Yêu em rồi... cô bé ngốc àk

Chương 2 : Anh là đồ thần kinh

Đoàng .... thêm một phát súng , chỉ cách một chút là trúng nó . Một giọng nói lạnh hơn băng truyền đến: -Muốn sống thì nép đi. Nhím đơ 2 giây. Người gì đâu mà... nhím nghĩ thầm nhưng cũng làm theo. Gì chứ mạng sống của mình không lo giữ thì chắc cũng không ai quan tâm,đặc biệt là lũ người này. Tên kia thù này chị may sẻ trả sau. Nhím trốn vào một góc quan sát. Đúng là ở đây không có ai chú ý đến nó cả. Hai phe có vẻ chênh lệch về số lượng. Nhưng mà phe máy anh đẹp trai kia (chị này đúng là có máu mê trai ) thì có vẻ là chuyên nghiệp hơn bắn phát nào trúng phát đó, ra tay chuẩn xác nhưng cực kỳ vô tình. Trước đây nó cũng từng học bắn súng vói Bảo Ngọc nhưng kĩ thuật nó thì...(Chắc ai đó sẽ hiểu) Lúc sau, một đoàn xe tới, theo quan sát thì nó chắc chán đó là xe của tên kia (a phong). Chơi thế là không đẹp rùi!!! Những tên mặc đồng phục đen trên xe bước xuống xử lý hết lũ người còn lại . Thế là hết kịch ..... vậy mà nó cứ tưởng còn được xem tiếp nữa chứ. Nó quay lưng đi thất vọng tràn trề.. >>>>>>>>>> Vĩnh phong quay mặt, lũ kiến kia đúng là không biết lượng sức dám đối đầu với anh ak-chuyện này là không thể. Anh nhếch mép cười lạnh lùng, bóng đèn chùm đổ xuống làm nổi bật mái tóc màu rượu đỏ của anh, càng làm nên nét đẹp tựa điêu khắc của anh( thiên cũng thích anh mất thui) -Nè tên kia!!!!! Anh quay mặt lại ... -Anh có biết bắn súng là rất nguy hiểm k? . Anh có bị mù không thế? Anh không nhìn thấy tôi a .... Anh có bắn ai thì bắn cũng đừng co bắn tôi chứ! Anh có biết làm thế là suýt nữa anh đã tàn sát một nhân tài của đất nước, một hy vọng của thế giới không hả? Nói tóm lại anh là : ĐỒ THẦN KINH ...