Yêu Em Lần Nữa, Được Không Anh?
Chương 2
Lạc An Hải không có quá nhiều ấn tượng với những chuyện đã qua, khi đó trong lòng cô chỉ có phẫn nộ, chỉ nghĩ đến việc đối phó với Mai Phương như thế nào, như thế nào ngỗ nghịch với ba, không có hứng thú với những việc ở trường. Cô không có người bạn thân nào, luôn luôn độc lai độc vãng (một mình đi về).
Nhưng mà cô không hề học cái xấu, không uống rượu hút thuốc, không chạy đi pub hay tham gia party, ngay cả ma túy cũng chưa chạm qua. Đối với những chuyện sinh sự ngây thơ hấp đẫn người xem này, Lạc An Hải hoàn toàn không có một chút hứng thú, cô cảm thấy loại chuyện này quá ngu ngốc, hơn nữa cũng không có ý nghĩa, người bị thiệt chính là bản thân mình, mà cho dù có hư hỏng đến mức nào đi chăng nữa thì ba cũng chẳng quan tâm đến cô.
Ngược lại, thành tích của cô rất tốt, hàng năm luôn luôn đứng nhất, cô thích cái cảm giác đứng ở trên cao, bễ nghễ nhìn mọi người phải thán phục mình, hơn nữa cái tính cao ngạo này cũng làm cho nhân duyên của cô không tốt, tuy rằng cô thực sự xinh đẹp, nhưng tất cả nam sinh trong trường chẳng ai dám theo đuổi cô.
Không có nam sinh nào muốn có một người bạn gái vừa thông minh vừa mạnh mẽ lại thêm cái tính bất trị, cho dù Lạc An Hải rất xinh đẹp, là hoa hậu giảng đường của trường học.
Cho dù chỉ một lần, Lạc An Hải cũng không muốn làm cho mối quan hệ của cô và cậu tốt lên, cô với tên nhóc kia nói chuyện cũng không hợp, càng không cần nói đến việc làm bạn tốt của nhau.
Trường học dành cho giới quý tộc này phân chia giai cấp rất rõ ràng – kẻ có tiền cũng phân cấp bậc, mà Lạc An Hải lại là người của giai cấp trên. Cho nên tuy không có duyên với ai, nhưng chẳng ai bắt nạt được cô, ngược lại số người nịnh bợ cô nhiều vô số kể.
Nhưng mà Lạc An Hải đều rất lạnh lùng với những người này, dần dà, cũng chẳng ai dám tới gần cô nữa.
Lạc An Hải nhàm chán ngồi trong phòng học, một người ba mươi tuổi ngồi nghe chương trình học của cấp hai, cô không ngủ đã là tốt lắm rồi.
Nhẫn nại đến gần giữa trưa, Lạc An Hải đang nghĩ xem có nên về nhà hay không...... Lúc này một cái cặp lồng cơm đột nhiên đặt lên bàn của cô.
Sau đó, Lạc An Hải nhìn thấy tên nhóc không nên xuất hiện ở đây đang kéo ghế, ngồi xuống đối diện cô.
“Sao cậu có thể ở đây?” Tên nhóc này không phải là học sinh của trường này, làm sao có thể vào được? Còn mang cả cơm đến, xem ra là muốn cùng cô ăn cơm trưa.
Không thể nào...... Buổi sáng khiến cô bực mình như vậy, bây giờ lại muốn bồi dưỡng tình cảm với cô sao?
Hàn Định Duệ yên lặng mở cặp lồng cơm ra, mặt không chút biểu cảm đáp lời, “Buổi chiều trường cho nghỉ, mẹ bảo tôi mang cơm trưa đến ăn với cô, ăn xong lái xe sẽ chở tôi về nhà.”
Nghỉ học? Lạc An Hải nhíu mày, trong trí nhớ không có màn này nha, nhưng mà cô chợt nhớ ra.
Lúc trước cô hất đổ hộp cơm mà Mai Phương chuẩn bị cho cô, Mai Phương đương nhiên sẽ không bảo con mình mang cơm đến ăn cùng cô, trừ khi muốn con trai bảo bối bị cô bắt nạt.
Xem ra là buổi sáng cô nhận hộp cơm của Mai Phương, làm cho bà cảm thấy cô đã tiếp nhận mẹ con bọn họ. Cho nên bây giờ tên nhóc này mới dám mang cơm tới trước mặt cô để ăn.
“Thật đúng là nghe lời, buổi sáng ở trong xe sao tôi không thấy cậu ngoan như vậy?” Lạc An Hải châm chọc cậu, không biết thế nào, vừa nhìn thấy tên nhóc, cô nhận ra mình có vẻ thích nói chuyện.
