Zach Harper, người đàn ông cuối cùng mà Kaitlin Saville muốn gặp trên đời, đang đứng ngay trên hành lang bên ngoài cánh cửa căn hộ của cô. Cái gã cao lêu nghêu, tóc sẫm màu với ánh mắt lạnh như thép kia chính là kẻ buộc cô phải gói ghém đồ đạc mà chuẩn bị rời khỏi căn hộ thuê này, kẻ buộc cô phải đi khỏi thành phố New York. Đứng đối diện với anh ta, vòng tay trước chiếc áo phông Mets màu xanh nước biển đã ám bụi, cô thầm mong đôi mắt mình đã bớt sưng đỏ sau trận khóc tu tu ban sáng và trên má không còn sót lại những vệt nước mắt. “Chúng ta có chuyện cần bàn bạc”, Zach mở lời trước, giọng anh cứng ngắc, vẻ mặt thản nhiên. Tay trái anh ôm vòng lấy chiếc cặp tài liệu màu đen bằng da. Zach mặc bộ vest của Grant Hicks, áo sơ mi trắng là phẳng phiu. Chiếc cà vạt đỏ làm từ chất lụa tuyệt hảo, những chiếc khuy măng-sét lấp lánh vàng chóe. Như thường lệ, mái tóc anh vừa được tỉa gọn, khuôn mặt mới cạo, đôi giày được đánh bóng đến từng milimet. “Chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả”, cô đáp, dụi các đầu ngón chân vào lớp tất rộng che đôi bàn chân bên dười đường gấu mòn xơ của chiếc quần bò màu bạc. Cô ăn mặc thế này là bình thường, chẳng có gì gọi là lôi thôi cả, Kaitlin tự nhủ thầm. Một phụ nữ có quyền ăn mặc tự nhiên thoải mái trong ngôi nhà của chính mình. Còn cái gã Zach Harper, anh ta chẳng có tí quyền gì được đứng trong nhà cô cả. Cô dơm đóng sập cửa trước mặt anh ta, nhưng tay anh ta đã vươn ra chặng lại. Cánh tay anh ta rắn rỏi và rám nắng, cổ tay khỏe và các ngón thon. Bàn tay không đeo nhẫn nhưng cổ tay lấp lóa ánh sáng của chiếc đồng hồ Catier bạch kim mặt kim cương, “Tôi không đùa đâu, Kaitlin”. “Và tôi cũng đâu có cười tán thưởng”. Cô không hình dung nổi lại có chút rắc rối nho nhỏ nào có thể xảy ra đến trong cuộc đời mỗi bước một gặp may của cái anh chàng Zach Harper kia. Gã đàn ông này không chỉ sa thải cô mà còn thao túng khiến cô bị cấm vận trước mọi văn phòng kiến trúc ở thành phố New York này. Anh ta nhìn với qua vai cô, “Tôi vào nhà được không?” Cô vờ suy nghĩ trong giây lát, “Không”. Có thể anh ta là ông chủ tối thượng trong vương quốc Vận Tải Harper của mình và cả mọi công ty đầy tiềm lực ở Manhattan, nhưng anh ta đừng hòng có quyền ghé mắt vào cái ổ lộn xộn của cô, nhất là khi cả bộ nội y bằng ren còn nằm chễm chệ bên cửa sổ. Anh ta nghiến chặt hàm răng. Cô chỉnh lại thế đứng, chân như chôn chặt trên sàn. “Đó là quyền của cô”, anh ta nhá chữ đều đều, tay ngọ nguậy trên quai cặp tài liệu. “Chúng ta chẳng bạn bè gì sất”, cô thẳng thừng. Thực ra, họ là kẻ thù của nhau mới đúng. Vì chính anh ta là kẻ hủy hoại cuộc đời cô, dù ở anh ta hội tụ đủ các yếu tố hấp dẫn, thành công, thông minh và còn khiêu vũ quá tuyệt nữa. Anh ta đúng thực là... ừm, một mẫu người đáng mơ ước. Zach so vai, mắt liếc nhìn cả hai phía của dãy hành lang tòa nhà đã ngót nghét nửa thế kỷ. Ánh đèn lờ mờ, chiếc thảm hoa văn đã cũ sờn. Mười cánh cửa bật mở khi nghe tiếng nói quá to từ góc tầng năm phát ra. Căn hộ của Kaitlin nằm ở cuối dãy, cạnh cầu thang thép thoát hiểm và hệ thống đèn báo cháy nằm gọn ghẽ trong hộp kính. “Tốt thôi”, anh ta nói với cô, “Chúng ta sẽ bàn ở ngay đây vậy”. Ô, đừng có mà mơ. Hai ta sẽ chẳng bàn bạc bất cứ điều gì nữa cả. Cô định bước lùi vào chốn nương náu yên ổn của căn hộ. “Cô nhớ đêm Vegas chứ?”, anh ta hỏi với theo. Câu hỏi của anh khiến cô lạnh người từng bước. Cô chẳng thể nào quên buổi dạ tiệc của tập đoàn Harper ở Bellagio từ ba tháng trước. Ngoài các ca sĩ, các vũ công, các nghệ sĩ xiếc tung hứng và nhào lộn mua vui cho đán năm trăm khách hàng sành điệu của Tập đoàn Vận tải Harper, còn có một anh chàng thủ vaica sĩ huyền thoại Elvis uốn éo, anh ta đã lôi tuột