"Đàm Thanh Ninh, đồ của cháu!!" Dì ký túc xá gọi Đàm Thanh Ninh đang định đi ra ngoài ăn cơm. Mỗi ngày Bạch Tân Hàn đều tặng quà cho cô, dì ở đây đã quen mặt Đàm Thanh Ninh. Có đôi khi còn nhiệt tình mang lên tận phòng giúp cô. "Vâng ạ, cháu cảm ơn dì." Thanh Ninh nhận gói đồ trên tay dì, nhìn mấy bạn cùng phòng nói: "Các cậu đi trước đi, mình mang đồ lên cất đã." Nhóm bạn trả lời rồi đi trước. Ra bên ngoài, mấy người không tránh được bàn tán mấy câu. "Rốt cuộc là ai gửi quà cho Thanh Ninh thế? Hơn một tháng nay, mỗi ngày một cái." "Với lại các cậu có thấy không? Đồ cậu ấy nhận toàn đồ đắt tiền!!" "Mình nhìn thấy rồi!! Hôm trước là một cái ví đựng tiền hàng hiệu." "Có khi hàng mua trên mạng thì sao?" "Cậu ấy nói được bạn tặng mà ?" "Bạn nào? Có phải bạn trai không ?" Mấy người cười rộ lên. "Nhìn biểu hiện của Thanh Ninh không giống như có bạn trai, đến giờ vẫn chưa thấy cậu ấy dùng thứ nào, tất cả đồ được tặng đều cất hết. Có thể là người theo đuổi linh tinh." "Aiz, nếu có người như vậy theo đuổi mình, chắc chắn mình sẽ đồng ý." Giang Tuyết hâm mộ cảm thán. Mấy người nói chuyện bát quái, không phải vì có ánh mắt khác thường đối với Đàm Thanh Ninh. Bây giờ đã cuối tháng năm, sắp tới kỳ thi thử cuối cùng, việc tắm rửa hay ăn cơm đều rất vội vàng. Giờ ra chơi trong các buổi học im ắng hơn mọi ngày. Tất cả mọi người lấy mục tiêu thi đỗ vào các trường đại học cao đẳng làm động lực, Đàm Thanh Ninh không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này, cô nhận được đủ các loại đồ vật khác nhau: váy, trang sức, ví, túi, đồ ăn vặt, kính râm, đồ điện tử, ...... Đồ ăn đồ dùng cái gì cũng có. Cô không biết trước khi đi Bạch Tân Hàn đã chuẩn bị kiểu gì, nhưng mỗi ngày một cái, chưa bao giờ thiếu. Bây giờ tâm trạng cô khi nhận đồ gửi đến rất bình tĩnh. Cô sẽ lấy đồ ăn vặt chia cho Quý Lam và các bạn cùng phòng. Còn những thứ khác cô cất chúng ở cùng một chỗ, không động vào. Đàm Thanh Ninh tập trung toàn bộ tâm trí cho việc học. Cuộc sống cấp ba đang dần trôi qua, tứ sáu giờ sáng đến mười giờ tối có mặt trong phòng tự học. Trong lúc này, Hứa Chước đến tìm Đàm Thanh Ninh, muốn nói lại thôi. Đàm Thanh Ninh biết cậu ta muốn nói gì, mấy câu đơn giản như "Đã cảnh cáo cậu không được yêu sớm",... Nhưng do lương tâm không cho phép, Hứa Chước không trách móc gì nặng nề, cuối cùng chỉ cổ vũ cô đừng nghĩ nhiều, cố gắng học tập thật tốt. Đàm Thanh Ninh gật gật đầu đồng ý. Trong khoảng thời gian gần đây, ý nghĩ muốn học y càng thôi thúc trong cô. Kết quả thi thử lần này của cô không khác lần trước, nhưng vẫn bị tụt hạng. Bài thi thử cuối cùng vừa rồi đề khá đơn giản nên điểm thi mọi người đều rất tốt. Điểm mọi người san sát nhau không cách biệt mấy. Dựa theo xếp hạng của cô lúc này, ghi nguyện vọng vào trường y của tỉnh thì hơi quá sức. Phải cố lên mới được. Ở trọ trong trường một tháng sẽ được nghỉ một lần, Thanh Ninh quyết định không về nhà, ở lại trường tự học. Nhan Hội đến thăm con gái một lần, đau lòng khi nhìn thấy chiếc cằm nhọn hoắt của Đàm Thanh Ninh, dặn dò cô đừng tạo áp lực quá nhiều cho bản thân. Trên mặt Thanh Ninh đồng ý, nhưng trong lòng không dám lơ là, buông lỏng. Chỉ có một lần thi đại học duy nhất, ai mà không vì nó mà dốc hết toàn sức lực đâu. Ngay cả các bạn ở lớp thực nghiệm đủ điều kiện được cộng điểm vẫn cố gắng chăm chỉ học tập, cô có tư cách gì mà lơ là ? Thời gian trôi qua nhanh, chỉ trong cái nháy mắt. Trường Thanh Trung, cây sơn trà trong vườn đã ra quả, vàng tươi ở trên cây. Thời tiết nóng bức, mặt trời chói chang nắng gắt, tháng sáu tới rồi. Cả ba tòa nhà dạy học treo biểu ngữ đỏ thấm "Thi đại học cố lên". Mấy ngày trước ngày thi, trong buổi sinh hoạt lớp cuối cùng. Sau khi dặn dò mấy