Cô còn nhớ, buổi sáng bị tên nhóc này đá xoáy ngược làm cho cô thật sự không thoải mái.
Hàn Định Duệ dọn xong cặp lồng cơm ba tầng, phía trên là hoa quả gọt sẵn, tầng thứ hai là cá rán, rau xanh cùng sườn, cuối cùng là cơm trắng với trứng ốp lếp.
Lạc An Hải nhìn Hàn Định Duệ cắt đôi miếng trứng ốp lếp, dịch vàng óng ánh chảy ra, chậm rãi thấm vào cơm trắng...... nhìn có vẻ rất ngon.
Hàn Định Duệ dùng đũa bới một chút cơm, nhấm náp thưởng thức mới trả lời, “Lái xe nghe lời mẹ tôi.” Cho nên cậu không có lựa chọn nào khác là bị đưa đến trường của cô, lại còn đưa tới tận cửa phòng học, cho dù không muốn, vẫn phải mang theo cặp lồng cơm đến trước mặt cô.
Nhìn tên nhóc ăn uống, Lạc An Hải nhận ra mình cũng đói bụng.
Cô quay đầu nhìn chiếc túi để ở ghế dựa phía sau lưng, không thể nào đối nghịch với bụng của mình, đành phải mở hộp cơm ba tầng ra.
Tầng thứ nhất vẫn là hoa quả, nhưng của Hàn Định Duệ là táo, mà của cô lại là dâu tây, bên cạnh còn có một hộp sữa đặc nhỏ, tầng thứ hai là cà rốt xào trứng, đậu hủ nhồi thịt cùng thịt chua, tầng thứ ba là mỳ xào thịt lợn kho.
Tuy rằng ở nước ngoài, nhưng nhà họ Lạc vẫn theo lối sống cũ, luôn luôn duy trì thói quen ăn uống của người phương Đông, bởi vậy ở nhà họ Lạc không hay xuất hiện kiểu ăn của người phương Tây, trong nhà còn mời cả đầu bếp Trung Hoa nổi tiếng nhất.
Từ nhỏ Lạc An Hải đi học đã đem theo đũa riêng, hơn nữa so với cơm Tây, cô lại thích đồ ăn Trung Quốc hơn.
Nhìn cặp lồng cơm, Lạc An Hải nhíu mày. Cô ăn dâu tây cùng với sữa đặc; so với cơm, cô thích ăn mì hơn...... Qua hộp cơm này có thể thấy được dụng ý của Mai Phương.
Nhưng mà Mai Phương làm sao biết được sở thích của cô?
Nhìn thấy nghi vấn trên mặt Lạc An Hải, Hàn Định Duệ nghĩ đến sáng sớm mẹ đã bận rộn ở trong bếp, không nhịn được nói: “Tối hôm qua mẹ tôi hỏi vú Trần cô thích ăn cái gì.”
Tuy rằng thái độ của vú Trần không tốt, Mai Phương cũng không để ý, cố gắng muốn biết Lạc An Hải thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, ngay cả hộp cơm màu xanh kia cũng tự mình đi mua, bởi vì biết cô thích màu xanh.
Lạc An Hải liếc Hàn Định Duệ một cái, hiểu được tên nhóc này đau lòng mẹ mình. Nghĩ cũng biết vú Trần không thể có thái độ tốt với Mai Phương được, nhưng mà cô cũng không cần lòng tốt của Mai Phương, đây là do bà ta cam tâm tình nguyện.
“Mẹ cậu cho rằng làm như vậy tôi sẽ cảm động khóc nức nở hay sao, sau đó sẽ chịu chấp nhận bà ta?” Lạc An Hải khinh thường hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lẫy đũa gắp mì bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Bảo mẹ cậu đừng có mơ.” Dù lấy lòng cô như thế nào, cô vĩnh viền luôn chán ghét Mai Phương.
Ưm...... Thịt kho này rất ngon, hoàn toàn hợp khẩu vị của cô.
Hàn Định Duệ không đáp, biết bây giờ có nói thêm cái gì cũng chỉ chuốc lấy nhục mà mà thôi. cậu yên lặng ăn cơm trưa, Lạc An Hải cũng không đếm xỉa gì tới cậu, biểu thị công khai lập trường xong, cô liền hưởng dụng nốt phần cơm của mình.
Nhưng bọn họ không gây náo loạn, không có nghĩa là người khác sẽ chịu ngồi im lặng.