cô và Zach từ sàn khiêu vũ lên Hội đám cưới giả tưng bừng. Lúc đó, cô nghĩ đơn giản chỉ là đùa vui, hòa chung không khí rộn ràng thảnh thơi của dạ tiệc. Tất nhiên, cảm giác hưng phấn nhẹ nhàng của cô còn được vài ly martinis pha việt quất tiếp lửa cho. Về sau cô mới muộn màng nhận ra rằng, ý nghĩ tặc lưỡi ham vui trong phút chốc lại khiến cô bẽ bàng. “Tờ giấy chúng ta đã ký thì sao?”, Zach tiếp tục khi thấy cô chìm vào im lặng. Thực ra ngay sáng nay cô đã tình cờ tìm thấy giấy hôn thú giả của cô và anh ta. Giờ thì nó đã bị nhét vào cuốn album ảnh sơ sài lẻ loi nằm ở đáy tủ quần áo, lại còn bị vùi dưới mấy chiếc quần jean. Thật ngu ngốc khi cô vẫn giữa lại bức ảnh kỷ niệm kia. Nhưng đêm huy hoàng của cô trong vòng tay Zach mới diễn ra vài ngày trước, đâu có chóng nhạt nhòa thế được. Và khi cô cố gắng giấu giếm tấm hôn thú đó đi, những khoảng khắc hạnh phúc trên sàn nhảy vẫn còn đọng đầy dư âm dịu ngọt. Thực là cơn ảo mộng kỳ cục. Ngay tuần tiếp sau đó, người đàn ông này đã nhanh chóng hủy hoại cuộc đời cô. Giờ đây anh ta đang hít một hơi thật sâu, “Tờ giấy đó có hiệu lực”. Cô cau mày nhìn anh ta, “Hiệu lực khoản gì?” “Hôn nhân”. Kaitkin chẳng nói chẳng rằng. Có thực Zach đang có ý bảo vời cô là gã và cô đã ký vào tờ giấy hôn thú có giá trị thực tế? “Anh đang đùa đấy chứ?”, cô hỏi. “Cô thấy tôi đang cười sao?” Anh ta không cười. Nhưng từ trước đến nay anh ta hiếm khi cười. Và hầu như anh ta không biết đùa. Sự kiện đêm đó, sau này cô mới biết, là một chuyển động bất thường trong cuộc sống của anh ta. Cảm giác lạnh ngắt xâm chiếm bao tử cô. “Chúng ta là vợ chồng rồi, Kaitlin ạ”, anh ta nói với cô, đôi mắt lạnh lùng như thép không hề nao núng. Anh ta và cô không phải đã lấy nhau. Đó chỉ là trò đùa mà thôi. Cả hai chỉ giả vời diễn trò trên sân khấu. “Elvis đã được bang Nevada cấp quyền rồi”, Zach nói. “Tôi và anh đều say”, Kaitlin phản bác, không chịu tin điều ngớ ngẩn bịa tạc kia. “Anh ta đã ra giấy chứng hôn rồi”. “Làm sao anh biết được?”. Đầu óc cô quay mòng mòng như chiếc máy hoạt động hết công suất, nhẩm tính những khả năng và cả những hệ quả tất yếu. “Luật sư của tôi thông báo như thế”. anh ta liếc mắt đầy ngụ ý qua vai cô, hướng về phía căn hộ, “Giờ thì tôi vào được chưa?” Cô nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết thần bí nằm ngổn ngang trên đi-văng, đám tạp chí giải trí vương vãi trên bàn cà phê, cạnh đó chất đống thẻ tín dụng và hóa đơn từ ngân hàng hé lộ lịch trính mua sắm của cô trong tháng qua. Cô nhớ ra chiếc bánh Sugar Bob căn dở đang chễm chệ trên mặt bếp. Và tất nhiên, còn cả hộp quần chip gợi cảm chiếm ngự khung cửa sổ trong ánh chiều vàng vọt. Nhưng, nếu anh ta đang nói thật thì đấy là điều cô chẳng thể nào lờ đi được. Cô nghiến chặt răng, lệnh cho chính mình quên phắt đi những ý nghĩ của anh ta. Ai thèm bận tâm nếu anh ta biết cô nghiện món bánh của Sugar Bob? Chỉ vài ngày nữa thôi, anh ta sẽ biến khỏi cuộc sống của cô. Cô sẽ bỏ lại sau lưng mọi điều xưa cũ, để làm lại từ đầu ở một thành phố khác, có thể là Chicago hay Los Angeles. Cổ họng cô như bị thít lại trước ý nghĩ đó, những giọt nước mắt chỉ chực dâng lên. Kaitlin rất ghét bị đá văng khỏi cuộc sống thường nhật quen thộc. Cô đã phải bắt đầu làm lại từ đầu không biết bao nhiêu lần, bỏ lại tổ ấm an toàn sau lưng khi phải chuyển từ cô nhi viện này đến cô nhi viện khác trong suốt quãng thơ ấu. Cô đã gắn bó với căn hộ nhỏ bé này từ khi lên đại học. Đây là nơi duy nhất mang lại cho cô cảm giác yên ổn của một mái nhà. “Kaitlin?”, anh gọi cô. Cô nuốt nước bọt để xua đi hoàn toàn lớp xúc cảm dày đặc chen lên ngang họng, “Hẳn rồi”, cô chán nản nói với anh rồi bước sang một bên, “Anh vào đi”. Khi cô đóng cửa, Zach