Yêu em không cần quá cuồng si
Chương 14 : part 1
Aizzz! Ta thực sự không thể mặc kệ mọi chuyện sao? Chắc năm nay ta phạm thái tuế rồi, làm chuyện gì cũng không suôn sẻ? Ngay cả đến Đài Trung rồi mà cũng không được yên thân.
Từ chỗ mẹ ta nghe được, từ sau khi ba tuyên bố để lại 50% tài sản cho ta thừa kế, lão nhân gia ông đã mướn hẳn một nhân viên bảo vệ giỏi đáng tin cậy đi theo canh giữ bên người ta, sợ ta bị người ám sát gì gì đó.
Đương nhiên, mấy người thân kia của ta cũng không đến nỗi mất nhân tính đến thế. Vì vậy, ta càng thêm khẳng định ta đã lọt vào bẫy của ba. Ông già chỉ muốn lợi dụng nửa năm qua để quan sát lòng tham của đám con cái đối với tài sản của ông như thế nào, đồng thời đối phó với cách sống của ta. Thảo nào trước đây mẹ từng nói ba ta chẳng tốt đẹp gì, thể nào cũng sẽ không để yên cho ta. Một mặt bảo các anh trai tìm chồng cho ta, để ta có thể xuất giá; mặt khác để xem thử trong số mấy đứa con của ông ai có bản lĩnh hơn, để ông có thể theo đó mà phân chia tài sản. Nếu như quý ngài Chung Thiệu Chính ba ta mà có thể đem 50% tài sản giao cho ta mới là lạ! Trừ phi ông thực sự muốn nhìn thấy con cháu của mình trở mặt thành thù, bằng không ông phải cẩn thận phân chia tài sản của mình một cách thỏa đáng nhất.
Cho đến hiện tại, chỉ có mẹ cả, mẹ hai, mẹ ba là chưa tìm đến ta mà thôi; cộng thêm ông anh cả Chung Tiếu Vĩ đang ở nước ngoài nữa. Mấy người vợ của ba ai nấy cũng đều có điểm lợi hại riêng, cũng không dễ gì tự vạch ra bộ mặt ham tiền của mình. Cho nên ta mới nói tiểu thiếp Phùng Thi Như của ba là kẻ không có triển vọng nhất. Không biết sử dụng những thủ đoạn âm hiểm hơn, chỉ biết ra vẻ ta đây trước mặt người khác, chỉ tổ nhận lấy tiếng ác mà chẳng được tí địa vị nào. Theo lý thuyết mà nói người vợ nào xinh đẹp trẻ tuổi nhất thì sẽ được sủng ái nhất, nhưng ba ta lại gắn bó nhất với người mẹ vô tình và không hề yêu ông chút nào của ta.
Mấy anh em trai đến tìm ta ‘ôn chuyện’ đều vẫn còn có thể giữ được vẻ mặt bình thản. Có người muốn giới thiệu bạn trai cho ta, có người muốn hợp tác với ta, có người còn muốn xin làm cố vấn quản lý tài sản cho ta. Đương nhiên cũng có kẻ mắng ta, chính là tên tiểu tử Chung Dân Chi. Trình độ mắng té tát của hắn so với hình tượng nhã nhặn thường ngày thì vô cùng khác biệt. Hắn đến mắng ta là vì Phương Thận Triết, nghe nói anh chàng kia bị ta làm tổn thương quá nặng, bỏ ngang học vị thạc sĩ, ra nước ngoài, quyết tâm mở rộng thị trường hải ngoại cho tập đoàn của nhà hắn, trong vòng năm năm sẽ không về nước. Vấn đề này chả liên quan gì đến tài sản.
Không phải là không có minh tranh ám đấu, nhưng các anh em của ta hiểu rõ, thay vì châm chọc khiêu khích với ta, không bằng đề ra phương án hợp tác hai bên cùng có lợi thì càng thực tế hơn. Nếu như không có những bà mẹ lợi hại dạy dỗ, thì mấy tên tiểu tử này làm sao có thể biết cân nhắc nặng nhẹ như thế? Không đời nào!! Hơn nữa bọn họ trùng hợp đều biết những lời nói xúc phạm căn bản không thể gây thương tổn cho ta được, bọn họ chẳng hơi đâu mà phí lời. Thật đáng thương, lúc này ta có phần tội nghiệp cho đứa con trai năm tuổi của Phùng Thi Như; một người mẹ chỉ biết chanh chua chửi rủa liệu có thể giáo dục được những đứa con như thế nào?
Aizz! Người ta ai cũng có số. Đành chịu thôi.