Đầu năm nay luôn gặp những người ngây thơ không có ý tốt -- nhất là những người không có duyên với Lạc An Hải. Tuy rằng không ai dám bắt nạt cô, nhưng những người đố kị với cô cũng không ít, mà trong đó sẽ có một số người thừa dịp nước đục thả câu, muốn thấy Lạc An Hải bị mất mặt.
“Trời ơi! Lạc An Hải, tớ có nhìn lầm không? Sao cậu lại mang cơm đến trường?” Người mới tới cố tình tỏ vẻ kinh ngạc, vừa nghi hoặc nhìn Hàn Định Duệ. “Thằng nhóc này là ai vậy? Sao chưa bao giờ tớ gặp qua nó? Tự dưng cậu có nhiều thêm người thân thích như vậy sao?”
Lạc An Hải ngước mắt, vừa nhìn cô gái tóc nâu, vừa ăn hoa quả. Nói thật, đối với loại khiêu khích ngây thơ này, cô thật sự không có hứng thú đáp lại.
Cô không tin đối phương không biết Hàn Định Duệ là ai. Trong giới thượng lưu này, tin tức truyền đi rất nhanh, nhất là những tin xấu thì càng khỏi phải nói, trước mặt làm ra vẻ tử tế, nhưng sau lưng lại nói xấu lẫn nhau, có khi tám đời tổ tông của người khác cũng bị bọn họ tìm ra ấy chứ.
Đối với loại thiên kim tiểu thư ngốc nghếch này, Lạc An Hải thật sự không muốn để ý tới. Cô đã gần qua cái tuổi ba mươi, so đo với một đứa nhóc làm gì cơ chứ? Nhưng người kia đã cố ý tới đây, nếu không moi móc được chút tin tức gì thì chắc không phải là cá tính của cô ta, cô ta chắc chắn không chịu mất mặt mà rời khỏi đây.
“Cầu Lị.” Rốt cục theo cũng bới ra được tên của cô gái tóc nâu kia trong trí, Lạc An Hải mỉm cười. “Tớ giới thiệu với cậu, đây là bà con xa của ba tớ......À, nó họ Hàn.” Cô không quên nhấn mạnh ba chữ cuối cùng,“Không cùng họ với tớ.” Một câu này mang theo tia cảm thán.
Khuôn mặt Cầu Lị đang đắc ý bỗng nhiên trở nên cứng đờ, thật khó coi, lại miễn cưỡng duy trì tươi cười.
Ba của cô ngoại tình bên ngoài, còn bao dưỡng thêm một đứa con trai, tuy rằng không ai dám nói ở trước mặt, nhưng nói xấu sau lưng thì ai mà biết được.
Lạc An Hải nhìn lướt qua, nhàm chán bĩu môi. Chậc, như đã bỏ chạy, một chút tính khiêu chiến cũng không có. Cô ở trong lòng xùy hừ, quay đầu liền thấy Hàn Định Duệ nhìn chằm chằm cô.
“Nhìn cái gì?” Cô tức giận lườm cậu một cái.
“Xem ra người đố kị cô cũng không ít.” Từ lúc cậu vào phòng học đến giờ, không có người tiếp cận cô, chỉ có mỗi một người mang phiền toái đến tìm cô.
“Sai.” Lạc An Hải nghiêm mặt, cầm dĩa nhỏ xiên một miếng dâu tây, chấm chấm sữa.“Không phải không ít, mà là rất nhiều.” Cô há miệng ăn luôn miếng dâu tây.
Hàn Định Duệ thấy cô không để ý chút nào, thậm chí còn coi đây là chuyện bình thường. Hành vi này của cô, cậu không thể lý giải nổi.“Cô thích bị đố kị?”
“Đúng vậy.” Lạc An Hải cười meo meo, lại nhét thêm miếng dâu tây vào miệng. “Nhất là người tôi ghét.”
“Tôi thích nhất “Hắn” cũng ghét tôi.” Tốt nhất là lúc người cô ghét chết đi, không cần giống như một kẻ bi thương, đuổi mãi mà không chịu rời.
Cô cùng cậu, vĩnh viễn không có khả năng!
Hàn Định Duệ cảm thấy hình như cô có ngầm ý gì đó, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, cậu suy nghĩ một chút sau đó chậm rãi mở miệng: “Tôi nghe giáo sư trong trường từng nói, có đôi khi chán ghét một người không phải chân chính chán ghét, mà là bởi vì thích mới có thể chán ghét.” cậu tạm dừng một chút, trong mắt có chút nghi hoặc:“Cô là vậy sao?”