liếc nhanh những chiếc thùng nằm vương vãi khắp căn hộ. Chẳng có lấy một khoảng trống cho anh ngồi, và cô cũng chẳng buồn dọn lấy một chiếc ghế. Chắc anh ta sẽ chẳng ở lại lâu. Dù đã cố phớt lờ nhưng ánh mắt cô vẫn cứ vô tính hướng về chiếc hộp đựng đồ nội y. Zach nhìn theo cô, mắt anh ngừng lại ở bộ đồ lót màu trắng điểm tím hoa cà mà cô bạn Lindsay mua tặng cô dịp Giáng Sinh năm ngoái. “Anh không phiền chứ?”, cô cắm cảu nói rồi bươn vả tiến lại đóng nắp chiếc hộp các-tông. “Không hề”, anh ta lẩm bẩm, hình như cô còn nghe ra âm điệu thích thú trong giọng của anh ta. Anh ta đang cười cô cơ đấy. Hoàn hảo thế chứ. Chiếc nắp hộp bật mở lần nữa, cô cảm thấy gò má mình rần rần khó chịu. Kaitlin xoay người đối diện anh, lấy thân mình chắn giữa Zach và đám đồ nội y của cô. Đằng sau lưng anh, cô thấy hộp bánh Sugar Bod mở toang hoác. Trong hộp khuyết mất ba chiếc bánh nướng, chúng đã chu du từ chiếc hộp các-tông trắng và giấy bóng kính vào bụng cô từ chín giờ sáng nay. Trông thân hình chắc lẳn của Zach, chẳng thể bói đâu ra nửa gram mỡ thừa. Cô sẵn sàng đánh cuộc là bữa điểm tâm của anh ta chỉ có trái cây, ngũ cốc nguyên cám và thịt nạc thăn. Có lẽ thực đơn được đầu bếp riêng của anh ta trông coi kỹ càng, các nguyên vật liệu đều được nhập khẩu từ Pháp, hoặc ít ra là từ Úc. Anh ta đặt chiếc cặp tài liệu trên chồng DVD ngự trị chiếc bàn nhỏ rồi vội vàng mở dây khóa, “Tôi đã nhờ luật sư thảo giấy tờ ly hôn”. “Phải cần đến luật sư nữa sao?”, Kaitlin vẫn đang chật vật đấu tranh với ý nghĩ về cuộc hôn nhân. Với Zach. Tâm trí cô đang muốn bứt ra hàng trăm hướng khác nhau trước sự kiện lạ thường này, nhưng cô kiên quyết kiềm tỏa chúng. Anh ta đúng là đẹp trai, giàu có, thông minh, nhưng cũng quá đỗi lạnh lùng, tính toán hơn thiệt và đầy nguy hiểm. Đàn bà họa có điên mới chịu cưới anh ta. Anh ta mở nắp chiếc cặp tài liệu, “Trong trường hợp này, không thể thiếu đám luật sư quái quỷ đó được”. Kaitlin cáu kỉnh trước kiểu nói sáo mòn của anh ta. Bạn thân của cô, Lindsay, chẳng hề quáo quỷ tí nào. Trong thoáng chốc, cô thử hình dung phản ứng của Lindsay trước tin này. Rõ ràng Lindsay sẽ choáng nặng. Cô ấy sẽ lo lắng hay giận dữ không nhỉ? Liệu cô ấy có bật cười? Toàn thể câu chuyện nghe ra quá là ngớ ngẩn. Kaitlin vén mấy lọn tóc nâu vàng lòa xòa ra sau tai, vô thức kéo nhẹ chiếc hoa tai ngọc bích khi cơn bấn loạn dâng lên trong lòng. Cô hất mặt lên, đợi thu hút được sự chú ý của Zach, “Tôi đố là những gì xảy ra ở Vegas vẫn thỉnh thoảng theo anh về nhà”. Cơ mặt căng lên giật giật trên má anh ta, rõ ràng anh ta chẳng hề thoải mái. Cô cảm nhận được cảm giác thỏa mãn đầy ương ngạnh vì đã làm anh ta mất cân bằng tạm thời. “Sẽ tốt hơn nếu cô nghiêm túc xem xét chuyện này”, anh ta bảo cô. “Chúng ta được Elvis chứng hôn”. Cô khăng khăng nói tiếp rồi kết thúc trong tràng cười bối rối. Đôi mắt xám của Zach lóe lên. “Tiếp đi nào, Zach”, cô ngân nga, “Anh phải thừa nhận rằng...” Anh lấy ra chiếc phong bì thớ sợi, “Chỉ cần cô ký vào các giấy tờ này thôi, Kaitlin”. Nhưng cô chưa muốn kết thúc câu chuyện nực cười này, “Tôi đoán như thế này cũng có nghĩa là không có tuần trăng mật nào phải không?” Anh ngừng thở trong giây lát, hình như có điều gì quá đỗi thân thuộc khi ánh nhìn của anh dán vào môi cô. Cô đột ngột khựng lại trước một mảnh ký ức sống động bất ngờ xuyên ngang rồi lập tức tỉnh táo trở lại. Phải chăng đêm đó anh ta và cô đã hôn nhau ở Vegas? Đôi khi, hình ảnh đôi môi anh gắn lên đôi môi cô lướt qua, sức nóng, mùi hương nam tính và cả sức cưỡng ép của làn môi. Cô có thể rất rõ vòng tay anh quàng quanh eo cô, kéo cô lại thật gần cơ thể rắn chắc của anh, cả hai gắn chặt vào nhau như thể cùng thuộc về một khối. Những ngày