câu chú ý những việc chuẩn bị cho kỳ thi đại học, lão La luôn là người vui vẻ đột nhiên bật khóc. "Lớp bảy chúng ta là một tập thể vĩ đại. Chúng ta là thầy trò đã lâu, không nói nhiều. Chúc các em tiền đồ như gấm. Sau này còn gặp lại." Vừa dứt lại, chuông tan học vang lên. Tòa nhà dạy học của lớp 11 bên cạnh truyền ra tiếng kêu gào to đinh tai nhức óc: "Chúc các anh chị thi đại học thuận lợi!! Ghi danh bảng vàng!!" Không đến một phút đồng hồ sau, bên phía lớp 10 cũng vang lên tiếng đồng thanh: "Bạn đã từng tự hào về Thanh Trung, bây giờ Thanh Trung tự hào về bạn." Mọi người trong phòng học nhìn nhau mỉm cười. Loại chuyện như này, khi bọn họ còn là học sinh năm lớp mười và lớp mười một đã từng làm. Ngạn ngữ nói: Tất cả đều kém, chỉ có đọc sách là giỏi. Việc đọc sách được khắc sâu vào trong xương cốt. Trong thời kỳ chuẩn bị bước vào bước ngoặt của cuộc đời, nhóm học sinh thi đại học trên cả nước như thú quý được bảo vệ chặt chẽ. Bọn họ vừa mới trưởng thành, đối với thế giới lớn đầy mưa gió của người lớn họ không biết. Tất cả còn trẻ, là đối tượng chứa nhiều kỳ vọng của mọi người trong tương lai, háo hức bước vào ngôi trường đại học đầy mơ ước với bao bó hoa tươi và tiếng vỗ tay. Trong thời điểm mấu chốt, gần như mọi người trên toàn thế giới đều nhường đường cho bọ họ. Trên đường không có tiếng còi xe, lô đất trước cổng trường tạm cấm, mấy dì nhảy trên quảng trường cất băng ghi âm bảo nhau nghỉ ngơi 3 ngày, lũ trẻ con trong xóm cãi nhau ầm ĩ ồn ào ở quê sẽ bị cha mẹ nhắc nhở ngay lập tức...... Một câu " Đang trong thời gian thi đại học" cũng đủ khiến mọi người xung quanh tạm dừng công việc trên tay, tạo môi trường thi yên tĩnh cho thí sinh. Những học sinh tham gia thi đại học, trong mấy ngày này, bọn họ đón nhận toàn bộ thiện ý đến từ thế giới này. Nhan Hội đi từ nhà đến, ở trong khách sạn với Đàm Thanh Ninh mấy ngày. Chiều ngày 9 tháng 6, môn thi cuối cùng đã xong. Đàm Thanh Ninh về ký túc xá, lấy tất cả những đồ cô nhận được trong thời gian qua. Quay lại phòng ngủ, cô thu dọn đồ của mình xong, đóng gói mang đi. Đeo cặp sách trên lưng, tay kéo theo vali, Thanh Ninh đứng ở cửa nhìn ký túc xá lần cuối. Tạm biệt, Thanh Trung. Kỳ thi đại học rầm rộ oanh liệt cứ như vậy yên lặng không một tiếng động kết thúc vào tháng sáu. Đàm Thanh Ninh cùng mẹ ngồi trên xe của bố Hứa Chước quay về trấn Hòe. Trên đường, Đàm Thanh Ninh ngồi một góc im lặng hơn nhiều. Nhan Hội nghĩ con gái thi không được tốt liền an ủi vài câu. Hứa Chước ngồi bên cạnh cau mày: "Không sao chứ ?" Đàm Thanh Ninh quay đầu nhìn Hứa Chước: "Cậu cảm thấy đề thi năm nay dễ không ?" "Bình thường, vật ký hơi khó." Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, hơi đăm chiêu. "Thi xong rồi cũng đừng suy nghĩ." Bố Hứa Chước ngồi phía trước nhìn hai người qua kính chiếu hậu, "Mấy ngày tới nghỉ ngơi thả lỏng tinh thần, ba năm cấp ba học hành không dễ dàng gì." "Mình muốn đi chơi bóng." Hứa Chước lập tức nói. Một thời gian rồi cậu chưa chơi, sắp nghẹn chết rồi. Di động Thanh Ninh có tiếng báo tin nhắn, là của Quý Lam. Cô xem xong ngẩng đầu nói với mẹ: "Mẹ, Quý Lam muốn đến nhà mình chơi." Mẹ cô đồng ý rất nhanh: "Được, đến nhà chúng ta ở mấy ngày đi." Thanh Ninh lại chuyển qua Hứa Chước: "Ngày mai Quý Lam đến chơi, cùng nhau đi ăn cơm không." "Được, không thành vấn đề." Về đến nhà, Đàm Thanh Ninh quay về phòng mình cất đồ. Từ tháng ba đến hôm nay, 78 ngày, cô nhận được tổng cộng 78 món quà. Trừ những hôm là đồ ăn vặt ra, còn khoảng hơn sáu mươi cái. To nhỏ đều có, cô phải dùng một cái vali mới mới để hết được. Mỗi một món quà sẽ đi kèm theo một tấm thiệp, chỉ duy nhất ngày cuối cùng là không có, ngoại trừ một cái ipad bên trong thì không còn gì.