“......” Khuôn mặt Lạc An Hải đang cười bỗng nhiên cứng đờ, trừng mắt nhìn tên nhóc trước mặt, sắc mặt dần trở nên xám nghoét, dâu tây trong miệng đang ngọt bỗng nhiên trở nên thật vô vị.
Lạc An Hải cực kì khó chịu. Cảm thấy mĩnh đã sắp ba mưoi tuổi, làm sao có thể đối diện nói chuyện nghiêm túc với một tên nhóc mới chỉ có mười tuổi kia chứ, nhưng đôi khi mọi việc lại xảy ra một cách bất ngờ như vậy, cô không chỉ nói chuyện nghiêm túc với tên nhóc kia, mà còn cảm thấy vô cùng tức giận.
“Tôi nói cho cậu biết, trên đời này có một lại chán ghét khác, đó là vô cùng chán ghét, nhất là cái loại người luôn tỏ ra đáng thương, khiến người ta cảm thấy vô cùng ghét. Cậu có biết vì sao không? Bởi vì tiền, cơm nó áo ấm, là nhu cầu của những kẻ đáng thương ở khắp mọi nơi, không phải sao? Cái loại mưu cầu danh vọng cùng địa vị, cho rằng chỉ cần bày ra bộ mặt đáng thương, nghĩ sẽ có người đồng tình với mình có phải không? Sai, sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy càng thêm chán ghét mà thôi!”
Một người cô đơn ngồi một mình trong phòng cô làm cái gì? Tại sao cô chết rồi còn cầm ảnh của cô làm gì nữa? Cho dù đến lúc chết vẫn nhớ kỹ tên cô, cậu cũng không lấy được cái gì, rõ ràng có thể vượt mặt cô, lại biến mình trở nên đáng thương và hèn mọn như vậy làm cái gì?
Chính là một tên ngốc! Ngốc đến ngu dại!
Nói xong những lời này, Lạc An Hải hoàn toàn không muốn liếc mắt nhìn tên nhóc kia thêm một cái nào, lập tức rời khỏi phòng học, chạy ra khỏi cổng trường, chiều nay tâm tình cô vô cùng xấu.
Nghe thấy tiếng chân chạy theo phía sau, cô xoay người, trừng mắt nhìn tên nhóc sau lưng.
“Đi theo tôi làm gì? Mau về nhà đi!” Giờ này phút này thứ cô không muốn nhìn thấy nhất là khuôn mặt của cậu.
Hàn Định Duệ dừng lại, khuôn mặt trẻ con không chút biểu cảm, trong mắt lại tràn ngập nghi hoặc, “Cô đang tức giận, tôi đã nói sai cái gì sao? Tôi xin lỗi, thực xin lỗi.” Tuy rằng không hiểu vì sao Lạc An Hải tức giận, nhưng cậu biết cô đang giận cậu, mẹ đã từng dặn dò phải nghe theo ý của Lạc An Hải, ngoan ngoãn thừa nhận cơn giận của cô.
“Lời xin lỗi giả dối này tôi không cần, không cần !!!” Đừng tưởng rằng cô không nhìn ra, lời xin lỗi của cậu chính là trấn an, một chút thành ý cũng không có.
Hàn Định Duệ hơi nhíu mày, mặt không chút biểu cảm rốt cục xuất hiện một tia khó xử, dường như không biết nên đối phó với cảm xúc biến hòa khôn lường của Lạc An Hải thế nào. cậu chưa từng dỗ con gái, cũng không cảm thấy Lạc An Hải sẽ chịu nghe sự dỗ dành của cậu, thuận theo ý cô dường như chỉ càng khiến cô thêm tức giận mà thôi.
“Cô muốn tôi làm thế nào mới nguôi giận?” Cuối cùng, Hàn Định Duệ quyết định hỏi trực tiếp.
Lạc An Hải nhíu mày, gặp bộ dạng này của tên nhóc kia, tâm tình không hiểu sao dịu đi đôi chút, vuốt cằm, cô suy nghĩ một lát.
“Vĩnh viễn không được vào phòng tôi.”
“Hả?” Hàn Định Duệ ngây ngẩn, cảm thấy yêu cầu của cô thực khó hiểu.
Lạc An Hải ngẩng mặt lên, ra lệnh cho cậu.“Cho dù tôi không có trong phòng, cậu cũng không được vào.” Như vậy hình ảnh cô không muốn thấy sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
“...... À.” Hàn Định Duệ rất muốn nói với cô rằng cậu không có hứng thú với phòng của cô, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn không mở miệng, chỉ cần cô vui là tốt rồi.
