Mặt trời đã lặn, trăng đã lên cao. Sau khi thi xong, khu ký túc xá nữ của trường y náo nhiệt hơn bình thường. "Thanh Ninh nói hôm nay về muộn." Người đầu tiên nhìn thấy tin nhắn Đàm Thanh Ninh gửi là Diêu Diêu, cô ấy vừa nói vừa tắt màn hình thông báo, tiếp tục chơi game. Tô Mông đang đứng ở tủ quần áo thu dọn đồ nhíu mi cười: "Mình tưởng cậu ấy không về chứ." Tôn Hiểu đang tra tài liệu thực tập trên máy tính nhìn qua Tô Mông: "Cậu đang nói chính mình à? Thanh Ninh đã dọn đồ gì đâu, chắc chắn phải quay lại rồi." "Aiz thật là, có bạn trai đẹp trai như vậy mà không nắm bắt cơ hội." Tô Mông thở dài. Ngón tay Diêu Diêu vẫn đang lướt lướt trên điện thoại, không nhịn được bồi thêm câu: "Cậu háo sắc." Tô Mông cong môi định nói thêm gì đó, ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Tô Mông là người đứng gần cửa nhất tiện tay mở ra, một câu "Ai đó" nghẹn lại trong cổ họng. Nhìn thấy Dương Ưu với đôi chân dài đang đứng ở ngoài, cô bình tĩnh mở miệng hỏi: "Có việc gì không ?" Dương Ưu dùng tư thế kiêu ngạo, cũng không thích Tô Mông: "Lớp cậu chưa giao danh sách sinh viên ở lại ký túc xá trong thời gian nghỉ hè, chậm nhất tối nay phải nộp." Cô nghé vào trong nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Đàm Thanh Ninh đâu, nhíu mày: "Đàm Thanh Ninh lớp các cậu đâu ?" "Thanh Ninh không có trong phòng. Tý nữa sẽ đem danh sách nộp cho cậu." Tô Mông đóng cửa lại, nháy mắt với hai người kia. "Nói qua mạng không được à mà phải đến tận đây một chuyến....." Cô lẩm bẩm, trực giác cho biết có chuyện không tốt. "Có phải hôm nay đến lượt các cậu ấy kiểm tra phòng không ?" Tôn Hiểu chợt nghĩ đến chuyện này. "Hình như là..." Tô Mông bỗng nhiên ngộ ra, "Thì ra là muốn đến xem chúng ta đêm nay có về phòng không......" "Tiếc là cậu ấy phải thất vọng rồi, tối nay Thanh Ninh sẽ về." Diêu Diêu tắt game. "Để mình mở danh sách đã lưu lại xem." Tôn hiểu đóng trang web, mở danh sách trong máy tính, "Còn mấy người chưa quyết định." Tôn Mông đi đến nhìn danh sách, ánh mắt dừng trên tên Thanh Ninh một lát, "Cậu đi hỏi Thanh Ninh đi. Mình thấy có khi cậu ấy không ở trường đâu." Tô Hiểu kêu than: "Hả, không thể nào? Ơ thế còn mỗi mình mình ở trường á? Thảm quá đi!!" Cô gửi tin nhắn hỏi Thanh Ninh, sau đó cầm di động đi sang phòng khác hoàn thiện danh sách. Một lát sau người quay về, Tôn Hiểu than ngắn thở dài quay lại. "Ui, đúng thật là một mình mình cô đơn ở lại trường." Cô thở dài, đi về chỗ xóa tên Đàm Thanh Ninh ra khỏi danh sách. Gửi xong bản danh sách thống kê cho Dương Ưu, Tôn Hiểu khép máy tính. "Lúc nãy mình đi hỏi mọi người có đi qua phòng của Dương Ưu, đúng lúc nghe thấy cậy ấy đang nói về chuyện đi thực tập." Nhìn thấy hai người tò mò quay sang đây, Tôn Hiểu mím môi: "Nói cái gì mà điều kiện tốt lắm, giáo viên hướng dẫn mà cậu ấy nhận hình như cũng giỏi." Tô Mông cười nhạo: "Đúng là người thích khoe khoang. Nói thừa, bác sĩ làm việc ở Minh Nhân có ai mà không trâu bò không ?" Cô đóng cửa tủ quần áo, đến trước quạt của mình: "Nóng chết mất. Thời tiết kiểu này làm người khác thật khó chịu." Diêu Diêu cười: "Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh. Bây giờ mới tháng sáu, đến tháng tám cậu định vượt qua thế nào ?" Tôn Hiểu cầm di động, có chút do dự nói: "Còn nữa, các cậu biết mình còn nghe được gì không ?" "Còn gì nữa? Cậu muốn làm đặc vụ à ?" Tô Mông ghét bỏ cái quạt chạy quá chậm, cầm sách vở lên phẩy phẩy. Diêu Diêu chơi game xong, cũng tò mò nhìn Tôn Hiểu. Tôn Hiểu mím môi, nhỏ giọng kể lại: "Cậu ấy nói con trai của người đứng đầu tập đoàn Minh Nhân gần đây đang làm việc trong công ty ở thành phố T. Cậu ấy bảo nghe người thân nói con trai nhà bọn họ rất đẹp trai, hơn nữa mới 20 tuổi, chỉ bằng tuổi bọn mình." Không phải cô cố ý nghe lén, chỉ là lúc cô đang ở phòng bên cạnh lấy thông tin để hoàn thiện danh sách cửa không đóng, cộng thêm tiếng nói chuyện bên phòng Dương Ưu thật sự rất lớn. Âm thanh nói chuyện hưng phấn của mấy người bên đó dễ dàng lan sang bên này. "Có phải cậu ta muốn trong lúc thực