Ngoài người nhà ra, đương nhiên tin tức từ miền bắc truyền đến cũng không được phép lơ là. Ứng Khoan Hoài vừa đi chọn cảnh ở đại lục về là tìm ta ngay. Tiếc là ảnh vất vả cực nhọc tìm đủ loại tư liệu du học cho ta, vậy mà lại chẳng cần dùng đến. Có điều ta nói với ảnh thời gian còn dài, không vội, thể nào cũng có lúc cần dùng. Ta nghĩ mấy ngày nữa ảnh cũng sẽ xuống Đài Trung; tuy biết giữa mẹ và ảnh không thể có kết quả, nhưng lòng ngưỡng mộ của ảnh dành cho mẹ vẫn không giảm sút, có thể được nhìn thấy người cũng là tốt rồi.
Lại nói tới người vừa tìm ta tối hôm qua – Lâu công tử. Trước đó hắn đã đăng ký cho ta một số điện thoại di động, mà dãy số chỉ có mình hắn biết, khi điện thoại di động reo lên cũng chính là lúc hắn rốt cục muốn tìm ta rồi. Hắn đã cho ta đến Đài Trung ở ba-bốn ngày, trong lúc hắn đang bận ‘vật lộn’ với đám khách Nhật Bản. Đối với mấy kẻ háo sắc đó, không ngờ lại không cho phép ta cùng đi dự họp; điều đó có thể thấy tư cách của ta đã khác xưa. Trước đây hắn đúng là luôn tận dụng triệt để, tuyệt không keo kiệt chia sẻ ta với mọi người, đặc biệt là khi thủ đoạn ‘đưa đẩy’ khách hàng của ta rất cao, đến cả hắn còn phải tán thưởng nữa là. Không sử dụng ta nữa, không biết có phải do cô thư ký hiện nay của hắn đủ khả năng đảm đương công việc?
Ta ở Đài Trung đã được mười ngày, ngày nào cũng chạy đến phòng tranh của mẹ, làm em gái kiêm nhân viên tạp vụ. Làm việc đến nỗi các khớp xương sắp rỉ sét cả. Thỉnh thoảng chiều chiều, ta hay ra bãi cỏ trước phòng mỹ thuật xem người ta thả diều.
Không biết có phải do chủ ý trong tiềm thức hay không, mà ta lại ở đây lâu như vậy. Ta cũng biết hắn rốt cục cũng sẽ nhịn không nổi mà gọi điện thoại tìm ta. Đêm qua, ta chỉ hờ hững nói: “Còn muốn ở thêm vài ngày nữa,” rồi tắt máy; mà hắn hình như cũng chẳng vội gì việc ta có muốn trở về hay chưa.
Mối quan hệ này phiền chết đi được! Nếu như hắn có thể hoàn toàn lãnh đạm như lúc ban đầu, vậy thì ta sẽ thoải mái biết bao; nếu như hắn có thể si mê đeo bám như người bình thường, lộ ra bản tính vô lý độc chiếm, vậy ta càng dễ dứt áo ra đi, chứ không đến nỗi rơi vào tình cảnh thê thảm này. Là hắn quá cao cường chăng?!
Chiều tối nay, không có tâm trạng ngắm diều, ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng triển lãm, ta ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Quang cảnh lúc năm giờ rưỡi, không có nhiều sắc màu hoàng hôn cho lắm, tẻ nhạt vô cùng, đang định vươn vai ngáp một cái, chẳng ngờ, xa xa thấp thoáng một người cao ráo đang bước tới khiến cơn uể oải của ta hoàn toàn biến mất, chỉ biết đần ra vì kinh ngạc trơ mắt nhìn kẻ đang tiến đến gần—— Lâu Phùng Đường!
Sao hắn lại đến Đài Trung?
Chiếc áo veston vắt ngang trên cánh tay trái, chiếc áo sơmi trắng mở hai khuy không thắt cà vạt, tay áo xắn cao, hắn lộ diện dưới một hình ảnh phóng túng, nhàn hạ. Ngay cả đầu tóc của hắn cũng không chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ như thường ngày, một vài sợi rơi lòa xòa trước mặt.
Hắn bước thẳng tới trước mặt ta rồi đứng lại, đầu ta ngẩng cao đến nỗi suýt nữa thì ngã ngửa ra đằng sau, hắn đưa tay phải ra đỡ lấy sau cổ ta, khom người hôn ta một cái.
“Sao anh lại tới đây?”
Tay hắn trượt xuống eo ta, ta thuận thế đứng dậy, cả người lọt thỏm trong lòng hắn, cũng chẳng vội gì mà rời khỏi thân hình tráng kiện của hắn.
“Anh có ba ngày phép.” Hắn ôm eo ta kéo đi ra hướng đường lớn.
“Đây là phòng tranh của mẹ em——” ta chỉ về phía sau, chẳng lẽ hắn không biết sao?
Hắn cười:
“Lúc khác vào xem cũng được.” Hắn vẫy một chiếc tắc xi, bảo đến khách sạn Nguyệt Quế, rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng tay của hắn trước sau vẫn không rời khỏi eo ta.
Thì ra hắn đến bằng máy bay.
“Sao không lái xe đến?”
“Anh mệt.”