“Còn có,” Lạc An Hải tiếp tục ra thêm điều kiện.“Cậu......”
“Này! Mày đang nhìn gì vậy?” Bỗng dưng có tiếng nói của mấy tên lưu manh nào đó quanh đây, vài thằng lưu manh trung học, mặt không có ý tốt, chính xác mà nói, là đang nhìn Lạc An Hải.
Lạc An Hải nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn thẳng tên lưu manh dẫn đầu trong số chúng.
Là bọn học sinh của trường lận cận, bọn họ rất khinh thường những học sinh quý tộc, Lạc An Hải tiếng tăm vang xa, những học sinh ở trường học xung quanh đây không ai là không biết cô.
“Cô em này không phải là tiểu thư, hoa hậu giảng đường của trường quý tộc hay sao? Không ngờ học sinh trường quý tộc cũng trốn học nha? Thế nào, cô em muốn cùng bọn anh đi tìm chút kích thích hay không?” Con nhím tróc vàng dẫn đầu chúng cười thật là đáng ghét, cao thấp đánh giá Lạc An Hải, ánh mắt ghê tởm giống như cô không cùng đẳng cấp với chúng.
Ngoại hình của Lạc An Hải rất đẹp, ngũ quan tinh tế, khí thế cao ngạo không ai bì nổi, khiến cho người khác muốn có được cô, hình ảnh chinh phục được cô thật khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.
Hàn Định Duệ nhíu mày, trầm mặc đi đến phía trước mặt Lạc An Hải bảo vệ cô, không hề sợ mấy tên lưu manh trước mắt. Hành động này của cậu làm mọi người vô cùng sửng sốt, Lạc An Hải nhìn cái gáy của cậu, vài tên lưu manh lại ôm bụng cười to.
“Tên nhóc này cũng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Ha ha, mau cút nhanh đi, bằng không ông đây đánh chết mày bây giờ!” Con nhím dẫn đầu thô bạo đẩy cậu ra. “Aaaaaa --” Ai ngờ Hàn Định Duệ lại đột nhiên dùng sức đá vào cẳng chân hắn, tên lưu manh kia ôm chân kêu thật to.
“Thằng nhãi thối này! Bắt lấy nó cho tao!” Con nhím đầu đàn rống giận.
Ba tên côn đồ xông thẳng về phía Hàn Định Duệ, Hàn Định Duệ cũng không bỏ chạy, bị bọn chúng đánh cho một trận.
Hàn Định Duệ thét lớn một tiếng, nhưng không chịu rút lui, há miệng dùng sức cắn vào cánh tay đối phương.
“Aaaa!” Tên kia đau quá kêu to, đành phải buông cậu ra.
Hàn Định Duệ té ngã trên đất, lại lập tức đứng lên.“Chạy mau!” Hắn nhìn Lạc An Hải rống to, chính mình lại không sợ chết lao về phía tên lưu manh dẫn đầu.
Hàn Định Duệ té ngã trên đất, lại lập tức đứng lên.“Chạy mau!” cậu nhìn Lạc An Hải rống to, chính mình lại không sợ chết lao về phía tên lưu manh dẫn đầu.
“Tốt lắm, tên nhóc này muốn chết đây mà!” Con nhím đầu đàn rút một con dao từ trong túi quần ra, phẫn nộ giơ về phía Hàn Định Duệ, đột nhiên có một hòn đá đụng trúng đầu hắn, con dao trong tay hắn rơi xuống đất, hai tay ôm lấy cái trán đang chảy máu.
Lạc An Hải cấp tốc nhặt con dao lên, thuận thế đá vào hạ thể của con nhím đầu đàn, thừa dịp con nhím đầu đàn khom người, đem dao kề sát cổ hắn.
Động tác liên tiếp gọn gàng giống như cô đã được luyện tập qua, không có một chút chần chờ hay kinh hoảng. Lúc trước cô phẫn nỗ chạy đến một võ quán, thân thủ không đứng đầu, nhưng đối phó với mấy tên lưu mạnh đường phố này thì dư sức, tuy rằng thân thể bây giờ không được tập luyện qua, nhưng cũng không có gì trở ngại được cô.
“Toàn bộ dừng tay cho tôi!” Cô rống to, cố dùng sức ấn sát con dao về phía cổ của con nhím đầu đàn, con dao lập tức cứa lên cổ hắn, con nhím đầu đàn sợ tới mức khóc to.
“Chúng mày... chúng mày mau dừng tay!”
Nghe tiếng kêu của đại ca, bọn lưu manh lập tức ngừng ngay động tác.