trước, cô chỉ nghĩ đấy là cơn mộng mị hỗn độn, nhưng giờ cô không khỏi băn khoăn... “Zach, chúng ta có...” Anh hắng họng, “Chúng ta thử lần lại sự việc này nhé”. “Được”. Cô gật đầu, kiên quyết tống khứ hình ảnh lờ mờ kia ra khỏi đầu. Nếu cô từng hôn anh ta, dù chỉ một lần, thì cũng là sai lầm lớn nhất trong đời cô. Giờ cô chỉ thấy ghê tởm anh ta, anh ta càng biến đi sớm phút nào hay phút ấy. Cô vươn tay đón lấy chiếc phong bì, “Tôi và anh chỉ tốn có năm phút để kết hôn, chẳng có lý do gì thời gian ly hôn lại kéo dài hơn”. “Mừng là cô nhận ra điều này”. Đầu anh ta gật nhanh, tay anh ta nhanh chóng dúi vào túi chiếc áo vest, “Tất nhiên, tôi sẽ chịu mọi chi phí tổn vì đã gây ra phiền phức cho cô”. Anh ta rút ra một chiếc bút màu vàng và cuốn séc da nâu, phẩy nhẹ tờ bìa rồi chăm chú nhìn cô. “Một triệu nhé?” Kaitlin chớp mắt ngạc nhiên, “Một triệu gì cơ?” Anh ta thở dài với vẻ mất kiên nhẫn lộ rõ, “Đô la”, anh ta thốt, “Đừng có giả vờ ngây ngô nữa, Kaitlin. Cô và tôi đều biết tôi là chủ chi mà”. Miệng cô há hốc. Anh ta điên rồi sao? Anh ta vẫn đang chờ cô lên tiếng. Phải chăng anh ta đã quá tuyệt vọng? Chờ đã nào. Phải chăng anh ta đã quá tuyệt vọng? Cô cố xua ý nghĩ này ra khỏi đầu. Cô và cái anh chàng Zach này là vợ chồng. Ít nhất là từ góc nhìn pháp lý. Rõ ràng, cô là cái gai trong mắt anh ta. Cái anh chàng Zach Harper vô cùng kiêu căng kia mà cũng gặp phải rắc rối ư? Có chuyện gì mà anh ta không thể giải quyết được với cuốn sổ séc kia. Ái chà! Cũng thú vị đây. Lần này, Kaitlin cười thầm, cô gõ nhẹ chiếc phong bì cứng lên mặt bàn. Rõ ràng cô không muốn cầm tiền của Zach, nhưng chắc chắn cô cũng sẽ không nói không với cơ hội trả thù nho nhỏ này. Có cô gái nào muốn bỏ qua một cơ hội như thế chứ? Cuộc ly hôn không cần thiết phải xong xuôi trong vòng năm phút. Cô sẽ còn lưu lại New York ít nhất là vài tuần nữa. Trong cuộc đời mình, quý ngài Harper đây cũng nên được sôi máu nếm trải cảm giác chờ đợi sự đồng ý của ai đó. Cô hít một hơi, tập trung suy nghĩ và cố gắng dùng thần giao cách cảm với Lindsay. Cô bạn Lindsay của cô rất thông mình, cô ấy biết chính xác cần phải làm những gì trong trường hợp này. Và rồi, câu trả lời bất thần đến với Kaitlin. Cô nhướn mày với vẻ ngây thơ vờ vịt, “Chẳng phải New York là bang quy định phân chia tài sản vợ chồng sao?” Zach lúng túng trong thoáng chốc, nhưng đôi mắt anh ta đanh lại cương quyết. Anh ta đang giận dữ. Tệ quá! “Tôi không nhắc đến bản thỏa ước tiền hôn nhân đâu”, cô nói thêm cầu hòa. “Cô muốn moi thêm tiền”, anh ta cất giọng đều đều. Tất thảy những gì cô thực sự muốn là kéo công việc trở lại với mình. “Anh đã sa thải tôi”, cô trỏ thẳng vào anh ta, cảm thấy cần nói cho ra nhẽ ngọn nguồn cơn ngang bướng của cô. “Tất cả những gì tôi đã làm là hủy một hợp đồng mà thôi”, anh ta chỉnh lại. “Anh phải biết tôi đã trở thành cái thứ bung xung cho các người chứ. Giờ còn ai ở đất New York này muốn thuê tôi nữa?” Giọng anh ta trở nên rời rạc, “Tôi không thích bản thiết kế quá tân tiến của cô”. “Tôi chỉ cố giúp cho tòa nhà của các người thoát ra khỏi xó xỉnh những năm 1930 mà thôi”. Tòa nhà hãng Vận Tải Harper có lợi thế không gian rộng lớn, nhưng chẳng có ai động tay tận dụng nó ít ra đã năm thập kỷ nay rồi. Anh ta nhìn cô một lúc lâu hơn, “Tốt thôi. Cô cứ làm theo ý thích. Đằng nào tôi cũng sa thải cô rồi. Tôi xin lỗi. Giờ thì cô muốn bao nhiêu?” Anh ta chẳng có một tí ti hối tiếc nào vì đã sa thải cô. Anh ta chẳng hề nghĩ cho cô một chút nào. Lý do duy nhất khiến anh ta nhớ được tên cô là bởi cuộc hôn nhân tình cờ kia. Có lẽ anh ta cần phải để tâm nhiều hơn. Cô chỉnh thẳng vai dưới chiếc áo phông ám bụi, nhất quyết giành chiến thắng cho bằng được, “Tại sao tôi phải