Ta dựa vào chỗ hõm trên vai hắn, vô tình nhìn thấy trên vành tai hắn có dính một vết son. Trời ơi, ta nên phản ứng thế nào đây? Nổi máu Hoạn thư ư? Kỳ thực tình cảm của ta vẫn chưa đạt đến mức đó; nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu. Điều này cũng nằm trong dự liệu rồi, trong lúc ta không ở bên cạnh, hắn đương nhiên cần có phụ nữ khác để giải sầu. Trước đây, chẳng phải hắn luôn có rất nhiều bạn gái cùng một lúc hay sao? Hiện tại ta cần gì phải để ý chuyện này? Có lẽ, điều ta để ý chẳng qua là vì hắn không chịu lau vết son đi! Ta vẫn biết hắn không cho phép phụ nữ trang điểm lòe loẹt để lại vết tích trên mặt hắn, bất quá trước đây cũng chỉ có một lần hôn phải son môi của ta, nhưng về sau thì không có lần nào nữa.
Hắn mệt ư? Sau khi phát hiện ra vết son này, sự mệt mỏi khiến ta liên tưởng đến chuyện ám muội. Hắn rốt cuộc ‘mệt’ đến mức nào?
Ta đưa tay quệt lên vành tai hắn, có lẽ hơi nhột, cho nên bị hắn chụp tay kéo xuống, hắn không thèm hé mắt dù chỉ ti hí. Ta lại dùng tay kia quào lên tai hắn, rốt cục hắn cũng mở một mắt ra, chộp lấy tay của ta. Sau khi nhìn thấy trên đầu ngón tay có màu đo đỏ, đầu mày hắn bất giác cau lại không vui, rút lấy một miếng khăn giấy ra đưa cho ta, ta chậm rãi lau sạch cho hắn, sạch hoàn toàn.
Sau khi đến khách sạn Trường Vinh Nguyệt Quế (Evergreen Laurel Hotel), hắn kéo thẳng ta lên phòng trên tầng cao nhất. Đem quần áo quẳng trong phòng khách, hắn lập tức đi vào phòng tắm.
Ta giang rộng hai cánh tay ngã người lên chiếc giường mềm mại, trong lòng dâng lên một tâm tình khó tả. Hắn đến Đài Trung, ta không nên cảm thấy vui vẻ nhiều như vậy; hắn có cô gái khác cũng không nên khiến ta thấy có chút giận dỗi như vậy. Đủ loại tâm trạng trộn lẫn trong lòng, nhưng cũng chưa mạnh mẽ đến mức có thể phân biệt được, cũng không đủ để lộ rõ ra ngoài; cho nên ta mới nói khó tả.
Chỉ là, ta xác nhận mình có bận tâm. Hắn nhớ mong ta, ta cũng nhớ tới hắn, nhưng không phải là nhất thiết phải ở gần nhau từ sáng tới tối mới được. Cái cảm giác đó rất mờ nhạt, thế nhưng —— nó có tồn tại.
Nó khiến tim người ta loạn nhịp, loại cảm giác này có khác gì so với tình yêu không nhỉ?
Cửa phòng tắm mở ra, ta nhìn sang, thấy hắn không một mảnh vải che thân tiến về phía ta. Ta ngẩng đầu dậy, thiếu chút nữa mở miệng huýt sáo ghẹo hắn một tiếng rồi. Các số đo hoàn mỹ hệt như tượng Đại Vệ (David của Michelangelo, ai thích ngắm anh David thế nào để dễ tưởng tượng ra anh Lâu thì vào google, keke); vóc người như thế này không phải tự nhiên mà có được, hắn rất chú trọng tập thể hình, bơi lội, cho nên mới có thân hình kiện mỹ, nhưng lại cẩn thận không tập luyện quá mức để thành cơ bắp cuồn cuộn.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, chậm rãi vuốt ve mái tóc của ta. Ta cười nói:
“Không phải anh “mệt” sao?”
“Về phương diện này, e rằng phải sau khi dâng hiến cho em xong thì mới có thời gian để ‘mệt’.” (quá hiểm)
Ta không tin cười phá lên:
“Đừng nói với em là suốt mười ngày nay anh không có cô nào nhé?”
“Không có đối tượng nào ngon lành cả.” Vừa nói tay hắn đã sờ đến cái nút áo trên cùng của ta, đang mở từng cái từng cái một.
Ta không muốn hỏi lại. Bởi vì mặc kệ hắn nói là thật hay giả, một khi hắn bắt đầu giải thích với ta, chính là lúc mối quan hệ giữa ta và hắn bắt đầu có sự ràng buộc. Không, ta không muốn hắn nói rõ, ta càng không thể ngốc nghếch mà đi thẩm vấn hắn. Giữa chúng ta không nên tiến thêm một bước nào nữa, không cần thiết; ta lại càng không muốn hắn tưởng thật mà giữ mình vì ta. Cái giá đó ta không đủ khả năng để trả, thế nhưng ——
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
103 chương
61 chương
20 chương
4 chương