“Quỳ xuống.” Lạc An Hải ra lệnh cho con nhím đầu đàn, đối phương run rẩy quỳ xuống, cô khua khua dao trước mặt hắn, nhắm ngay yết hầu, mỉm cười.
Cô từng một mình đến khách sạn bàn chuyện với mấy tên lưu manh trong xã hội đen mà mặt còn chưa đổi sắc, huống hồ mấy tên lưu manh này thì thấm tháp gì, đánh chúng chỉ làm bẩn tay cô.
“Như vậy thì sao? Không cảm thấy kích thích sao?”
Con nhím đầu đàn bị Lạc An Hải dọa cho sợ phát run, thế nào cũng không ngờ một thiên kim tiểu thư lại có thể đáng sợ đến thế. “Lạc, Lạc đại tiểu thư, thực xin lỗi, tôi sai rồi, xin cô tha cho tôi......”
“Tha cho mày? Cũng được.” Lạc An Hải một mặt khoan hồng độ lượng,“Vừa rồi mày dùng tay phải lấy con dao này? Như vậy, đập nát cánh tay phải, tao sẽ tha cho mày.” Cô quay đầu nhìn về phía một tên mập, ra lệnh cho hắn: “Tên kia, mau lấy một tảng đá đến đây, đập nát cánh tay phải của hắn cho tôi.”
Tất cả mọi người đều bị Lạc An Hải dọa cho sợ mất mật, con nhím đầu đàn sợ tới mức nước mắt nước mũi tèm lem. Ông trời, Lạc An Hải sao lại đáng sợ đến thế!
“Này, mấy người kia, các người đang làm gì vậy hả?” Bảo vệ của trường quý tộc nghe thấy tiếng nhốn nháo liền chạy đến, cho rằng học sinh trường mình bị mấy tên lưu manh bắt nạt, lập tức chạy vội tới đây.
Lạc An Hải liếc tên bảo vệ một cái, quăng dao cho con nhím đầu đàn.“Trả lại, về sau thức thời một chút, dám gây phiền phức cho tao, tao sẽ phế luôn hai cánh tay của mày, cút!”
“Vâng, vâng......” Thấy mình qua khỏi một kiếp nạn, con nhím đầu đàn vội vàng đứng lên, mang theo thủ hạ xoay người chạy trối chết.
Hàn Định Duệ đã sớm đứng lên, quần áo trên người sớm bị vấy bẩn, trên mặt có một vết thâm tím, mũi bị đánh cho chảy máu.
Cậu yên lặng lấy mu bàn tay lau đi vết máu còn đọng lại trên khóe miệng
“Các cháu không sao chứ?” Bảo vệ chạy đến trước mặt bọn họ, thấy Lạc An Hải bình an vô sự, hắn thở dài một hơi, tốt quá Lạc tiểu thư không bị thương, nếu để xảy ra chuyện gì, nhất định bát cơm của hắn khó lòng mà giữ được. Sau đó hắn mới chú ý tới Hàn Định Duệ, cả người cậu đều là thương tích, “Này cậu bé, cậu có ổn không?”
“Không chết được.” Lạc An Hải trả lời giúp Hàn Định Duệ, lập tức xoay người rời đi, lúc đi qua Hàn Định Duệ, bỏ lại cho cậu một câu: “Không biết tự lượng sức mình.”
Sau khi cô đi được vài bước, thấy Hàn Định Duệ còn đứng nguyên ở chỗ cũ, cô lạnh lùng trừng mắt với cậu. “Đứng ở đó làm gì nữa, còn không mau đi theo tôi.”
Hàn Định Duệ không nói gì, lẳng lặng đi theo cô.
Bởi vì Hàn Định Duệ bị thương, Lạc An Hải bị Lạc Thành Hòa la mắng một trận.
Nếu không phải cô trốn học, sẽ không gặp phải đám lưu manh đầu đường xó chợ, Hàn Định Duệ cũng sẽ không vì cô mà bị thương, Lạc Thành Hòa bị thái độ của cô cô chọc tức đến suýt nữa đau tim mà chết.
Cô bị nhốt kín trong phòng, bữa tối cũng không được ăn, ông muốn cô ngồi tự kiểm lại hành vi của mình, khi nào nhận ra lỗi thì mới được ra khỏi phòng.
Lạc Thành Hòa nói, trừ khi cô nhận sai, nếu không cấm không cho cô ra khỏi phòng, ngay cả đến trường cũng khỏi cần đi, đỡ phải ra ngoài sinh sự, về việc học, dù sao nhà họ Lạc cũng mời người dạy riêng.
