ bao kĩ
niệm nơi đây. Là hơi ấm cho nhau từng ngày mưa vẩn chớp rơi, là vòng tay cho
nhau những đêm se lạnh
Nếu nắng mai một ngày, cằn khô những giọt mưa
kia. Thì có lẽ em cũng không thể quên đi kỉ niệm bên anh. Là hạnh phúc em đã
từng nhận được, là giấc mơ anh bỏ quên nơi này
(bài: cơn mưa quá khứ)
Kí ức cứ theo dòng chảy thời gian hiện về trong tâm trí nó,
( p/s: câu chuyện về hai người này sau này mọi
người sẽ rõ, bây giờ thiên phải giữ bí mật nha
)
---------
Sinh nhật nó hai năm trước----------------
Một
cô gái mang một bộ váy màu hồng dễ thương đang đứng đợi xe taxi. Mái tóc dài
buông xõa( trước đây nhím để tóc dài). Vừa mới tổ chứ sinh nhật xong thế mà
trong long nó ấm ức lắm. Ai đời có gấu mà bạn bè phải tổ chức sinh nhật cho, đã
thế giờ phải một mình quay về nhà. Con Bảo Ngọc thì đi mất hút nửa buổi, chị
Như thì chạy đi đâu không nói gì cả. Trời ơi! Các người biến cả đi- trích lời
của nhím.
-
Reng reng.- Dang tức tối thì chuông điện thoại vang lên, nhìn vào lại tên
"MH" dám còn gọi cho ta ak, chờ đó. Đang định mắng cho a một trận thì
trong điện thoại vang lên giọng nói hoảng hốt của anh Hiếu:
-Em............ma..u
...đến...đây đi có chuyện ............rồi.............tít..tít- sau tràng nói
hốt hoảng của anh Hiếu là tiếng tít của điện thoại.
-
Anh Hiếu ... anh Hiếu có chuyện gì vậy??? anh.............- Dù con nhím có hét
vào điện thoại cũng không có ai trả lời.
Tức
tốc nhím bắt vội chiếc xe taxi, vội vàng đến biệt thự " hoa Oải
Hương". Ngồi trên xe mà lòng như lửa đốt, nhím luôm mồn giục chú lái xe
đến bác taxi bĩnh tĩnh cũng phải to giọng nhắc nhở nó giữ im lặng.
Đến
biệt thự, nhím vội vàng trả tiền cho chú lái xe, rồi chạy thật nhanh vào trong.
Mở cửa ra tất cả đều tối om. Lòng nhím dâng lên một nỗi sợ hãi không nói vội vã vào trong. Nhưng
vừa vào cửa thì đèn nhà đã mở sáng bừng cả phòng khách.
Nhím
bàng hoàng vì trước mặt là vô số quả bóng đủ màu. Một chàng trai có nụ cười dịu
dàng ấm áp, trên tay chiếc bánh sinh nhật không được đẹp cho lắm, nở một nụ
cười thật tươi tắn với nó.
-
Chúc mừng sinh nhật!- anh Hiếu ngại ngùng gãi đầu- lần đầu tiên làm bánh gato
em thông cảm nha, không được đẹp lắm..hihi.
Nhím
vẫn chưa hết bàng hoàng. Có lẽ đây là lần đầu tiên có một người con trai vào
bếp nấu ăn cho nó. Nó hạnh phúc đến rơi nước mắt.
-Ơ!
Em sao thế, không vui à! Hay e còn giận anh! Cho anh xin lỗi nha! Anh biết lỗi
rồi mà- anh Hiếu hốt hoảng khi thấy nó khóc.
-Không
sao. Em chỉ thấy hạnh phúc thôi. Cảm...ơn anh nhiều lắm! Đây là sinh nhật hạnh
phúc nhật của em- Nhím sụt sịt kể lể
....................
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Những
kĩ ức này thật đẹp thế mà nó lại quên có lẽ nó dần quên anh rồi
-------------------------------------------------------------------------------
Thôi
nhớ nhung lung tung nhím cứ thế chìm vào giấc ngủ,
(Tái
bút: Mình kể lại chỗ ở của nhím cho mọi người hiểu chút nha: Trước đây tuy ba mẹ
nuôi của nhím ở nước ngoài nhưng nhím vì không muốn xa quê nên về Việt Nam. Năm
học lớp 11 vì chuyện với anh Hiếu, đồng cũng là lúc ba mẹ nuôi mất nên nó về Pháp
sống. Lên đại học nó định học thiết kế ở Pa-ri nhưng vì chuyện rắc rối với anh
hai nó nên nó lại về Việt Nam.> Hơi rắc rối tí nha)
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
32 chương
47 chương
36 chương
89 chương
45 chương
99 chương