tập hai người gặp mặt ngẫu nhiên, sau đó là yêu cậu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên không? Ha ha ha ha, cười chết mình." Tô Mông cười nhạo không chút lưu tình. Tôn Hiểu suy nghĩ một lúc: "Cũng có thể là nói đùa thôi. Nhưng mặc kệ là thế nào, đi thực tập có thể nhìn thấy người đẹp trai thì cũng vui vẻ hơn." Tô Mông khinh thường phất phất tay: "Loại này chắc chắn mang theo tư tưởng quen con nhà giàu. Mình không tin còn người đẹp trai đến mức nào, đẹp hơn bạn trai của Thanh Ninh chắc ?" Di động trên bàn kêu, cô cầm lên xem nở nụ cười, lắc lắc về phía hai người: "Nhìn xem, cậu ấy đang hỏi bọn mình có muốn uống trà sữa không để lúc về mua cho chúng ta." Tôn Hiểu cũng nhìn thấy tin nhắn của Đàm Thanh Ninh trong nhóm, cảm thán: "Nhìn Thanh Ninh vui vẻ hơn trước đây sau khi quay lại với bạn trai cũ. Nhìn bọn họ rất xứng đôi, tình cảm cũng tốt. Hâm mộ......." Cô vẫn đang nói thì bị Diêu Diêu im lặng từ nãy giờ cắt ngang: "A, các cậu nhìn người trong ảnh này có giống bạn trai của Thanh Ninh không ?" Nghe vậy, Tôn Hiểu và Tô Mông lập tức chạy đến cạnh Diêu Diêu nhìn vào màn hình điện thoại trong tay cô ấy, trên đó đang ấn nút tạm dừng, người thiếu niên có khuôn mặt thanh tuấn mặc quần áo chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên bàn, trước mặt đặt bảng tên ghi Đại biểu bệnh viện Minh Nhân. "Vừa rồi thấy các cậu đang nói chuyện về bệnh viện Minh Nhân mình liền đi tra thử xem, đúng lúc nhìn thấy video tin tức này. Cảm giác có phần giống." Diêu Diêu chạm lên màn hình, hình ảnh người này nhanh chóng qua đi. "Bạn trai của Thanh Ninh là sinh viên mà phải không? Học kỳ sau còn muốn đến đại học T học trao đổi." Tôn Hiểu nhớ đến lời Thanh Ninh nói. "Nhưng khuôn mặt này, làn da này, ngay cả chiếc đồng hồ cũng giống!!" Tô Mông nhíu mày, vẻ mặt khó tin. Ba người nhìn nhau, đều thấy được sự mờ mịt và khó hiểu trong mắt đối phương. Rốt cuộc bạn trai Thanh Ninh là ai ?! * Một bên khác, Thanh Ninh mang theo ba cốc trà sữa lấy lòng đã về. Bạch Tân Hàn lái xe đưa người đến dưới tầng. "Mình đi lên đây." Thanh Nình cầm túi trà sữa chào tạm biệt, còn dặn dò thêm, "Về nhà nhớ uống thuốc." Bạch Tân Hàn mím môi nhìn cô, không muốn cô đi. Thanh Ninh đã nhìn ra, chạm vào cánh tay cậu ta để bên cạnh an ủi. Ánh mắt Bạch Tân Hàn dừng trên cổ cô: "Ngày mai dọn sang đây." Cậu định để tối nay Đàm Thanh Ninh ở luôn nhưng cô nói ở ký túc có người kiểm tra phòng hay cần phải thu dọn đồ gì gì đấy, nói chung thì có một đống lý do không muốn, cậu đành phải từ bỏ. "Biết rồi." Thanh Ninh nở nụ cười, "Ngày mai gặp lại!" Cô tháo dây an toàn ra, lấy tốc độ nhanh như chớp in một nụ hôn lên sườn mặt Bạch Tân Hàn, vội vàng xuống xe. Nhỏ giọng ca hát đi trên tầng, Thanh Ninh đẩy cửa phòng đang không khóa ra, chào mọi người trong phòng: "Mình về rồi đây, trà sữa mình để trên bàn." Cô đặt trà sữa lên bàn, xoay người đi rửa tay xong quay lại ngay. Rửa xong Đàm Thanh Ninh mới phát hiện ba vị cùng phòng có điểm khác thường. Ba người không giống như mọi lần hoan hô nhảy nhót, ba ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía cô, như muốn chọc một cái lỗ lớn trên người cô vậy. "Sao thế ?" Cô hoang mang cúi đầu nhìn mình một lần, quần áo không có vấn đề gì mà. Tô Mông cầm trà sữa đến gần, sắc mặt nghiêm túc: "Thành thật khai báo! Nhà bạn trai cậu làm gì ?" A, Bạch Tân Hàn ? Thanh Ninh sửng sốt chớp chớp mắt, không biết tại sao mọi người lại hỏi đến vấn đề này. "Thanh Ninh, có phải cậu không biết nhà bạn trai mình làm gì không? Cậu sẽ không bị lừa chứ ?" Tôn Hiểu nhíu mày, lo lắng hỏi. "Đúng vậy, Thanh Ninh. Bạn trai cậu từng là bạn học với cậu hồi cấp ba à ?" Diêu Diêu cũng chen chân vào hỏi. Ba người họ đã tìm hiểu trước khi Đàm Thanh Ninh quay về, nhưng Minh Nhân, học trường phổ thông thành ở phố C, đại diện trong video, bạn trai Thanh Ninh, bọn cô không thể xâu chuỗi những thứ này lại với nhau được. "Bạn trai mình......" Thanh Ninh do dự, "Cậu ấy là người thành phố A, từng học với mình một thời gian ở thành phố C."