Lạc An Hải thế mà cũng không đấu khẩu với Lạc Thành Hòa, không làm mọi chuyện trở nên long trời lở đất. Cô chỉ im lặng ngồi nghe giáo huấn, cũng không giải thích lấy một chữ.
Điều này làm cho Lạc Thành Hòa càng tức giận, cảm thấy con gái đang đổi phương thức chọc giận cậu, cố ý ngầm hỗn láo với ông.
Lạc An Hải bị nhốt trong phòng, không ầm ỹ không nháo, còn có tâm trí nằm ngâm mình trong nước nghe nhạc, mặc váy ngủ dài màu lam, lấy khăn lông lau khô tóc, liền nằm phịch xuống giường, ôm gối ôm vào lòng.
Cô nhắm mắt lại, mới chợp mắt chưa đến mười phút, cửa phòng có tiếng gõ nhẹ.
Mở mắt ra, cô nhìn về phía cửa phòng, trầm mặc mười giây sau mới đi xuống giường mở cửa.
Hàn Định Duệ bưng khay thức ăn đứng ở trước cửa, trong khay là một bát canh, mỳ bơ Ý và một cốc nước hoa quả.
Lạc An Hải nhìn khay đồ ăn, rồi lại nhìn cậu. Liếc qua vết thương ở bên khóe miệng cậu có dán một miếng băng urgo, hai mắt thâm tím.
Vết thương trên người thì chẳng cần nói đến, cô ngửi mùi rượu thuốc nồng nặc.
Thấy cô không nói lời nào, Hàn Định Duệ nhàn nhạt nói:“Mẹ tôi trộm giấu chú Lạc để lại phần cơm cho cô, bảo tôi thừa dịp chú Lạc không chú ý thì bưng lên đây.”
“Mẹ cậu thật đúng có dụng tâm.” Đem hết tâm trí lấy lòng cô. Lạc An Hải xoay người, ngồi xuống ghế sô pha nhỏ trong phòng, thấy Hàn Định Duệ đứng bất động ở cửa, cô nhíu mày. “Còn đứng ở cửa làm gì? Không muốn vào sao?” Chẳng lẽ còn muốn cô mời cậu vào?
“Cô đã nói không cho tôi vào phòng của cô.” Hàn Định Duệ nhớ tới điều kiện của cô.
“......” Lạc An Hải âm thầm hít sâu, “Bây giờ tôi “Cho phép” cậu vào.”
Được sự cho phép của cô, Hàn Định Duệ bước vào phòng, đặt khay thức ăn lên bàn.
Lạc An Hải bưng cốc nước quả uống một ngụm, thưởng thức bộ mặt thê thảm của Hàn Định Duệ. “Sao? Làm bao cát cảm thấy thế nào?” Lời nói của cô rõ ràng có ý châm chọc, một chút cũng không che giấu.
Hàn Định Duệ ngước mắt nhìn cô: “Ít nhất cô không bị thương.” cậu là con trai, không sợ bị đánh, hơn nữa con trai vốn dĩ phải bảo vệ con gái.
Tay Lạc An Hải cầm cốc đột nhiên nắm chắt, nhíu mày nhìn cậu, nở nụ cười vừa châm biếm lại vừa có ý khinh thường.
“Tên nhóc này, cậu luôn tự cho mình là đúng, tôi không cần cậu bảo vệ, lại càng không cần cậu tỏ ra là một anh hùng.”
Lạc An Hải nói những lời gai góc, nhất định sẽ làm cho người khác cảm thấy không thoải mái.
Hàn Định Duệ thật sự không hiểu mình nói gì chọc giận cô, hơn nữa cảm thấy cô đối xử với cậu rất khó chịu, cần phải giải thích rõ ràng.
“Tôi không vì cô, cho dù một người xa lạ, tôi nhất định cũng sẽ làm như vậy.”
Nghe cậu nói như vậy, Lạc An Hải nhận ra cơn tức ở trong lòng càng ngày càng lớn, cố nén giận nói: “Thì ra là cậu thích làm những chuyện ngu ngốc như vậy. Coi như tôi cầu xin cậu, muốn làm chuyện ngu ngốc là chuyện của cậu, nhưng ngàn vạn lần đừng có làm ở trước mặt tôi, như vậy rất chướng mắt, có hiểu không?!”
Hàn Định Duệ cảm thấy vô cùng khó chịu, bị Lạc An Hải công kích như thế rất tức giận, tuy rằng mẹ bảo cậu cố nén trong lòng – đừng chọc Lạc An Hải tức giận, cố gắng nghe theo ý của cô -- nhưng mà cậu thấy việc này vô cùng khó khăn.