làm cho cuộc sống của anh dễ thở hơn nhỉ?” “Bởi vì cô cũng chẳng muốn cuộc hôn nhân này hơn tôi là bao”. Lý lẽ anh ta đưa ra khá hợp lý. Nhưng ý nghĩ trở thành vợ Zach Harper thoảng qua khiến cô thấy lạnh sống lưng. Chuyện này quá sức ghe tởm. Ít ra cô cũng khá chắc chắn về cảm giác ghê tởm. Với bất kỳ anh ta đàn ông nào khác, cô còn có thể lấp liếm cho rằng do tâm trí khuấy động. “Quý bà Zach Harper”. Cô giả vờ cân nhắc, hâm nóng cơn bướng bỉnh của mình trong khi quan sát các món đồ được đóng gói quá nửa trong căn hộ, “Chẳng phải anh có một căn nhà nhiều phòng trên Đại lộ Năm sao?” Anh ta bấm tách đầu bút, chậm rãi hạ nó xuống một bên, “Có phải cô đang thách tôi lật mặt trò vợ vịt của cô?” Cô bật ra nụ cười đích thực đầu tiên sau ba tháng trời. Anh ta sẽ chẳng dám đâu. Cả triệu năm nữa cũng không, “Đúng thế”, cô liều lĩnh làm giá, “Cứ làm đi. Anh cứ đi mà lật với tẩy”. Anh ta tiến lại gần hơn, cảm giác thích thú đến bực mình xâm chiếm lòng cô. Cả hai nhìn nhau chằm chằm. “Hoặc anh để toàn bộ giấy tờ ly hôn lại đây”, cô đề nghị với giọng dịu dàng giả tạo, “Tuần tới tôi sẽ nhờ luật sư riêng xem qua”. “Hai triệu”, anh ta đề nghị. “Tuần tới nhé”, cô trả miếng, cố không để lộ vẻ bàng hoàng trước con số cao ngất ngưởng anh ta vừa đưa ra, “Anh sẽ cần thêm một chút kiên nhẫn nữa đấy. Zachary”. “Cô không biết cô đang làm gì, Katie”. “Tôi chỉ đang duy trì sở thích cá nhân mà thôi”, cô bảo anh ta thế. Chắc chắn có căn cứ để cô nói thế. Hết sức nghiêm túc. Ai mà biết được đám luật sư của anh ta đã đậy điệm những gì trong đám giấy tờ ly hôn này cơ chứ? Cả hai đều im lặng. Tiếng còi xe hỗn loạn cùng âm thanh xe cộ ầm ầm vọng lên từ năm tầng nhà bên dưới. “Tôi không tin anh, Zach ạ”, cô nói với vẻ nanh nọc. Điều này hoàn toàn đúng. Vẻ mặt đanh lại từng khắc một, anh taấn cây bút trở vào túi rồi thong thả cất cuốn sổ séc. Anh ta gập nắp rồi khóa cặp tài liệu, lẹ làng phủi thẳng ống tay áo khoác. Vài giây sau, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh ta. *** Zach lẳng người lên chiếc ghế bên cạnh ghế tài xế của chiếc Porsche Carrera đen đang đỗ bên lề tòa nhà Yorkville, nơi Kaitlin sống, rồi sập mạnh cửa xe. “Cô ta ký chưa?”, Dylan Gilby hỏi khi nhấn cần ga sang số Một. Zach giật dây đeo an toàn qua vai rồi cài chốt, “Chưa”. Anh vốn rất tự tin vào tài thương thuyết của mình. Nhưng dường như ở Kaitlin có điều gì đó khiến anh lệch nhịp thường lệ, để rốt cuộc chuốc phải thất bại nặng nề. Anh không mảy may nghĩ cô nàng lại ngoan cố đến thế. Nói cho công bằng, anh chẳng biết gì lắm về cô. Anh và cô từng gặp nhau vài lần trước buổi dạ tiệc đó, nhưng những lần đó chỉ thoáng qua, bởi cô ta làm việc cho dự án xây dựng mới tòa nhà văn phòng của anh. Anh nhớ mang máng rằng cô thuộc típ người thông minh, chăm chỉ, biết hưởng thụ cuộc sống và rất xinh đẹp. Anh phải thừa nhận một điều, cho đền giờ thì vẻ đẹp của cô vẫn chẳng hề suy suyển. Diện bộ cánh lộng lẫy nhất đến Vegas, cô nổi bật hơn cả giữa phòng khiêu vũ rộng thênh thang. Thậm chí hôm nay, dù chỉ khoác chiếc áo phông chơi bóng chày đã bạc màu với quần jean, trông cô ta vẫn hết sức cuốn hút. Chẳng trách anh đã thuận theo trò vui của Elvis mà nói “Tôi đồng ý”. Anh khá chắc chắn vào khoảng khắc ấy, anh thực sự muốn nói câu đó. “Cậu đề nghị bồi thường tiền chưa?”, Dylan hỏi. “Cô ta định gọi cho luật sư riêng”, Zach thuật lại với vẻ nhăn nhó khó chịu trong từng từ. Anh đã làm mất cơ hội kết thúc vụ này một cách gọn ghẽ rồi, nhưng chẳng thể trách ai ngoài chính bản thân anh. Dylan búng nhẹ đèn hiệu và liếc nhìn đường phố đông đúc qua gương chiếu hậu. Anh lách vào khe hẹp giữa một chiếc Mercedes và một chiếc Toyota cũ, “Vậy, về cơ bản, cậu đã bị nắm thóp”. “Cảm ơn cậu đã phân tích sâu sắc như thế”, Zach càu nhàu vớ i bạn mình. Hãng Vận tải Harper của anh đang đứng trước nguy cơ, thế mà anh chàng Dylan này vẫn đùa được? “Bạn bè để làm gì nào?, Dylan bông lơn. “Làm một cốc bia chẳng hạn”. Nếu có lúc cần đến hơi men để vực dậy tinh thần thì đây chính là thời điểm thích hợp nhất. “Hôm nay tớ đặt máy bay rồi”, Dylan nói, “Mà tớ nghĩ cậu cần từng tế bào não hoạt động cho thật tỉnh táo cơ mà”. Zach tưa tay lên vịn trong khi chiếc xe ngoặt góc thoát khỏi dòng giao thông trên con phố ẩm ướt sau mưa. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Kaitlin như đang xem lại những thước phim sau trận đấu. Anh đã xới ra cái thứ hổ lốn gì không biết? “Đáng lẽ tớ phải đưa ra mức giá cao hơn”, anh ngẫm ngợi rồi nói to suy nghĩ của mình với Dylan, “Năm triệu chẳng hạn? Có ai dám nói không với con số năm triệu đâu cơ chứ?” “Đáng lẽ cậu nên kể với cô ta sự thực”, Dylan gợi chuyện. “Cậu điên rồi à?” “Về phương diện y học thì không?” “Cậu bảo tớ cho cô ta biết rằng cô ta được thừa hưởng toàn bộ gia tài của bà tớ sao?” Trao cho cô ta quyền định đoạt hết thảy? Phải chăng Dylan muốn Zach này thanh bại danh liệt? “Trên thực tế, cô ta được thừa hưởng tài sản bà cậu để lại mà”, Dylan thẳng thừng. Zach cảm thấy huyết áp của mình đang dâng cao. Anh đang sống trong cơn ác mộng khủng khiếp, đáng lẽ hơn hết cả mọi người, Dylan phải nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề này chứ. “Tớ chẳng thèm quan tâm đến mớ giấy tờ từ phía Ban hôn lễ Nhà thờ Electric”, Zach làu bàu, “Kaitlin Saville không phải là vợ tớ. Cô ta không xứng đáng nhận một nửa phần tài sản của hãng Vận tải Harper, và tớ sẽ chết trước khi...” “Luật sư của cô ta chắc chẳng đồng quan điểm với cậu đâu”. “Nếu luật sư của cô ta có nửa bộ não thôi thì hắn sẽ khuyên cô ta nhận lấy hai triệu rồi biến”. Ít nhất Zach cũng mong đợi luật sư riêng của cô ta nói thế. Anh và cô ta đã kết hôn. Đúng thế. Anh phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm sơ đẳng đó. nhưng giá mà bà anh đã ngẫm nghĩ nhiều hơn khi thảo di chúc. Tính xác đáng của các thuật ngữ pháp lý vẫn được đề cao, tinh thần pháp lý cũng theo hướng đó. Bà anh chẳng bao giờ dự liệu được việc một kẻ xa lạ thừa hưởng toàn bộ tài sản của bà. Anh không biết có đúng bang New York có chế độ phân chia tài sản vợ chồng hay không. Nhưng nếu có chăng nữa thì anh và Kaitlin cũng chưa từng chung sống một ngày nào. Cả hai chưa từng chung đụng xác thịt, thậm chí còn không nhận ra là mình đã kết hôn nữa. Ý nghĩ về việc cô ta nhận được một nửa tài sản của Tập đoàn mới thực ngớ ngẩn làm sao. “Cậu có nghĩ đến phương án thủ tiêu vật chứng không?”, Dylan hỏi. Zach gật đầu. Anh đã bàn với các luật sư riệng của anh, nhưng tất cả bọn họ đều không đồng tình, “Tớ và cô ta chưa từng ngủ chung”, anh giải thích với Dylan, “Nhưng cô ta có thể nói dối là rồi”. “Cô ta sẽ nói dối được sao?’ “Làm sao tớ biết được? Tớ cứ đinh ninh cô ta sẽ nhận lấy hai triệu chứ”. Zach nhìn quanh, nhận ra xe đang tiến vào Công viên trung tâm, “Chúng mình đang đến khu gần McDougal’s à?” “Tớ sẽ không để cậu xỉn vào lúc ba giờ chiều thế này đâu”. Dylan lắc đầu chán chường khi đảo tay lái rẽ trái. Chiếc Porsche ép sát lề đường, họ vừa thoát khỏi một chiếc taxi vừa trờ tới trong gang tấc. “Cậu là cô bảo mẫu của tớ đấy à?”, Zach hỏi. “Cậu cần một kế hoạch, chứ không phải một bữa nhậu túy lúy”. Theo quan điểm của Zach, vấn đề này hết sức đáng ngờ. Chiếc xe giảm tốc độ dừng chờ đèn đỏ ở ngã giao tiếp theo. Hai gã tài xế taxi bấm còi inh ỏi và trao đổi dấu hiệu tay trong khi một hàng dài người túa từ vỉa hè dưới làn mưa bụi lất phất, len lỏi qua đường trước mũi những chiếc xe đứng chờ đèn. “Cô