Cố gắng chịu đựng như lúc đầu, cố dặn mình phải nhẫn nhịn ở trong lòng, cố gắng làm ngơ tính tình bất định của Lạc An Hải, cố gắng không so đo với cô, cố gắng nhường nhịn cô.
Nhưng mà dù cậu có trưởng thành sớm, nhưng vẫn là một đứa trẻ, luôn luôn bị châm chọc khiêu khích, làm sao có thể chịu nổi? cậu liền bật thốt ra những lời nín nhịn ở trong lòng.
“Tôi không biết cô tức giận việc gì, rõ ràng tôi cứu cô...... Được rồi, tuy rằng có vẻ như cô không cần tôi giúp.” Cô khắc sâu vẻ mặt không thể nhẫn nhịn nổi của Hàn Định Duệ vào lòng, “Cho dù thế, nhưng ở đó có tới bốn năm tên lưu manh, đừng tưởng rằng cô có thể đánh thắng tất cả bọn họ, tôi thực sự muốn cô chạy đi gọi bảo vệ đến giúp, không muốn cô chọc chúng tức giận, đây là hành vi rất nguy hiểm.” cậu không nhịn được, bắt đầu thuyết giáo.
“Hàn Định Duệ! Tôi không cần cậu dạy dỗ ta!” Cô hôm nay đã bị Lạc Thành Hòa giáo huấn đủ, không cần thêm tên nhóc này dạy cô. Nói cho cùng, cậu nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với cô?
“Tôi không muốn dạy dỗ cô, tôi chỉ cảm thấy cô nên cẩn thận một chút, cố gắng bảo vệ mình thật tốt --”
“Chuyện của tôi không cần cậu lo.” Lạc An Hải không kiên nhẫn ngắt lời cậu,“Nhóc con, cậu cố gắng mà bảo vệ mình, cho dù tôi có gặp nguy hiểm cũng không cần cậu giúp, cậu chỉ là một tên nhóc, có khả năng gì mà giúp tôi? Nhìn bộ dáng bây giờ của cậu xem, nếu không phải tôi cứu cậu, chắc chắn cậu không chỉ bị đánh như vậy thôi đâu.”
Cô rũ mắt xuống, hai tay nắm chặt cái cốc.
“Ở trong mắt tôi, cậu thật ngu xuẩn, tôi sẽ không cảm kích cậu, chỉ cảm thấy cậu không biết tự lượng sức mình, ngu đến mức không còn lời nào để diễn tả. Tôi nói xong rồi, cậu có thể đi ra ngoài.” Cô không chút khách khí đuổi cậu đi.
Hàn Định Duệ thực sự cảm thấy Lạc An Hải không thể nói lý, cậu cũng không muốn tiếp tục ở trong này chịu đựng những lời nhục mạ của cô, lập tức xoay người rời đi, nhưng mà khi đi đến cửa, bỏ lại một câu cho Lạc An Hải, “Bây giờ tôi đã hiểu vì sao nhiều người lại chán ghét cô đến vậy.”
Nói xong, cậu đóng cửa lại rời đi, Lạc An Hải trầm mặc nhìn cốc nước hoa quả trên tay, bên tai vang vọng lời nói của cậu trước khi rời đi, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh cậu liều mình xông về phía những tên côn đồ lưu manh kia.
Khi đó, cô cũng hơi giật mình, đứng ở một bên nhìn tên nhóc kia liều mình xông vào bảo vệ cho cô, bị đánh thảm hại như vậy, lại đứng lên, bảo cô mau chạy đi.
Ngu xuẩn, cậu làm sao đối phó được với mấy tên côn đồ to lớn kia?
Ngu ngốc, dại dột làm cho cô tức giận.
Giống như khi đó, cô đang phiêu bạt giữa không trung cũng vẫn cảm thấy tức giận, giận cậu ngốc, giận cậu khờ dại.
Cái cảm giác đau này, làm cho lòng cô tràn đầy sợ hãi, khiến cô không thể bình tĩnh đối diện với cậu, cho dù, bây giờ cậu chỉ mới mười tuổi.
Cô nghĩ, làm cho cậu chán ghét cô. Như vậy cậu sẽ không hành động ngu ngốc như vậy, sẽ không làm ảnh hưởng đến người khác nữa.
Cũng sẽ không làm cho cô chịu sự hành hạ đau đớn không nói lên lời này, cô chán ghét cái cảm giác đau lòng này.
Cho nên, hãy chán ghét cô đi......
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
40 chương
28 chương
11 chương
96 chương
119 chương
182 chương