ta nghĩ tớ đã sa thải cô ta”, Zach kể. “Cậu làm thế thật à?” “Không” Dylan nhìn Zach đầ y nghi ngờ, “Vậy ra cô ta nhầm lẫn? Hay cậu đã làm điều gì đó giống như là sa thải cô ta?” “Là thế này”. Zach ngọ nguậy chân trên sàn chiếc Porsche, “Tớ đã hủy hợp đồng cải tạo tòa nhà văn phòng với bên Hutton Quinn. Bản kế hoạch của họ chẳng đáp ứng một chút nào trong những yêu cầu của tớ”. “Và bọn họ sa thải cô ta”, Dylan gật đầu ra vẻ thấu hiểu. Zach nắm bàn tay lại phòng thủ, “Quyết định của phía bên đó chẳng liên quan gì đến tớ”. Các thiết kế của Kaitlin quá lòe loẹt và lạ lùng theo phong cách hậu hiện đại quái gở. Chúng chẳng ăn nhập gì với hình ảnh quen thuộc của Tập đoàn Harper. Suốt một trăm năm, Tập đoàn Vận tải Harper đã có chỗ đứng của mình ở thành phố New York này. Người dân ở đây tin tưởng, tín nhiệm và trung thành với dịch vụ của Tập đoàn. Các khách hàng của họ đều là những người nghiêm túc, cần cù, luôn được phục vụ tận tình dù nền kinh tế hưng thịnh hay suy thoái. “Thế thì cậu việc gì phải cảm thấy có lỗi?”, Dylan hỏi khi xe họ chui xuống bãi đỗ xe ngầm dưới con phố Saint. “Tớ không cảm thấy có lỗi”. Chuyện làm ăn là thế. Không nói thêm nói bớt gì nữa. Zach biết cảm giác có lỗi chẳng có tí xi nhê gì đến trường hợp này. Đáng ra anh nên thông qua hợp đồng bởi anh đã khiêu vũ cùng Kaitlin, ôm cô trong vòng tay, hôn lên đôi môi cô và tự hỏi trong khoảng phần nghìn của giây rằng phải chăng anh đã thực sự đặt chân đến thiên đường. Nhưng những quyết định xuất phát từ động cơ nhục dục chính là con đường nhanh nhất dẫn đến tình trạng suy sụp trong việc làm ăn. Dylan buông tiếng thở dài mất hết nhuê khí khi đứng bên cạnh Zach như một anh hầu cận. Anh đóng cửa xe, bước ra khỏi bãi. “Gì cơ”, Zach hỏi. Dylan chỉ thẳng vào mặt Zach, “Tớ biết vẻ mặt này. Tớ đã cùng cậu lấy trộm rượu khỏi tầng hầm của bố tớ khi hai đứa mình mới mười lăm tuổi, và tớ cũng nhớ rõ rành rành cái ngày cậu phải lòng cô nàng Rosalyn Myers”. Chờ bạn mình mở cửa phía ghế tài xế, Dylan thả chùm chìa khóa vào lòng bàn tay đang chìa ra chờ. Zach cũng rời khỏi xe, “Tớ chẳng lấy mất cái gì của Kaitlin Saville cả, tớ chắc chắn là chẳng bao giờ...” Anh khép chặt hàm trong khi đi vòng qua mui xe thấp tịt bóng loáng của chiếc Porsche. Điều cuối cùng mà anh muốn nhắc đến trong cuộc trò chuyện này chính là đôi gò bồng đảo của cô nàng Kaitlin Saville. “Có lẽ đó chính là vấn đề của cậu”, Dylan nói. Zach húng hắng mấy lời mập mờ. “Cậu đã kết hôn với cô ta”, lúc cả hai sóng bước qua khu dỗ xe đông đúc, Dylan kết luận với vẻ thích thúc lộ rõ khi nhấn mạnh sự thực này, “Chắc chắn cậu thích cô nàng rồi. Cậu chỉ tự nhủ là mình chưa ngủ với cô ta. Có lẽ cơn giận dữ của cậu không lớn bằng nỗi thèm muốn cô nàng đâu”. “Tớ tức giận thực. Tin tớ đi. Tớ có thể giúp cậu phân biệt được”. Niềm thích thú của Zach đối với Kaitlin cũng ngang ngửa với ý muốn từ bỏ được cô. Mọi điều khác không thành vấn đề. “Giận cô ta hay giận chính bản thân?” “Giận cô ta chứ”, Zach nói, “Ở đây tớ là người đang cố dàn xếp vụ việc nhé. Nếu cô ta chịu ký vào tờ giấy ly hôn, hoặc nếu bà tớ không...” “Sẽ chẳng hay ho cho lắm nếu cậu cứ nổi điên lên với bà thế”, Dylan trách, Thực ra Zach chẳng hề giận dỗi gì bà Sadie yêu quý của anh. Nhưng anh hoàn toàn lạc hướng trước quyết định của bà. Cơn cớ gì mà bà lại đặt gia sản dòng họ trước nguy cơ lớn đến thế kia chứ? “Chẳng biết bà nghĩ thế nào nữa?” Dylan dấn bước lên vỉa hè sơn vàng, “Chắc bà muốn cô vợ nghèo khổ của cậu có được quyền lực tương xứng”. Một ý nghĩ bất an vụt qua tâm trí của Zach, “Bà tớ đã kể cho cậu nghe di chúc của bà à?” “Không. Nhưng bà là người thông minh và suy nghĩ hợp logic”. Zach không đồ ng tình với lời nhận xét này. Sadie Harper từng là người rất thông minh, có khả năng tổ chức và rất thạo việc. Nhưng những điều này chỉ càng khiến quyết định của bà thêm phần khó hiểu. Sau khi cha mẹ Zach mất do tai nạn thuyền buồm năm anh hai mươi tuổi, bà là người thân duy nhất của anh còn sống trên đời. Hai bà cháu đã gắn bó thân thiết trong suốt mười bốn năm vừa qua. Bà mất năm chín mươi mốt tuổi, càng già bà càng trở nên mảnh khảnh. Bà qua đời mới cách đây tròn một tháng. Zach nghĩ anh đã sẵn sàng chấp nhận. Nhưng thực ra anh chưa hề sẵn sàng chút nào. Anh và Dylan tiến vào thang máy, Dylan nhập mã số thẻ lên sân đỗ dành cho máy bay trực thăng nằm trên đỉnh tòa nhà bốn mươi tầng. “Có lẽ bà muốn đơn giản hóa sự việc mà thôi”, Dylan gợi ý với nụ cười. Anh tựa người vào vách thang máy, hai tay vịn lan can trong khi cửa trượt khép lại, “Với gia tài lớn như vậy, chắc hẳn cậu khó có cơ hội tìm được một cô nàng đoan trang làm vợ”. “Niềm tin của cậu dành cho tớ mới sống động làm sao”. “Tớ chỉ định nói...” “Rằng tớ là kẻ bại trận chứ gì?” Thang máy đi lên nhanh hơn. Dylan vui vẻ nói thêm, “Rằng có những đặc điểm trong tính cách của cậu khiến cho phái nữ nản lòng”. “Chẳng hạn như?” “Cậu lúc nào cũng gắt gỏng, cứng đầu và đòi hỏi. Cậu thích uống rượu Scotch khi trời đứng ngọ, đến cả cái chuyện chăn gối của cậu cũng không được bình thường”. “Chuyện giường chiếu của tớ thế nào đâu phải việc của cậu”. Có thể Zach sắp bước sang tuổi ba mươi lăm, nhưng anh vẫn còn tráng kiện chán. “Cậu thì sao?”, anh lên giọng thách thức. “Tớ ấy hả?”, Dylan hỏi lại. “Chúng ta cùng một tuổi, thế nên đời sống gối chăn của cậu cũng gặp nguy cơ chẳng khác gì tớ nhé. Nhưng tớ chẳng thấy cậu gấp gápổn định đời sống tình yêu chút nào”. “Tớ là phi công”. Dylan lại toét miệng cười, “Mà cánh phi công lúc nào cũng gợi tình nhé. Dù chúng tớ có già nua nhăn nhúm thì vẫn được các cô nàng để mắt đến”. “Ơ này, tớ cũng giàu hàng triệu đấy”, Zach thận trọng. “Người khác không thế chắc?” Chiếc thang máy nhẹ nhàng ngừng hẳn, cánh cửa trượt mở khoảng sân trong suốt dành riêng cho máy bay trực thăng. Máy bay của Dylan thuộc số những chiếc trực thăng lên thẳng màu vàng đen đặc trưng của hãng Astral đang nằm chờ trên sân thượng. Là một phi công lão luyện, Dylan đã xây dựng hãng hàng không Astral từ một chi nhánh của tập đoàn gia đình. Công ty của anh trở thành một trong những công ty dịch vụ bay hàng đầu ở Mỹ. Dylan ra dấu chào một kỹ thuật viên mặc đồng phục khi anh và Zach tiến lại gần chiếc máy bay lên thẳng rồi chui tót vào trong. Anh kiểm tra dãy công tắc rồi cắm điện bộ ống nghe điện đài, “Cậu muốn tớ thả cậu xuống ở văn phòng hả?” “Lát nữa cậu định làm gì?”, Zach hỏi. Anh chẳng vội vã gì mà trở về gậm nhấm nỗi cô đơn cùng giận dữ. Anh có nhiều điều cần suy nghĩ, nhưng trước hết anh phải đánh một giấc đã, cho sảng khoái tinh thần, có lẽ để xua đi cảm giác tệ hại vì bi Kaitlin nắm thóp. “Tớ định bay ra đảo”, Dylan nói, “Dì Ginny cứ nhắc nhủ mãi, mà tớ đã lỡ hứa là sẽ ghé qua rồi”. “Tớ bám đuôi cậu thì có phiền lắm không?” Dylan nhìn anh đầy ngạc nhiên. Người phóng khoáng nhất cũng thấy dì Ginny của anh lập dị. Trí nhớ của dì đã lẫn cẫn hết cả, cũng chẳng hiểu sao dì coi Zach là đứa cực kỳ phóng đãng. Dì còn có sở thích hành hạ chiếc vĩ cầm Stradivarius của gia tộc và ngâm nga những vần thơ tự sáng tác. “Dì tớ mới thửa về hai con cún Bắc Kinh đấy”, Dylan cảnh báo. Zach chẳng thèm bận tâm. Đảo luôn là nơi trú ẩn của anh. Anh muốn thanh lọc đầu óc để vạch ra chiến lược cấp tốc. “Tớ hy vọng bố cậu còn giữ chai Glenlivet ba chục năm tuổi”, anh bảo với Dylan. “Tớ nghĩ chúng mình có hy vọng đấy”. Dylan khởi động động cơ, cánh quạt chiếc máy bay lên thẳng bắt đầu quay vù vù.